Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 22: Đêm Trăng



Bàn ăn kết thúc trong vui vẻ, tiết mục mấy đứa nhỏ háo hức nhất là rước đèn Trung Thu. Hòa Điền gỡ bốn cái lồng đèn đẹp nhất xuống, tất cả đều có hình ông sao. Khung đèn được được làm bằng que tre cân đối, cố định bằng kẽm, bên ngoài là lớp giấy kiếng màu sắc. Tuy nó là loại đèn truyền thống nhưng mấy cái Điền phát cho đám nhỏ rất độc đáo, bởi những hình trang trí bên ngoài được vẽ khéo tay vô cùng. Có cái thì vẽ trang trí hình Batman, mấy đứa con trai giành nhau cho bằng được. Cái vẽ hình con thỏ thì cô bé tóc hai chùm vô cùng ưng ý. Bọn nhóc quấn lấy Điền, đòi cậu thắp đèn cho.

Linh Lan ngồi trên ghế đá trước cửa nhà, dưới giàn hoa giấy mát rượi thoang thoảng mùi cây cối sau mưa. Đèn trong xóm đã được bật lên, soi sáng cả con hẻm nhỏ. Hòa Điền ngồi xổm trước cửa, cầm bật lửa thắp từng cái đèn. Đứa nào nhận được lồng đèn cũng nhảy cẫng lên vui sướng. Thấy vậy cậu cũng cười theo.

Linh Lan dõi theo nụ cười của cậu. Một cảm giác rất khác. Cô đã từng thấy cậu cười, miệng tươi như hoa nhưng trong mắt không có niềm vui. Bây giờ, vẫn là cậu đang cười nhưng cảm giác chân thật hơn, môi và mắt đều vui.

Điền thắp đèn xong thì dắt mấy đứa nhỏ đi một vòng trong xóm, giống hệt một đứa con nít. Tụi nhỏ cầm đèn lồng chạy quanh, tiếng cười giòn như khúc trống đón trăng rằm.

Bà nội mang bánh Trung Thu ra ngoài, ngồi cạnh Linh Lan mời bánh: “Nhân hạt sen.”

“Con cảm ơn bà.” Linh Lan không khách sáo lấy một miếng. Hai bà cháu cùng nhau ăn bánh rồi đưa mắt nhìn mấy đứa nhỏ chơi trước xóm. Đôi mắt già nua với những đường chân chim hướng về chàng trai cao ráo đang cúi người thắp đèn cho nhóc tròn ú. Bà nở nụ cười hiền, trong mắt dạt dào tình thương. Giọng bà nhẹ khẽ, hơi yếu ớt: “Lồng đèn treo trong nhà là thằng Điền tự làm hết đó.”

Như không tin vào tai mình, cô mở to mắt nhìn bà: “Thật hở bà?”

Bà nội gật gù với vẻ tự hào: “Ừ, nhìn vậy chứ nó khéo tay lắm.”

Thật sự ở Điền có nhiều cái làm cô bất ngờ đấy.

“Vậy là Điền giải nhất cuộc thi làm lồng đèn thật hả bà?”

“Nó xạo đó. Không có cuộc thi đó đâu con.”

“...” Linh Lan không biết nói gì hơn, cô cắn một miếng bánh và cảm nhận hương thơm của lớp vỏ nướng, vị thanh thanh của hạt sen hòa với đường. Bánh không quá ngọt, mềm và rất thơm. Cô thầm nghĩ có khi sau hôm nay, vị trí nữ hoàng bánh Trung Thu trong lòng cô đã được thay thế từ ô long thành hạt sen mất rồi.

“Dạo này con còn kèm tiếng Anh cho thằng Điền không?” Bà nội hỏi.

“Dạ?” Phản ứng đầu tiên của Linh Lan là giật mình vì chột dạ, sau đó cô nói: “Dạ... cũng có...”

Nhân cơ hội này Linh Lan nói thêm, chủ yếu là vì thấy bà thương Điền nhưng mà cậu chẳng lo học hành đàng hoàng. Vậy nên cô mở lời: “Con nghĩ bà phải nghiêm khắc với Hòa Điền hơn. Ở trường em ấy không ngoan lắm đâu ạ.”

Bà nội nhìn Linh Lan một lúc, sau đó khẽ cười: “Bà biết. Bà biết Điền làm gì, thường hay đi đâu.”

Câu trả lời mang tính gây sốc này như đá vào tinh thần của Linh Lan một cái, cô há hốc nhìn bà, không nói nên lời.

“Điền nó nghịch ngợm nhưng không phải trẻ hư, nhìn vậy thôi chứ biết chừng mực lắm đó.” Nói rồi bà vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô: “Đang thắc mắc tại sao bà nhắm mắt như không biết đúng không?”

Linh Lan gật đầu.

“Thằng Điền nó giống một con ngựa non nên hiếu thắng, ham chơi mà giàu tình cảm. Con nít mà, đứa nào cũng thế. Mà có vậy cũng tốt, nó được sống đúng với tuổi của nó. Sau này lớn lên phải chạy đua với cuộc đời, đến lúc đó muốn ham chơi cũng không được nữa.”

Bà nội cảm thấy thời niên thiếu ai cũng từng là một con ngựa non sống trên thảo nguyên, tự do phi nước đại trên đồng cỏ, vui đùa hết ngày vô âu lo. Có lẽ đó là khoảnh khắc đẹp nhất đời là khi gió thổi từ bên kia trời, thảo nguyên xanh um cỏ, chân tiến về phía trước, ngông cuồng không sợ ai. Nhưng đẹp đến mấy cũng lụi tàn thôi. Rồi ngày nào đó thảo nguyên sẽ khô cằn, xung quanh là trường đua khốc liệt, ngựa non buộc phải lớn, phải chạy bạt mạng vì miếng ăn của nó.

“Ham chơi một chút cũng không sao, không phải học sinh xuất sắc cũng được. Kỳ vọng của bà là Điền sống lương thiện, không hổ thẹn với đời. Vậy là được rồi.”

Con ngựa non hay con ngựa đua cũng vậy, có lòng lương thiện sẽ không lạc đường.

Linh Lan chợt nhớ tới một cái luật bất thành văn của riêng Hòa Điền. Cậu đi trễ, trốn học, thích đánh Bi-a, điểm số trung bình nhưng không bao giờ đánh nhau. Khi ở nhà, cậu rất ngoan, còn tự tay làm lồng đèn cho bọn nhỏ. Có lẽ bà nói đúng, nắp sau cái danh ngông cuồng đó, thật sự là một thiếu niên lương thiện.

“Nếu không ở trường thì em ấy rất ngoan.” Cô mấp máy môi.

Bà nội nghe vậy thì bật cười: “Bà để nó tự do nhưng cũng có giới hạn, nếu kỳ một năm nay dưới hạng 30 thì không cho đi chơi nữa.”

Cái này thì cô không chắc cậu có trụ nổi hạng 30 không nữa nên đành nói bừa: “Chắc là được ạ.”

“Cũng may nhờ có con mà điểm tiếng Anh của nó mới cao được vậy. Mấy môn khác học dở quá chừng.” Nói đoạn, bà nội nghĩ ra điều gì đó rồi vội nói tiếp: “Con kèm cho nó Toán với Văn được không?”

Linh Lan hoảng hốt trước lời đề nghị của bà, cô từ chối nhưng không dám nói thẳng, bèn tìm cách gợi ý: “Con nghĩ bà nội nên thuê gia sư kèm riêng sẽ tốt hơn ấy ạ.”

Bà thở dài chán nản: “Lúc trước có thuê nhưng nó không chịu học.”

Cô cau mày: “Khó chiều vậy hở bà?”

“Bà cũng bất ngờ khi nghe con kèm được cho nó đó.”

“...” Chính cô còn bất ngờ nữa mà!

“Con kèm cho nó học đi, giờ nào rảnh thì kèm cũng được. Bà trả lương cho, được không?”

“Con... con...” Cô giật mình nhìn bà, bắt gặp ánh mắt già nua yếu đuối, hàng chân mày cong xuống buồn bã của bà. Cô á khẩu ngay lập tức, không nỡ từ chối. “Con...”

Khó khăn lắm Linh Lan mới chống cự được đôi mắt đáng thương kia, cô lí nhí: “Con phải suy nghĩ ạ, tại vì năm cuối khối lượng bài tập rất nhiều.”

Nghe cô nói vậy, bà cũng thôi, chỉ thở dài: “Con cứ suy nghĩ đi. Ngồi đây chơi nhé. Bà đi gói bánh gửi hàng xóm.”

“Dạ.”

Bà nội vào nhà chưa được bao lâu, đội ngũ rước đèn cũng thấm mệt. Mấy đứa nhỏ kéo nhau chạy ù vào nhà xem phim hoạt hình Vua Hải Tặc được chiếu mỗi tối. Người dẫn đội rước đèn ban nãy về cuối cùng, tay đút túi quần, thong dong bước từng bước một. Điền không vào nhà mà ngồi cạnh Linh Lan dưới giàn hoa giấy. Khoảng cách giữa hai đứa cách nhau ba nắm tay nên cô không ý kiến gì hết, đây là ghế đá nhà cậu mà.

“Sao? Tới đây vui không?” Điền hơi ngửa lưng tựa vào ghế đá, ngồi một cách thoải mái.

Linh Lan khẽ “ừm” rồi đáp thành lời: “Vui.”

“Nếu không sang đây thì tối nay chị tính đi đâu?”

Cô làm gì có chỗ nào để đi.

“Chị tính ở nhà làm bài tập.”

Hòa Điền nói: “Chán chết.”

Ừ chán thật. Nhưng mà dù là ngày gì thì cô cũng chỉ ở nhà thôi. Không biết đi đâu, đi cùng ai, còn sợ làm phiền người khác nữa. Ở nhà cho lành.

Cô biết cuộc sống của mình tẻ nhạt nên quan tâm đến cuộc sống của cậu hơn: “Nếu bà không mở tiệc thì em làm gì?”

“Bắn Bi-a.”

“Sao không đi chơi với bạn hay bạn gái gì đó?” Cô thắc mắc, rõ ràng xung quanh cậu có rất nhiều người mà.

Điền khoanh tay trước ngực, trả lời trong chán chường: “Mấy thằng bạn dắt bồ đi chơi hết rồi, tụi nó thấy gái thì anh em chỉ là cái danh xưng.”

Cô bật cười: “Nghe khổ vậy? Còn ai nữa không?”

“Không có. Mập mờ thì chưa đủ để đi chơi.” Cậu nhún vai.

Hờ, hóa ra đang mập mờ với em nào đó. Linh Lan tự biết thân phận, ngồi xa Điền hơn nữa. Tình hình bây giờ là một đứa đầu ghế, một đứa cuối ghế, ở giữa trống.

Thấy hành động né tránh của Linh Lan, Điền đành giải thích: “Đầu năm tới giờ không có mập mờ với ai hết. Không phải sợ.”

“Khó tin.” Cô đáp.

“Khó tin?” Cậu nhướng mày nhìn cô một hồi lâu.

“Ừm, có bé nào tên Đào tìm em hoài mà.”

“Mập mờ cũ.” Cậu thản nhiên nói với cái mặt tỉnh bơ.

Thái độ của Hòa Điền về cô bé đó khiến cơn tò mò từ lần nghe được cuộc trò chuyện của ba người Điền, Đào, Phong trỗi dậy. Thế là cô buông lời, khi nhận ra mình lỡ xía vào chuyện người ta thì đã muộn. Điền nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời câu hỏi ấy: “Tại sao cũ hả? Không cảm thấy ổn thì ngừng thôi.”

Xuân Đào thì có gì không ổn? Xinh đẹp, học giỏi, nhà giàu có nữa. Cô bé là hình mẫu bạn gái quốc dân luôn ý chứ! Hòa Điền kén dữ vậy hả trời?

“Em là người không ổn đúng không?” Cô hoài nghi.

“Chắc vậy.” Cậu hững hờ đáp.

Linh Lan không hỏi về chuyện người cũ vì có vẻ như cậu không muốn nói sâu, dường như bên trong có nội tình gì đó. Thế là hai đứa rơi vào ngõ cụt, dù không còn gì để nói với nhau nhưng hai đứa vẫn ngồi cạnh. Linh Lan ngước mắt nhìn trời đêm trên cao, các vì tinh tú thay nhau tỏa sáng lấp lánh, trăng tròn tỏa ra thứ ánh sáng mơ hồ tuyệt đẹp. Cô có cảm giác như mình đang ngồi trên một bàn tiệc thị giác, khăn bàn màu đen sang trọng trải dài vô tận, gió đêm mang cả trăng lẫn sao đến phục vụ. Một buổi tối mùa thu hoàn hảo.

Rồi cô lại nghe thấy giọng hát khe khẽ ở bên tai, giọng thiếu niên hơi khàn nhưng ấm áp, ca từ dịu nhẹ bật ra khỏi miệng, lượn lờ trên không trung rồi hòa vào gió.

At night, when the stars light up my room

Tối đến, khi những vì sao chiếu sáng căn phòng của anh

I sit by myself

Anh ngồi một mình

Talking to the moon

Trò chuyện cùng ánh trăng

Tryna get to you

Cố để có được em

In hopes you're on the other side talking to me too

Hy vọng em ở nơi xa ấy cũng đang trò chuyện với anh

Or am I a fool who sits alone talking to the moon?

Hay anh chỉ là kẻ ngốc, ngồi một mình ở đây trò chuyện với ánh trăng kia?

Linh Lan mở to mắt nhìn Hòa Điền, phần nhỏ là vì cậu hát hay, nhưng cái chủ yếu là cậu hát tiếng Anh rất chuẩn, phát âm không sai một chữ. Ngay cả Linh Lan học lớn hơn một lớp cũng chưa chắc có thể phát âm đúng như vậy. Hát được như thế thì trình độ ngoại ngữ đáng gờm đấy. Không giấu được ngạc nhiên, cô thốt lên: “Em giỏi tiếng Anh lắm đúng không?”

Cậu đưa mắt liếc nhìn cô: “Cũng tạm.”

“Học khi nào vậy?” Cô tò mò.

“Hồi nhỏ đi học được dạy.”

“Học thêm ở trung tâm Anh ngữ hở?”

Điền nghiêng đầu nhìn cô: “Chị thấy có khả năng đó không.”

Tất nhiên là không. Nếu cậu chăm chỉ đi học thì bà còn tìm đến cô làm gì. Cô mím môi, lắc đầu.

“Nè.” Cô gọi.

“Hửm?” Điền không nghiêng đầu nữa mà xoay đầu nhìn cô.

Linh Lan nói tiếp: “Chị thấy tiếng Anh của em tốt lắm đó, thành thạo một ngôn ngữ khác là giỏi rồi. Tiếng Anh em có thể học được thì những môn khác cũng vậy thôi.”

“Rồi sao nữa?”

Cô nhìn cậu: “Chăm chỉ hơn đi.”

Ấy thế mà cậu lại ngang ngược nói: “Không thích.”

“Chứ thích học cái gì?” Cô cau mày hỏi.

Điền thậm chí còn không thèm suy nghĩ mà đáp luôn: “Chị.”

Có lẽ vì không khí tối nay dịu nhẹ trong lành nên tâm trạng Linh Lan cũng dễ chịu hơn, cô bật cười: “Nói chuyện kiểu đó không chán hả?”

Cậu nhún vai tỏ ra bất lực: “Không biết nữa, nhưng đó giờ chưa nghe em nào nói chán cả.”

Thôi được rồi cô chịu thua. Cách nói chuyện ngả ngớn kiểu này là nét đặc trưng của cậu, một ngày nào đó mà Điền chịu nói chuyện nghiêm túc thì hôm đó trời sập. Nếu đã vậy thì cô sẽ mặc kệ, cậu muốn nói kiểu gì cũng được. Dẫu sao thì cô cũng biết rõ, mấy lời cậu nói chẳng có ý tán tỉnh nào cả. Điền chỉ trêu cô mà thôi.

Linh Lan im lặng không đáp, chỉ ngước mắt nhìn bầu trời đêm, mãi cho đến khi gợn gió đêm thổi nhẹ qua gò má, cô mới cất lời: “Cảm ơn em.”

Điền cụp mắt nhìn cô.

“Cảm ơn em đã đưa chị tới đây.”

Nếu không có cậu, có lẽ bây giờ cô ở đâu đó chẳng rõ. Có thể là trong quán cafe nào đó nhìn người khác quây quần hoặc vùi đầu vào môn nào đó cũng nên. Người ta thường nói tuổi mười bảy là độ tuổi đẹp nhất thời niên thiếu, thật may khi Linh Lan mười bảy tuổi, cô không đón sinh nhật một mình. Ít ra ở đây còn có bà, có Điền và tiếng cười của những đứa trẻ trong xóm. Không gian ấm áp và trăng rất tròn. Đối với cô, chỉ cần là một nơi khác bốn bức tường ngột ngạt mang tên phòng riêng, là được.

“Bà nội rất thích chị, khi nào muốn thì chị cứ qua đây.”

Linh Lan gật đầu rồi ngước mắt nhìn cậu, nở một nụ cười thay lời cảm ơn. Cô cười với cậu, lần đầu tiên. Cánh môi hồng hồng cong lên, khi cười mắt long lanh hơn nhiều. Điền cảm nhận được Linh Lan đang vui vẻ, chẳng biết vì sao cậu lại cảm thấy dễ chịu. Ánh mắt cậu rơi trên cây trâm gỗ trên búi tóc rồi đến mái tóc đen mượt, cậu phải thừa nhận rằng tóc của cô rất đẹp. Điền rút trâm gỗ ra khỏi búi tóc, siết chặt trong tay, mái tóc đẹp như vậy phải để nó bay trong gió.

Linh Lan sững sờ, tóc mai vương trên má, đôi mắt tròn xoe: “Gì vậy?”

Cậu đặt cây trâm xuống ghế, không nói lý do.