Mở đầu tuần mới bằng một sáng thứ hai tràn đầy năng lượng. Linh Lan đi học sớm hơn mọi ngày vì tuần này đến lượt cô trực nhật. Dắt xe qua cổng trường, khẽ liếc mắt nhìn nhóm ba người đứng ở góc phải gần phòng bảo vệ. Đây là đội sao đỏ tinh nhuệ nhất của thầy Tống, sáng nào hội này cũng bày binh bố trận không để ai thoát. Thế mà tướng tài dẫn đầu được thầy trọng dụng nhất thời gian qua ấy vậy mà không thấy đâu. Đi trễ ư? Lâu lắm rồi Điền có đi trễ đâu nhỉ?
Ngoài cổng trường, chiếc xe hơi màu đen nhám đỗ bên lề, ông Hưng Thịnh buông lỏng vô lăng, mắt hướng theo Linh Lan rồi ngoái đầu nhìn cậu con trai quý tử sau xe. Ông ấy nói với giọng mỉa mai: “Con người ta đi học bằng xe cũ, cặp sách loại bình thường mà vẫn đứng nhất. Trong khi mình học thêm đủ thứ môn, đưa rước bằng ô tô mà vẫn không vượt qua được người ta, kém cỏi thật.”
Xuân Đào không dám ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước đành cúi đầu rồi nghiêng nghiêng mặt nhìn Đông Phong. Cô nhóc chỉ thấy được một nửa gương mặt của Phong, anh ấy thản nhiên như một kẻ ngốc không nhận ra ý mỉa mai.
Phong vơ lấy balo, mở cửa xe bước xuống, ngoan ngoãn nói: “Thưa ba con đi học.”
Sau đó cậu dứt khoát đóng cửa xe rồi sải bước băng qua cổng trường, Đào cũng vội vàng xuống xe, không phải vì muốn đuổi theo anh trai mà là do bắt gặp bóng dáng quen thuộc đang ngồi dưới mái hiên tránh nắng của trường. Như thường lệ, Điền ngồi uống cà phê đá, còn Long thì ăn sáng.
Cô nhóc nhận ra sáng nay Hòa Điền đi học sớm nhưng không vào đội sao đỏ trực. Nó nắm chặt quai balo, muốn tiến tới bắt chuyện. Thế nhưng chân không dám bước, tựa như phía dưới có sợi dây vô hình quấn quanh cổ chân. Cô nhóc chỉ đành lặng im nhìn Điền từ xa.
Chợt Xuân Đào nhận ra hôm nay Hòa Điền mặc sai đồng phục, chân cậu đi một đôi senaker màu trắng cam, cái màu chói chang làm thầy giám thị nóng mắt. Đúng là ngông cuồng không ai bằng. Song, Đào lại nghĩ liệu có phải vì thế mà đến giờ cậu vẫn chưa vào trường không? Nó có thể giúp gì cho cậu không? Dù sao những người trong nhóm sao đỏ nó đều quen biết hết, nó có thể xin cho cậu qua cổng trót lọt.
Nghĩ vậy, Đào toan cất bước về phía Điền, nhưng từ sau lưng bỗng có người giữ balo nó lại.
“Vào lớp đi.”
Cô nhóc ngẩng đầu nhìn, là anh hai.
Trước mặt là anh trai, đằng sau là chiếc xe đen nhám của ba, một bước về phía Hòa Điền, cô nhóc cũng không dám.
***
Không khí buổi chào cờ tuần này căng thẳng hơn bình thường, thầy Tống bước lên bục với vẻ mặt âm u, nghiêm giọng nhắc nhở các quy định về đồng phục một lần nữa và tuyên bố sẽ thắt chặt nội quy bằng những hình phạt nghiêm khắc không khoan nhượng.
Anh Thơ ngồi sau lưng Linh Lan. Vạt áo dài vắt qua đùi, tay thì cầm quyển vở che đầu tránh nắng, tay còn lại vỗ vào lưng cô một cái. Linh Lan ngoái đầu nhìn bằng ánh mắt khó hiểu rồi khom lưng nghe Thơ nói.
“Ê sao thầy cộc vậy mày?”
Trời! Con nhỏ này đánh giá cao khả năng hóng chuyện của cô quá vậy? Sáng giờ cô còn chưa gặp được thầy Tống, làm sao biết được hôm nay có chuyện gì chứ!
Linh Lan lắc đầu: “Không biết nữa nè.”
Nhỏ bạn nhăn mặt lè lưỡi: “Từ giờ chắc mang giày bata khó lắm cho coi.”
Cô cũng thấy thế nên nói với Thơ: “Hay là mình chịu khó mang giày búp bê đi?”
“Thôi! Đau chân lắm đó trời!”
“Nhưng mà mang bata nhỡ bị thầy bắt thì tính sao?” Cô hoang mang.
Trái ngược với nỗi lo của Linh Lan, Thơ tỉnh bơ nói: “Kĩ chút xíu là thầy không bắt được đâu. Chứ mang giày búp bê tao chịu không nổi.”
Đúng là mang giày búp bê đau chân thật, Linh Lan chỉ mang mấy ngày đầu đi học thôi mà ngón út sưng táy, gót cùng bị rát. Mang giày bata dễ chịu hơn nhiều. Dẫu thế nhưng khi thấy thầy Tống cáu kỉnh, cô không dám mang lén nữa. Cũng không phải hèn nhát gì cho cam, mà là tại vì đôi giày của cô có một chiếc là giày của Thơ. Cô không muốn sơ suất làm mất nó đâu, vậy là cô phản đối: “Ráng mang giày búp bê đi, mấy bữa là quen à. Mang bata lỡ thầy bắt là mất luôn đó.”
“Trời ơi! Mất thì thôi. Bạn sợ hả?”
Cô gật đầu một cái rụp.
“Mất thì thôi chứ sợ gì mà sợ.”
Thấy Thơ kiên quyết quá, Linh Lan thở dài một hơi rồi không thuyết phục nữa vì biết nói thế nào nhỏ cũng mang như thường. Thôi thì Thơ thích thì cứ để nhỏ làm, cô sẽ có trách nhiệm giữ gìn chiếc còn lại thật tốt.
Chào cờ xong là tới giờ sinh hoạt lớp, thầy Kiên bảo lớp trưởng phổ biến lại nội dung buổi chào cờ một lần nữa. Linh Lan nhìn Đông Phong đứng trên bục giảng, thầm cảm thán sao mà phận làm lớp trưởng khổ dữ vậy không biết. Mới chào cờ xong mà phải nhắc lại nội dung lần nữa rồi. Vừa cảm thán xong, tai Linh Lan nghe thấy giọng Phong nhắc về vấn đề nhức nhối trong lòng cô, đó chính là: “Học sinh phải tuân thủ nội quy đồng phục, phòng giám thị tịch thu sẽ không trả lại.”
Bất giác Linh Lan nhìn về phía trước, bắt gặp ánh mắt của Phong rơi vào bàn bốn, tổ 4. Vô tình chạm mắt nhau, cô có cảm giác hình như cậu ấy đang ngầm nhắc nhở hai đứa bàn này thì phải. Vì trong lớp chỉ có cô và Thơ lén mang giày bata phạm quy mà thôi. Ánh mắt của Phong cũng không dừng lại lâu, đủ để cô hiểu rồi quay đi ngay.
Linh Lan vô cùng tò mò lý do tại sao thầy Tống đột nhiên làm căng vụ đồng phục đến thế, rõ ràng tuần trước rất êm đẹp kia mà.
Song, ở tầng dưới khối 12, mọi thắc mắc của Linh Lan được giải đáp tường tận.
Nguyên nhân bắt đầu vào sáng nay khi thầy Tống nghe tin đứa học trò vừa đạt chứng nhận hoàn lương có nước đi không thể nào lường trước. Điền bỏ trực sao đỏ và diện nguyên đôi giày phạm quy đi thẳng vào trường như một ông hoàng bước vào sân chơi của riêng mình. Thái độ không biết sợ là gì, thậm chí khi ông xuống đến lớp tìm Hòa Điền nhưng nó đã nhanh chân chuồn đi đâu không biết.
Thành tựu thuần hóa học sinh cá biệt của thầy giám thị sụp đổ trong phút chốc. Tệ hơn nữa là bây giờ thầy mới hiểu ra vì sao Hòa Điền ngoan ngoãn đột xuất. Đó chỉ là một vai diễn mà thôi! Khi đợt họp phụ huynh kết thúc, bà nội của nó nhận được tin cháu nó ở trường ngoan lắm thì nó mới bắt đầu hiện nguyên hình.
Thầy Tống có cảm giác mình bị qua mặt nên quyết không tha cho Điền. Nếu để bị bắt được thì xác định là mất giày luôn, nghỉ hè cũng không trả.
Giờ ra chơi, thầy Tống dẫn đoàn kiểm tra xuống tận lớp 11A5 tìm học trò cưng.
"Phạm Hòa Điền hôm nay có đi học không?"
Vì lớp trưởng xuống căn tin ăn sáng rồi, nên Mai Thanh đại diện trả lời thầy: "Dạ có."
Thầy Tống nghía mắt vào lớp, chỗ của Điền chỉ có mỗi cái balo treo trên ghế.
"Đi đâu rồi?"
Cảnh tượng thầy xuống lớp còn Điền bỏ trốn cũ tới mức mấy đứa cùng lớp không thèm quan tâm.
Mai Thanh lắc đầu: "Em không biết thầy ơi, chắc bạn đi ăn sáng hay đi vệ sinh rồi ạ."
Biết học trò cưng trốn mất dạng, thầy nghiến răng ken két: "Được lắm! Thằng này giỏi!"
Căn tin trường lúc này xuất hiện một màu cam chói mắt, nổi bật giữa hàng trăm đôi giày trắng theo quy tắc. Hòa Điền sải bước đi một vòng cho Long xem, nó xoa xoa cằm đánh giá.
"Năm củ à?"
Cậu lắc đầu: "Bốn thôi."
"Cũng được đó, mà hơi..." Long gật gù rồi bỏ lửng câu nói.
"Sao?"
"Hơi liều đó fen. Lần này thầy mà bắt được là xác định mất luôn, dám không?"
Điền cúi đầu nhìn đôi giày rực lửa trên chân mình, nhếch miệng cười kiêu ngạo: "Có gì mà không dám? Đảm bảo không mất."
Long nhướng mày nhìn thằng bạn kiêu căng của mình. Chơi với Điền từ hồi cấp Hai tới giờ, nó biết rõ tính của cậu. Đã thích rồi thì cỡ nào cũng làm, ví dụ như thích mang đôi giày này đi học, thì nhất định nó sẽ mang tới cùng. Không sợ bất cứ ai, cũng không khuất phục trước ai.
Sở dĩ Điền tự tin không mất giày vì cậu đã chuẩn bị từ trước. Lúc nào không có thầy Tống thì mang giày cam, khi nào thầy kiểm tra thì xỏ bừa đôi màu trắng sơ cua. Còn thay giày kịp hoặc trốn nhanh hay không thì đó còn phải dựa vào trí thông minh và kĩ năng nữa. Tóm lại là cậu có thừa sự tự tin.
Ví như màn thoát thân lần này.
Thầy Tống khoanh tay đứng trước cửa lớp đợi Điền về lớp là hưởng ngay án phạt, thế nhưng cậu vẫn có thể đường đường chính chính chui vào lớp như chẳng có chuyện gì. Vì khi thầy thấy cậu, đồng phục đúng quy định còn kèm theo vẻ mặt ngây thơ vô tội.
"Em chào thầy."
Hòa Điền không thể hình dung được câu chào của cậu làm thầy ngứa tai cỡ nào.
"Đôi giày kia đâu?" Thầy nhíu mày khó chịu.
"Giày gì ạ?"
"Đôi trắng cam mang hồi sáng."
Cậu chớp chớp mắt: "Sáng giờ em chỉ mang đôi này thôi mà thầy."
"Lên phòng giám thị gặp tôi, đội sao đỏ thấy em mang giày sai quy định."
"Mấy bạn nhìn nhầm ấy, sáng giờ em mang đúng đôi này thôi."
Thầy Tống bực lắm rồi nhưng không nói được gì bởi bây giờ cậu mang giày đúng quy định thật, quần áo cũng gọn gàng tươm tất. Thầy không có lý do gì để bắt Điền nên dùng tới lý do trốn trực sao đỏ sáng nay.
Song, cái tội đó nhỏ xíu, phạt trừ điểm là xong. Uy hiếp loại khỏi đội nhiều khi thằng nhóc này còn mừng. Thầy Tống đẩy gọng kính, nhìn bóng lưng Điền hiên ngang bước vào lớp. Kể từ khoảnh khắc này, thầy quyết tâm tịch thu đôi giày đó bằng mọi giá, răn đe Hòa Điền và toàn thể học sinh trường này.
Cuộc chiến giữa đệ nhất giám thị trường Vĩnh Thụy và cá biệt cấp A chính thức bắt đầu.