Mỗi tối là thời điểm Zalo của Linh Lan nhảy tin nhắn liên tục vì là năm cuối cấp nên giáo viên bộ môn giao bài tập rất nhiều, kiểm tra nhanh bằng app online rồi tới đề cương thực chiến. Một đêm cô nhận được ba file đề cương là chuyện bình thường, cái quan trọng đây là những bài tập bắt buộc phải photo. Nhìn số trang lên đến hàng trăm, Linh Lan đủ biết ví tiền của mình sẽ đau đến mức nào.
Mà chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà tất cả thứ cần phải chi tiền đều đến cùng một lúc, xui rủi làm sao đôi giày búp bê thường ngày bị hở mũi, đang định mua giày mới thì đề cương ập tới. Linh Lan ngửa cổ lên trời khóc thầm, chỉ đành mua keo dán lại mũi giày. Đúng là cô không hợp với giày búp bê chút nào, vừa đau chân vừa mau hư.
Linh Lan mở quyển sổ chi tiêu nhỏ xíu ra, hí hoáy tính toán lại chi tiêu của mình, tiền tiêu vặt đề dành dùng cho việc photo đề cương, tiền ăn sáng tuần này chắc cắt bớt để mua đôi búp bê mới. Cô thà nhịn ăn chứ không dám xin mẹ hay dì, hai người đã cho cô tiền tiêu vặt rồi, không có mặt mũi nào xin thêm nữa.
Nếu thầy Tống còn thoải mái như trước đây thì tốt quá, giày hư thì lén mang bata cũng không sao. Còn bây giờ thì... thôi khỏi nói tới đi.
Rồi Linh Lan lại nhìn mấy file đề cương chễm chệ trên điện thoại, đoán là từ nay về sau sẽ còn nhiều file nặng hơn thế nữa, phải chuẩn bị tài chính mới được.
Bài toán tài chính còn chưa giải quyết xong, thầy chủ nhiệm đã gửi thêm file vào nhóm lớp. May mà lần này là đường dẫn tới trang công bố điểm kiểm tra mười lăm phút trên web trường. Linh Lan nhấp vào xem thử một lượt, tất cả các môn đều giữ vững phong độ, duy chỉ có tiếng Anh là điểm chưa đạt kỳ vọng. Nếu coi như đây là một bài đánh giá năng lực cho kì thi giữa kì cuối tháng này thì có thể vị trí trong lớp của cô sẽ rớt xuống hạng hai. Linh Lan ôm trán tự trách, là do cô dành thời gian học môn này quá ít.
“Còn khoảng năm ngày thôi, kịp không trời!”
“Chắc chắn không!” Linh Lan tự trả lời câu hỏi của mình luôn vì biết người phi phàm tới mấy cũng không có cách nào cải thiện tiếng Anh trong một tuần.
Linh Lan lướt xuống xem bảng điểm của lớp trưởng, môn nào cũng cao, tiếng Anh cũng thế. Thôi thì cô đành chấp nhận trả lại vị trí đứng đầu lớp cho Phong vậy, rõ ràng là cậu ấy giỏi toàn diện hơn. Tạm thời cứ phân chia thời gian các môn hợp lý và tập trung các môn điểm mạnh là được.
***
Mấy ngày nay, đội sao đỏ không có mặt Hòa Điền, có lẽ chiêu dùng cá biệt làm tướng tài của thầy đã bị vô hiệu hóa nên cậu bị loại khỏi đội cũng nên. Việc kiểm tra đồng phục càng lúc càng khó khăn, khi vượt qua cổng trường rồi vẫn có người đến lớp kiểm tra đồng phục lần nữa. Chuyến này thầy làm căng thật rồi.
Song, chiêu của thầy Tống chỉ dọa được học sinh gương mẫu mà thôi, còn những đứa cá biệt thì luật nào nó cũng lách được. Ví dụ như học trò cưng Hòa Điền của thầy chẳng hạn, nếu thầy huy động lực lượng kiểm tra hoành tráng thì cậu sẽ mang giày trắng, còn những khung giờ khác thì cứ giày cam mà đi. Lúc có đứa báo giám thị là cậu đang mang phạm quy nhưng xuống tới lớp thì đồng phục chỉnh tề gọn gàng, không hề vi phạm. Cứ thế mấy lần làm cho thầy Tống tức xì khói.
Sở dĩ thầy không bắt được Điền là do cậu có chỗ giấu giày bí mật mà đến giờ thầy vẫn chưa tìm ra. Cảm thấy cứ như thế này không ổn, thầy Tống bắt đầu lên phương án khác.
Trận chiến của cá biệt cấp A và đệ nhất giám thị diễn ra mỗi ngày và người chịu ảnh hưởng nhiều nhất là những đứa lách luật nhưng yếu nghề. Cũng có một số thành phần biết mình yếu nghề nên tự giác làm đúng quy định, Linh Lan là một ví dụ điển hình. Đôi giày dán keo của cô bằng một cách thần kì nào đó đã vượt qua được cả kì và vẫn chưa có dấu hiệu bong tróc. Linh Lan âm thầm cầu nguyện trong lòng, mong sao nó không hở miệng trong thời kì viêm màng túi là được.
Thi giữa kì xong xuôi thì toàn trường bắt đầu xôn xao về đợt casting của đội văn nghệ chào mừng ngày 20/11. Nghe đâu hội hoa tuyển thêm người cho vở múa Cò Lả. Hai đứa khô khan như Linh Lan và Anh Thơ chẳng để tâm tới văn nghệ lắm. Nhưng hiềm một nỗi năm nay có Mai Thanh quyết tâm casting vì nhỏ quen được Hạ Trúc trong hội hoa, muốn chen vào trở thành thành viên của hội. Con bé đã tỏ lòng mong ước như vậy thì thân làm chị như Linh Lan cũng sẽ ủng hộ hết mình.
Hôm nay 12A3 chỉ có bốn tiết nên cô sẽ ở lại xem đội văn nghệ casting, Thơ cũng muốn xem lắm nhưng trưa nay có hẹn đi ăn cơm với crush nên trống vừa đánh là bay màu luôn. Lớp chỉ còn một mình Linh Lan ở lại nên đâm ra chán, thế là cô quyết định dọn dẹp sách vở xuống căng tin uống nước trong lúc chờ Mai Thanh học xong.
Mấy lớp học bốn tiết hôm nay chỉ loe ngoe vài mống, còn lại vẫn chìm trong giờ học yên tĩnh. Linh Lan chẳng biết làm gì cho xong bốn mươi lăm phút chờ đợi, vậy nên cô tìm cách giết bớt thời gian.
Giống như bây giờ, thay vì xuống lầu rồi băng hết đoạn hành lang khối 10 là tới căng tin. Nhưng cô lại chọn cách đi đường ngoài, thả bộ trên đoạn sân ngoài đầy nắng. Giọng giáo viên môn Toán vang từ lớp ra đến sân, tròn vành rõ chữ mà dễ hiểu. Môn Toán 10 đối với Linh Lan rất dễ, cô chậm bước nghe ké bài giảng, tiện thể ôn lại kỉ niệm học Toán hồi xưa.
Bên trên tầng hai, 11A5 trống tiết cuối nhưng không được về. Hòa Điền ngồi cạnh cửa sổ, chống cằm ngáp ngắn ngáp dài. Cái lớp ồn như cái chợ nhưng không có câu nào chui lọt tai cậu. Bởi đầu cậu đang bận lên kế hoạch hết giờ học sẽ đi đâu chơi. Bắn Bi-a hay đi hát Karaoke? Mà lâu lắm rồi cậu cũng chưa đi đua mô tô trong Game Center, hay đi làm vài vòng nhỉ?
Trong lúc cá biệt cấp A lơ là cảnh giác thì đệ nhất giám thị - thầy Vũ Văn Tống dẫn đoàn chuẩn bị đột kích bất ngờ. Tuy thầy đi trong âm thầm lặng lẽ nhưng khí thế hừng hực đã vô tình thu hút sự chú ý của đám lớp khác. Khắp cái khối 11 này, đâu đâu cũng là bạn bè chí cốt của Hòa Điền. Bọn nó thấy vậy liền ra tay cứu bạn mình một mạng. Chẳng mấy chốc điện thoại của cậu vang lên tin nhắn tình báo.
Hải Long: Ê thầy Tống tới 11A1 rồi, mày quăng đôi giày mau lên!
Điền đọc chưa được nửa tin nhắn đã vội cúi người tháo giày ra.
Tin nhắn tình báo tiếp tục nhảy.
Hải Long: Qua 11A2 rồi.
Cậu mở cửa sổ to hết cỡ.
Hải Long: Quăng chưa vậy? Tới 11A3 rồi cha.
Không một động tác thừa, đôi giày trắng cam bay qua cửa sổ rồi đáp đi đâu chẳng biết. Điền bật dậy nhoài người nhìn xuống xem nó rớt đi đâu, có tránh được tầm mắt của thầy không.
Bên dưới tầng lầu.
Người đang thả bộ thư giãn bất ngờ bị đôi giày bay từ trên trời xuống làm cho giật mình nhảy dựng lên. Cô ngước mắt nhìn lên tầng hai, ngạc nhiên xen lẫn hoảng hốt. Thấy Điền ló đầu ra khỏi cửa sổ, cô chẳng hiểu ất giáp gì chỉ thấy cậu nháy mắt hất mặt liên tục, hình như đang ra hiệu gì đó. Linh Lan hết nhìn cậu rồi lại nhìn Đông Tây mỗi hướng một chiếc giày, là giày màu cam... hình như đây là giày phạm quy.
Hòa Điền từ trên cao nhìn xuống mắt lộ rõ lo lắng, miệng lẩm bẩm: "Không biết có sao không nữa."
"Không biết cái gì mà không biết!" Thầy Tống xông vào lớp, chạy như bay về bàn học của Điền. Thầy kéo cậu ra ngoài rồi ló đầu ra cửa sổ nhìn xuống, chắc chắn là đôi giày thằng nhóc này vẫn nằm dưới đất. Kì này có chạy đằng trời! Ranh con nghĩ thầy không trị được à?
Khoan! Đôi giày đâu? Thầy mở to mắt nhìn xung quanh như máy radar tân tiến nhất nhưng không thấy thứ màu cam chói mắt đâu? Mặt đất trống trơn. Quái lạ! Rõ ràng thầy thấy thằng Điền quăng giày qua cửa sổ. Không lẽ ở dưới có đứa tiếp tay cho nó?
Thầy Tống nổi cáu, lập tức lệnh cho một thằng trong lớp chạy xuống lầu tìm đồng phạm của Điền. Đương nhiên bạn ấy không dám cãi lời thầy, lớp đang trống tiết nên bạn chạy một phát nhanh như gió.
Hòa Điền lo Linh Lan chạy không kịp nên bắt đầu mồm mép với thầy: "Em có quăng gì xuống đó đâu ạ."
Thầy Tống khoanh tay trước ngực: "Anh giải thích cho tôi tại sao anh đi chân không vậy?"
Cậu cúi đầu nhìn chân còn mang tất mà không thấy giày đâu rồi bình tĩnh trả lời: "Dạ trời nóng nên em cởi giày."
"Vậy giày anh đâu?"
Điều thầy không đoán được là trong hộc bàn của Hòa Điền có một đôi giày trắng. Cậu lôi nó ra, chìa trước mặt thầy: "Đây ạ."
"..." Thầy không đôi co nữa mà kéo cậu ra một bên, nhoài người qua cửa sổ: "Tìm thấy không?"
Cậu bạn vừa mới xuống tới, xoay qua xoay lại tìm giày liên tục nhưng không thấy cái gì bất thường cả. Cậu ấy ngẩng đầu rồi lắc lắc: "Không có thầy ơi."
Trên này Điền tỏ vẻ bất lực: "Thầy ơi làm gì có đôi nào ở dưới đó, giày của em vẫn ở đây mà."
Nhưng rõ ràng là thầy thấy cậu quăng cái gì đó xuống lầu.
"Tìm lại lần nữa." Thầy nói vọng xuống.
Cậu bạn đó tiếp tục xoay qua xoay lại tìm giày, tìm cả người khả nghi nhưng không có ai.
"Có lá cây với giấy gì đó thôi thầy."
Điền nghe vậy thì đầu nhảy số.
"Em vứt tờ nháp thôi mà thầy."
Thầy Tống cáu lắm rồi nhưng không làm được gì, lên kế hoạch đánh úp vẫn không thu được chiến lợi phẩm. Thầy khoanh tay trước ngực, mắng sang chuyện khác: "Nội quy không cho vứt rác qua cửa sổ. Bẩn và nguy hiểm lắm biết không? Nhỡ có người đi bên dưới thì sao!"
Thấy thầy nghiêm khắc nên cậu cũng ngoan ngoãn nhận lỗi: "Em xin lỗi ạ! Lần sau không dám nữa."
"Phạt anh cọ toilet nam tầng này một ngày, cọ xong tôi xuống kiểm tra."
"Dạ thầy."
Thầy Tống quay về phòng giám thị, tuy lần này không thu được đôi giày phạm quy nhưng cũng phạt răn đe một lần trước lớp. Coi như không bỏ công vô ích, lần sau thầy sẽ trị được thằng nhóc này thôi, cứ đợi đó.
Ở một nơi khác dưới mái trường rộng lớn.
Người chịu áp lực không kém gì Điền là Linh Lan, cô ôm đôi giày chạy thục mạng về phía trước. Chẳng biết phải chạy về đâu nên cứ cắm đầu cắm cổ đến phía sau nhà đa năng, hi vọng ở đó không có ai.
Linh Lan vừa chạy vừa nghĩ nếu bây giờ đem cô lên bàn cân so sánh thì chỉ có ngang với vận động viên điền kinh chứ nhất định không có chuyện kém hơn. Bởi cô chạy bằng cả tính mạng luôn đó! May mà đằng sau nhà đa năng không có ai, có lẽ giờ này mấy đứa thích tụ tập vẫn còn đang học.
Ẩn mình sau bức tường bám bụi, cô thở phào nhẹ nhõm rồi thả đôi giày xuống đất, mệt đến mức quên phủi bụi mà ngồi luôn xuống thềm. Đôi khi Linh Lan ghét cái tính bao đồng vô cùng. Ra tay nghĩa hiệp cứu người hết lần này tới lần khác vậy trời, toàn tự làm khổ thân mình.
Cô ngồi yên điều hòa nhịp thở, ổn định rồi mới để ý đôi giày trong truyền thuyết của Điền. Tuy giày màu cam chói mắt nhưng được cái năng động, kiểu dáng rất chi là thời thượng. Giày cầm lên khá nặng và chắc. Cô đoán là đôi này giá không “yêu thương” chút nào. Hình như nó là giày hiệu thì phải.
Đúng dân chơi, Điền làm cô phải nể cậu sát đất. Đôi giày đắt tiền vậy mà không sợ bị thu mất, còn dám ném từ trên lầu xuống nữa. Người nghèo như Linh Lan vô cùng nể phục.
***
Thầy Tống vừa đi, Hòa Điền đã lẻn ra khỏi lớp học, chạy một mạch ra sân sau tìm Linh Lan. Cậu nhìn trên dưới trái phải cũng chẳng thấy đâu, thế là cậu đội nắng chạy về phía trước, trong đầu là hình ảnh phía sau nhà đa năng. Nhà đa năng lúc này lác đác vài người chuẩn bị cho buổi casting văn nghệ sắp tới, Điền bước vào tìm Linh Lan và rời đi ngay sau khi xác định cô không có ở dó. Cậu tiếp tục đội nắng chạy quanh sân sau tìm người, đến khi vừa mệt vừa khát mới rẽ bước xuống căng tin.
Ấy vậy mà người cậu cần tìm đã ngồi ở đây từ lúc nào không hay. Linh Lan ngồi ở tít trong, ngay cái bàn inox cuối cùng, thong thả uống trà xanh và tay phẩy phẩy quạt cho mình mát.
Thấy thế cậu rảo bước tiến về phía cô, đi nhanh đến mức vừa thấy ở đầu dãy bàn, chớp mắt một cái hiện ngay trước mắt. Chẳng hiểu sao mặt mũi của cậu có vẻ lo lắng, đôi con ngươi đen láy dán vào cô, nhìn từ trên xuống dưới một lượt. Linh Lan hơi mất tự nhiên, cô nhíu mày che đi sự lúng túng: “Nhìn gì vậy?”
“Có bị làm sao không?” Cậu cất giọng, cô nghe ra trong đó có chút ít sự lo lắng.
Linh Lan vội cúi người nhặt đôi giày chói chang đặt lên bàn, cô nhìn nó rồi nói với cậu: “Có đó, hình như bị xước rồi.”
“...”
Không nghe thấy Điền trả lời, có lẽ là đang đau khổ đến mức á khẩu. Linh Lan ngẩng đầu nhìn cậu, định nói gì đó an ủi nhưng lời chưa đến môi đã gặp phải bộ dạng nhịn cười của cậu. Cô nghiêng đầu khó hiểu.
Điền khom người nhìn Linh Lan, tầm mắt hai đứa ngang nhau, đủ để cô nhận ra trong đó có ý cười, cả môi của cậu cũng thế.
“Điên quá!” Điền bật cười rồi dịu dàng nói: “Ai quan tâm đôi giày làm gì! Em hỏi chị có sao không? Giày có rơi trúng người không?”
Linh Lan cảm thấy cơ mặt của mình đông cứng trong một giây rồi nóng lên mất kiểm soát, vì bối rối quá nên ngoảnh mặt sang chỗ khác. Hành động đó vô tình khiến Hòa Điền hiểu nhầm, cậu cau mày, giơ tay chạm nhẹ vào vai cô, ân cần hỏi: “Đau à? Giày rơi trúng người rồi phải không?”
Lần đầu tiên thấy cậu dịu dàng như thế, cô không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết rằng nếu cứ như vậy thì lớp phòng thủ của cô sẽ sập mất. Cô kéo ghế lùi ra sau, tăng khoảng cách tiếp xúc của cả hai, đồng thời trả lời câu hỏi một cách dứt khoát: “Không đau, không bị gì hết.”
Thấy Linh Lan đề phòng mình tới mức đó, Hòa Điền lắc đầu bất lực.
“Sợ thằng này lắm hả?”
Linh Lan lắc đầu.
“Không sợ thì nhích ra làm gì?” Nói rồi Điền giơ tay nắm lấy lưng ghế kéo cô về phía mình. Cô gầy ốm nên nhẹ hều, bị kéo một phát đã về chỗ cũ, khoảng cách vẫn gần nhau như ban đầu. “Ngồi gần nói chuyện nghe cho rõ.”
Linh Lan ngước mắt nhìn Hòa Điền. Cậu có bối rối giống cô đâu? Chợt cô nhận ra nếu xem đối phương như một người bình thường, cư xử như bạn bè bình thường sẽ có phản ứng như Điền bây giờ. Cô cũng nên như vậy, xem Điền là một người bạn đúng nghĩa. Đề phòng quá mức sẽ khiến cậu tổn thương, cứ bình thường như cậu bây giờ là được.
“Thì ra là em bị lãng tai, hèn gì thầy giám thị nói hoài không nghe.”
Điền không chấp câu mỉa mai của cô, vơ lấy đôi giày và bỏ lại một câu: “Cảm ơn baby nhé.”
“Đứng lại!” Cô gọi.
Bước chân cậu khựng lại, hơi nghiêng mặt nhìn về phía sau: “Gì đấy?”
“Chưa được đi!”
Lần này cậu xoay người, nheo mắt nhìn cô: “Thiếu một cái ôm để bày tỏ lòng cảm ơn à?”
Ôm con khỉ!
Thời gian ngồi uống trà xanh cô đã nhận ra vấn đề rất quan trọng! Linh Lan chỉ vào đôi giày cam lè trên tay Hòa Điền, nghiêm giọng: “Nè, kể từ mai đừng mang đôi này lên trường nữa.”
Cậu chau mày không hiểu ý cô.
“Sao vi phạm hoài vậy? Ngày nào cũng bị đuổi bắt không thấy mệt hả?”
Vì Hòa Điền dám mang đôi giày chói chang thách thức thầy Tống nên mới có vụ thắt chặt nội quy gắt gao như thế. Khi nào cuộc chiến của cậu và thầy kết thúc thì cái trường này mới bình yên. Mà cách kết thúc nhanh nhất là dẹp đôi giày đó và mang đúng theo quy định. Có như vậy thì chuyện sẽ đâu lại vào đó.
Hòa Điền vốn là một con ngựa non ngông cuồng cố chấp nên lời Linh Lan chẳng đả động được gì, cậu khoanh tay trước ngực: “Không thấy mệt.”
Cô lạ gì với câu trả lời đó nữa nhưng vẫn kiên trì thuyết phục: “Bộ không thấy tiếc tiền hả? Nếu chị không giấu giúp em thì giờ nó nằm trong tủ tịch thu rồi đó!”
Cậu nghiêm túc nghe cô nói, sau đó trân trọng thốt lên: “Vậy nên baby à, chị là quý nhân của em.”
Linh Lan hiểu cảm giác tức xì khói của thầy Tống rồi!
“Đi nhé!” Điền xoay lưng vẫy vẫy tay tạm biệt rồi thẳng bước về phía trước, nói cậu cố chấp nhất trường cũng không ngoa.