Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 23-2: Sinh Nhật Tuổi 17 (2)



Anh Thơ dỗ dành Linh Lan cho đến khi tiếng nấc nơi cổ họng không còn nữa, nhỏ đứng dậy, lùi về phía sau mấy bước. Linh Lan không còn khóc lóc nữa nhưng cảm xúc qua đi, thứ ở lại là sự ngại ngùng khó tả. Chẳng hiểu sao cô cảm thấy việc khóc trước mặt người khác là một việc rất xấu hổ, có lẽ là vì sợ chăng? Sợ người khác nghĩ mình kì quặc, cũng sợ ánh mắt thương hại của người ta. Thế là dù mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng cô vẫn bình tĩnh đứng dậy, cố tỏ ra thản nhiên hết sức có thể.

“Nè, vào nhà tao chơi chút đi.”

Giọng cô vẫn yếu ớt sau trận khóc vừa rồi, nghe xong thì khó để chối từ. Vậy là nhỏ cũng gật gù đồng ý rồi hai đứa khoác tay nhau đi về hướng tiệm tạp hóa Năm Thủy. Linh Lan vừa bước vừa hỏi: “Vì tao mà mày bỏ dở lễ hội âm nhạc hả?”

Thơ lắc đầu, bĩu môi: “Là bỏ luôn chứ không phải bỏ dở. Trời ơi năm nay lễ hội chán thấy bà. Ca sĩ trên poster toàn bể show, chỗ đứng thì chật chội phát mệt. Tao về mừng sinh nhật với mày là sự lựa chọn đúng đắn.”

Nghe vậy Linh Lan bỗng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, cô kéo tay nhỏ bước thật nhanh về phía trước. “Muốn ăn cái gì? Ở tiệm nhà tao có kem, có bánh ngọt, có snack nữa.”

Nhỏ bạn xoa xoa cằm: “Ăn kem đi cho mát.”

Chẳng mấy chốc hai đứa đã đứng trước cửa nhà, Linh Lan tra chìa vào ổ khóa, vặn nhẹ một cái là mở được ngay. Cô đẩy cửa, vội vàng mời Thơ vào nhà: “Để tao mở đèn.”

Nói rồi cô mò mẫm tìm bảng công tắc trên tường, theo trí nhớ thì nó nằm bên phải, cách bản lề cỡ một gang tay. Trong bóng tối, Linh Lan đã xác định được vị trí công tắc, chỉ cần ấn một cái là đèn vụt sáng liền. Thế mà khi cô chạm tay vào công tắc, thứ tiếp xúc với cô là một cái gì đó mềm ấm.

“Á!”

Linh Lan giật mình hét lên làm Anh Thơ cũng hét theo.

“Aaaaa! Cái gì vậy!?”

Tất cả đèn trong nhà sáng vụt lên, xuyên qua từng ngóc ngách rồi hiện rõ ngay trước mắt hai đứa. Mai Thanh từ sau cánh cửa nhảy ra cùng với chiếc bánh kem trên tay. Thường ngày anh Lâm và Mai Thanh toàn trêu nhau chí chóe, riêng hôm nay thì phối hợp nhịp nhàng đến lạ, anh bật lửa châm ngọn nến số mười bảy rực rỡ.

Lửa vừa lên là Thanh cất giọng vàng ngọc ngay.

“Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, happy birthday

Happy birthday to you.”

Linh Lan đứng hình, não bộ còn chưa xử lý thông tin kịp thời thì Mai Thanh đã đặt lên tóc cô một chiếc cài màu bạc lấp lánh có chữ “HPBD” trên đỉnh. Sau đó, cô nhóc chìa chiếc bánh kem màu xanh trời ra trước mặt cô, híp mắt nói: “Thổi đi chị.”

Anh Lâm cũng nhắc: “Nhanh đi sắp tắt rồi.”

Linh Lan cúi đầu thổi nến, vẫn chưa hết ngơ ngác.

Thơ huých tay cô một cái, nháy mắt: “Được tổ chức sinh nhật bất ngờ luôn ta.”

Bấy giờ cô mới tin là mình được tổ chức sinh nhật bất ngờ, bất ngờ đến mức cô không dám nghĩ nó là thật. Nụ cười của Mai Thanh, cái môi cong cong của anh Lâm và tiếng bát đũa dưới bếp, tất cả đã nói cho cô biết đây chính là sự thật.

Khi dần hiểu ra mình được tổ chức sinh nhật bất ngờ, trái tim Linh Lan đập rất nhanh, dường như do phấn khích quá nên nó mới như thế, gò má thiếu nữ đỏ bừng vì ngượng ngùng, tay chân luống cuống không biết phải đặt đi đâu.

Cô quay sang nói với Thơ, giọng hơi lắp bắp: “Vào... nhà chơi đi.”

Thơ thấy Linh Lan như vậy rất là dễ thương, con nhỏ bật cười rồi đẩy cô vào trong, sau đó tự nhiên bước vào nhà cười với Thanh: “Chị được Linh Lan mời dự sinh nhật đó nha.”

Mai Thanh tròn mắt nhìn Anh Thơ, con bé nói: “Chị tên Thơ đúng không?”

“Đúng rồi.”

“Chị Lan hay nhắc về chị lắm.”

Dì năm ở dưới bếp đợi đám nhỏ thổi nến lâu quá nên nóng ruột chạy lên xem thử, thấy xong việc rồi mà chưa chịu xuống bếp, bà giục: “Xuống ăn cơm đi mấy đứa.”

“Con là bạn bé Lan phải không? Xuống ăn cơm với Lan luôn nhé.” Dì năm cười hiền với Thơ rồi ngỏ lời mời.

Thơ không khách sáo, con nhỏ “dạ” một tiếng rồi theo chân Linh Lan.

Căn bếp nhỏ ngập tràn mùi thơm từ những món ăn ngon. Nhìn qua bàn ăn thịnh soạn hấp dẫn, toàn là những món mấy đứa nhỏ thích ăn, đặc biệt là Linh Lan. Cô kéo Thơ ngồi cạnh mình để nhỏ không ngại, Mai Thanh nhiệt tình phục vụ, rót nước ngọt cho từng người một. Dì năm gắp tôm chiên bột cho mấy con nít trong nhà, dịu dàng hỏi han: “Tổ chức bất ngờ như vậy vui không.”

Thanh nhanh nhảu nói: “Chị Lan đứng hình luôn đó mẹ.”

Dì năm nhìn Linh Lan, cười nói: “Vụ sinh nhật bất ngờ này là Mai Thanh đưa ra sáng kiến đó.”

Linh Lan nhìn con bé với ánh mắt cảm kích: “Chị cảm ơn em nha!”

Mai Thanh gãi mũi ngượng ngùng đáp: “Có gì đâu mà chị cảm ơn.”

“Thôi nó mắc cỡ đó.” Dì năm vỗ Thanh một cái rồi quay sang nói với Thơ: “Hồi chiều hai đứa đi chơi vui không?”

Tim Linh Lan như bị ai đó giật xuống, cô chột dạ nhìn Anh Thơ, nếu nhỏ mà hỏi đi chơi gì thì coi như xong đời. Vì cô đi chơi với Thơ bao giờ, sang nhà Hòa Điền thì có. Thế là Linh Lan không cho Thơ kịp trả lời mà hấp tấp cất tiếng giành nói trước: “Chiều nay con được Thơ tặng quà sinh nhật rồi á dì năm.”

“???”

Câu trả lời hơi lạc quẻ nhưng may mà dì năm không để ý tới, bà nghĩ trả lời như thế tức là chiều nay hai đứa đã đi chơi với nhau vui vẻ. Còn Thơ thì nhìn Linh Lan với ánh mắt thương cảm, nhỏ nghĩ cô cố tình nói dối để dì không lo lắng. Cũng nhờ vậy mà cô tạm thời thoát khỏi kiếp nạn đi chơi với ai.

Dẫu Thơ và dì năm không nghi ngờ gì cả nhưng Linh Lan vẫn đánh trống lãng hòng dẫn câu chuyện đi hướng khác mới yên tâm: “Chiều nay mọi người đi xem phim vui không ạ?”

Bốn người nhà dì năm đưa mắt nhìn nhau một hồi. Sự im lặng bất thường khiến Linh Lan khó hiểu, cô ngẩng đầu nhìn mọi người, chỉ thấy dì năm huých tay dượng rồi xầm xì gì gì đó. Anh Lâm và dượng nhìn nhau, Mai Thanh thì che miệng cười tủm tỉm. Mấy dấu chấm hỏi to tướng xuất hiện trong đầu cô. Rốt cuộc là có chuyện gì mà mọi người có vẻ khó nói vậy?

Màn đưa mắt nhìn nhau kết thúc khi dượng năm đứng dậy, rút từ trong túi quần ra bốn vé xem phim và phát cho đội hình con nít trong nhà mỗi đứa một tấm, bao gồm cả Thơ.

Cầm tấm vé trong tay, Linh Lan chợt nhận ra chiều nay mọi người không đi xem phim bởi lịch chiếu ghi trên vé tận cuối tuần sau. Vậy mọi người đã đi đâu? Chỉ là ra ngoài trốn cô thôi ư?

Dượng hắng giọng, nói: “Anh Lâm có chuyện muốn nói với con.”

“???”

Hoàng Lâm nhảy dựng lên: “Ba phải là người nói mới phải chớ.”

“???”

“Con nít nói chuyện với nhau cho dễ.” Dượng đáp.

Mai Thanh hết biết nói gì với hai cái trụ cột trong gia đình này, bèn quay qua nói với mẹ: “Coi kìa mẹ.”

Dì năm lắc đầu tỏ vẻ bất lực rồi thay mặt nói luôn cho đỡ mất thời gian: “Dượng với thằng Lâm có mua quà cho con.”

Anh Lâm lôi cái hộp hình chữ nhật thần thần bí bí đặt lên bàn. Dượng buông đũa xuống rồi đẩy hộp quà cho Linh Lan. Trong nhà chỉ có cô và Thơ là bất ngờ xen lẫn tò mò, thấy Linh Lan ngẩn ngơ nhìn hộp quà mãi, nhỏ nhắc: “Cảm ơn dượng với anh đi.”

Cô hoàn hồn, gật đầu cảm ơn lia lịa nhưng vẫn chưa dám cầm lấy hộp quà.

“Mở ra đi, nhẹ tay thôi.” Anh Lâm giục.

Đối diện với bốn cặp mắt chăm chú của mọi người, gò má cô lại ửng đỏ, tay chân cử động như người máy, ngại ngùng mở giấy gói. Từng lớp, từng lớp giấy được gỡ ra, vật bên trong dần dần xuất hiện. Nó là một cái hộp màu trắng cứng cáp, trên nắp hộp có in hình mẫu sản phẩm. Và cô chết đứng khi nhận ra món quà bên trong là gì. Một cái Ipad!

Linh Lan nhìn món quà trong tay rồi lại nhìn cả nhà bằng ánh mắt ngạc nhiên tột độ, tay cầm Ipad run bần bật, ngón tay co lại giữ nó thật chặt tựa như sợ lỏng tay một chút sẽ làm hỏng nó mất. Cô hoảng hốt đưa lại Ipad cho Mai Thanh, con bé kéo ghế lùi lại né tránh.

“Cái gì vậy chị!”

“Dượng ơi, con không nhận cái này được đâu.” Cô vội nói.

Dượng lắc đầu rồi xua xua tay.

Linh Lan ở ké làm phiền gia đình dì dượng một thời gian dài, lúc nào cũng cảm thấy áy náy, làm sao dám nhận món quà đắt tiền như vậy. Cô kiên quyết nói với ông: “Dạ mọi người tổ chức sinh nhật cho con là vui lắm rồi, không cần quà cáp gì đâu ạ.”

Dì năm lên tiếng: “Đâu phải quà của một mình ổng đâu, mẹ con, dì với thằng Lâm mỗi người một ít. Vả lại cái máy này không đắt như con nghĩ đâu. Mua về thuận tiện cho việc học, năm nay cũng năm cuối rồi.”

“Năm cuối học nhiều, thầy cô còn giao bài online nữa, xài Ipad cho nó tiện. Điện thoại làm sao tải nổi bài.” Người đi trước như anh Lâm cũng lên tiếng.

Mai Thanh ngước mắt nhìn Linh Lan, thấy ánh mắt quyết tâm khó có thể lung lay của cô, nhỏ chu môi nói: “Có gì đâu mà chị không nhận trời! Cái này là mọi người cùng mua, lúc chiều cũng có em đi xem nữa. Không đắt đâu mà, cái điện thoại của ông Lâm còn nhiều tiền hơn.”

Bầu không khí đang căng thẳng đột nhiên trở nên khó xử, Thơ âm thầm kéo góc áo Linh Lan, khẽ nói: “Trời ơi, người trong nhà không mà ngại cái gì. Dì dượng mua rồi, không nhận thì phải trả lại cửa hàng à?”

Linh Lan quay đầu nhìn Mai Thanh định nói nhường lại máy cho cô bé, nhưng nó với Thơ phối hợp rất ăn ý, nhỏ chưa nháy mắt xong nó đã nói: “Em không có nhu cầu dùng đâu, cái laptop trên phòng là đủ rồi.”

Anh Lâm: “Anh cũng chỉ dùng laptop thôi.”

Linh Lan dời ánh mắt chỗ dì dượng, dì bảo: “Trời, tao cần Ipad làm gì? Điện thoại hai ngày mới hết pin một lần đây này.”

Dượng nói một câu, sau đó cô không dám hy vọng ông sẽ dùng nữa: “Mắt kém.”

“...”

“Thôi ăn cơm đi, đói quá rồi.”

Kết quả là không ai quan tâm có chịu nhận hay không, mặc định nó là của cô và không cần nhường cho ai hết.

Anh Thơ và gia đình dì năm siêu hợp ý nhau, lần đầu gặp gỡ mà nói chuyện tự nhiên như quen biết lâu lắm rồi. Dì năm thấy Linh Lan có một đứa bạn hoạt bát như Thơ nên vui lắm, ăn cơm xong cứ dặn nhỏ khi nào rảnh nhớ qua nhà chơi mãi. Thơ cũng gật gù lia lịa, hứa hẹn sẽ qua đây chơi nhiều hơn.

Vì ăn tối muộn quá, lúc xong bữa đồng hồ chỉ mười giờ hơn. Mọi người gọi xe cho Thơ về nhà, Linh Lan tiễn cô bạn tới tận cửa. Trước khi lên xe, nhỏ híp mắt: “Sinh nhật vui quá, nhớ đăng quà của tao lên story nhá! Bye bye!”

“Cảm ơn mày! Bánh ô long hạt sen mãi đỉnh! Võ Anh Thơ mãi đỉnh!”

Nhỏ cười khúc khích rồi vẫy tay tạm biệt.

Tối muộn nên cả nhà ai về phòng nấy, Linh Lan ôm món quà rón rén đóng cửa phòng. Cánh cửa khép lại như đưa cô vào một khoảng không khác, nơi mà bao mệt mỏi chỉ được phép ở ngoài. Cô tựa lưng vào cửa, cảm nhận cảm giác lành lạnh. Hai món quà sinh nhật nằm gọn trong lòng ấm áp. À, đối với cô thì phải là ba món quà mới đúng, dây scrunchies trên tóc cũng được tính là một món quà nữa. Lâu lắm rồi Linh Lan mới vui như vậy, vui đến mức khi chạm tay vào má, cô nhận ra mình đang khóc và cũng nhận ra mình không cô đơn. Thế giới cô độc đã bắt đầu có tiếng ồn, cô không còn lạc lỏng ở đâu đó vô định nữa rồi.

Linh Lan ngồi vào bàn học, lôi xấp giấy ghi chú ra, bấm bút bi rồi hí hoáy viết.

10/10.

Mọi người làm con cảm động quá, con sẽ giữ gìn món quà thật kĩ!

Cảm ơn cả nhà rất nhiều („• ֊ •„)

Linh Lan mang tờ ghi chú xuống bếp, âm thầm dán lên tủ lạnh. Đây là lời cảm ơn còn thiếu vì xấu hổ nên chưa dám nói với mọi người. Mong rằng ngày mai cả nhà sẽ thấy.

***

11 giờ tại căn nhà nhỏ có giàn hoa giấy trước cửa.

Hòa Điền cúi đầu nhìn tấm giấy màu vàng được gấp làm bốn trong tay, trước khi ở trên tay cậu, nó nằm lẫn trong mớ giấy xanh vàng của những đứa trẻ. Trung Thu năm nào bà nội cũng bảo tụi nó ghi những gì tụi nó thích vào đây, khi học giỏi bà sẽ thưởng. Linh Lan cũng được bà phát giấy ước nguyện.

Gió đêm thổi nhẹ khiến tờ giấy trong tay khẽ lay động, đôi mắt sâu lắng của cậu chưa từng rời khỏi nó. Lại nhớ về cảnh tượng tối nay, Điền đã ngồi trên xe đợi Linh Lan vào nhà rồi mới đi. Cũng vì thế mà cậu mới biết hôm nay là sinh nhật của cô, nhìn cô ngạc nhiên, nhìn cô khóc bên đường, cậu hiểu ra vì sao hôm nay đôi mắt kia phảng phất nét đượm buồn. Cậu cảm nhận được sự cô đơn của Linh Lan, nó khiến cậu tò mò về những thứ cô đã ghi trong giấy ước nguyện.

Ước nguyện dần được mở ra, nét chữ thanh mảnh ngay ngắn hiện lên trước mắt, đơn độc một dòng chữ.

Muốn đến Nhật Bản vào trời tuyết mùa đông, cuối xuân đầu hạ ngắm hoa linh lan nở.