Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 28: Tịch Thu (2)



11A5 kết thúc buổi học vào tiết thứ ba chiều nay, học sinh dọn sách vở ra về và Điền cũng thế. Cậu bước ra khỏi lớp, cơn buồn ngủ biến mất sau khi mắt chạm vào bầu trời xanh biên biếc, gió thổi nhẹ làm cổ áo khẽ đong đưa. Hơn 3 giờ chiều mà trời vẫn còn nắng chói. Điền nhoài người qua khỏi lan can đón gió, đảo mắt nhìn sân trường phủ sắc vàng. Học sinh tan học giờ này rất ít, sân trường chẳng có mấy ai. Cũng vì thế mà cô thiếu nữ đứng thẫn thờ ở mảnh sân trước phòng giám thị thu hút cái nhìn của cậu. Mái tóc đen được cột gọn bằng dây cột tóc màu xanh, cần cổ thanh tú ẩn hiện sau cổ áo dài, chân trần không có lấy một thứ chở che.

Linh Lan vừa bị thầy Tống đuổi về sau khi năn nỉ lần thứ ba thất bại, cô đứng trên sân nhìn chằm chằm phòng giám thị. Giày của cô giờ đã nằm trong tủ niêm phong, về sau không thể thấy nó nữa. Đôi giày trắng đó có một chiếc là của Thơ, Linh Lan vẫn nhớ rất rõ lời nhỏ nói rằng đó là quà sinh nhật do ba tặng. Nhưng vì muốn có một đôi giày cặp đúng nghĩa với cô, nhỏ đã đổi mỗi đôi một chiếc và đôi giày độc nhất vô nhị ra đời. Linh Lan luôn thề với lòng hết lần này đến lần khác sẽ giữ gìn nó thật kĩ, vậy mà người làm mất lại là cô.

Linh Lan tự trách chính mình vô dụng, lẽ ra cô không nên chạy, lẽ ra phải mua một đôi giày búp bê tốt hơn thì mọi chuyện không tới mức này. Anh Thơ đối xử với cô rất tốt, vậy mà cô làm mất món quà ba nhỏ tặng. Sao mà tệ thế không biết. Liệu Thơ biết giày mất rồi, nhỏ có giận không? Có ngưng làm bạn với cô không?

Nghĩ vậy Linh Lan cảm thấy rất sợ, cô muốn vào phòng giám thị năn nỉ thầy nhưng giờ thầy đang cáu, càng năn nỉ thầy càng cứng rắn đuổi về, ngay cả hành lang cũng không cho đứng. Linh Lan chỉ biết đưa mắt nhìn phòng giám thị đóng chặt cửa. Cảm giác bất lực lẫn sợ hãi khiến đôi mắt tron veo đỏ ửng, cố nhịn không cho nước mắt rơi nhưng sóng mũi cay cay. Cô hít một hơi căng phồng lồng ngực, điều hòa cảm xúc rồi kiên trì đứng chờ ngoài sân với hy vọng thầy sẽ tha cho lần này.

Từ xa có dáng người quen thuộc bước đến, cậu nhìn Linh Lan một lượt rồi bước nhanh hơn. Khi đến gần, cậu giơ tay kéo cô đi chỗ khác. Sức lực thiếu nữ ốm yếu sao so được với thiếu niên khỏe mạnh như Điền, thế là cô bị cậu kéo đi một đoạn.

“Làm gì vậy?”

Linh Lan vùng vằng nhưng cậu không buông. Mãi khi dừng bước ở bóng râm cây phượng, Hòa Điền mới thả cổ tay cô ra: “Không thấy nắng hay sao mà đứng đó?”

Cậu cúi đầu nhìn đôi chân trần của cô, nhíu mày hỏi: “Giày đâu? Thằng Hưng chưa trả à?”

Nhắc tới giày như cầm mảnh sành cứa vào tim Linh Lan, cô ngồi xuống ghế đá gần đó, mặt buồn rũ rượi: “Nó đem đôi búp bê trả lại rồi.”

“Vậy sao vẫn đi chân không?”

“Lúc nó trả thì thầy đã bỏ giày kia vào tủ niêm phong rồi. Thầy nói vi phạm là vi phạm, không xét lý do.”

“Vậy là mất luôn à?”

Nghe đến hai chữ “mất luôn”, Linh Lan cúi gầm mặt. Nghĩ đến gương mặt thất vọng của Thơ khi biết cô làm mất giày, cô càng buồn thêm. Sợ Thơ sẽ giận, sợ nhỏ nghĩ mình không trân trọng đồ chung của hai đứa và phần lớn là cảm thấy tội lỗi. Linh Lan lại bắt đầu tự trách mình. Hình phạt lương tâm khiến cô rơi vào tiêu cực trầm trọng, mắt lại đỏ lên vì bị tiêu cực lấn át.

Hòa Điền cúi đầu nhìn từng chút một biến đổi trong đôi mắt Linh Lan, thoạt đầu là đượm buồn, sau đó bất ngờ ửng đỏ. Cậu tự hỏi chỉ là một đôi giày bình thường thôi mà, làm gì đến mức phải khóc. Nhìn Linh Lan thảm thương, cậu khom người hạ giọng: “Mất thì mua đôi khác, dang nắng tốn thêm tiền thuốc bây giờ.”

Linh Lan thở dài, lắc đầu: “Không có chỗ nào bán một đôi như vậy hết.”

“Ngoài shop có đầy mà.” Cậu khó hiểu.

“Không có đâu.” Cô ôm mặt mệt mỏi: “Nó là hai chiếc khác nhau, trong đó có một chiếc của Thơ.”

“???” Trên đời có người mang giày kiểu đó à?

Tuy hơi ngạc nhiên nhưng Điền đã hiểu ra vấn đề, Linh Lan buồn vì làm mất cả giày của bạn và đôi đó không thể mua lại được nữa. Bỗng trí nhớ cậu nhắc về khung cảnh đêm Trung Thu, Linh Lan đã ngồi giữa đường khóc như mưa khi được bạn chúc mừng sinh nhật, ắt hẳn người đó rất quan trọng. Đối với người cô xem là quan trọng, bất cứ thứ gì của họ cô đều trân quý hết mực.

Nhưng bây giờ đang trong thế khó rồi, thầy Tống đã bỏ vào tủ niêm phong thì khó mà lấy ra được.

“Mất rồi làm sao giờ?” Cậu khẽ nói.

“Lúc trước thầy không gắt như vậy, không biết sao dạo này thầy thẳng tay không xét lý do.”

Câu nói của cô làm cho Điền lặng người, bởi cậu là người hiểu rõ lý do vì sao thầy gắt lên nhất. Vì sự ngông cuồng của cậu nên thầy mới nghiêm đến thế, bất giác cậu cảm thấy hơi có lỗi, vậy là cậu dịu giọng: “Đi mua đôi khác.”

Đáp lại câu nói của cậu là một sự im lặng kéo dài, Điền kiên nhẫn đợi câu trả lời của Linh Lan. Song, chỉ thấy cô cúi gầm, tóc mái che đi gương mặt. Cậu nheo mắt nhìn phản ứng của cô, bất ngờ, một giọt nước mắt chảy xuống cằm, rơi trong không trung rồi đáp xuống vạt áo trắng tinh. Điền kinh ngạc vì Linh Lan khóc, hơn nữa là vì cô khóc không phát ra bất cứ tiếng động gì, như thể như gò má có mưa rơi xuống dù trời nằng phủ vàng ươm.

Bầu không khí rơi vào trầm mặc. Linh Lan đấu không thắng tiêu cực nên lẳng lặng rơi nước mắt như những lần bại trận trước đây. Cô khóc không lâu, đủ để giải tỏa rồi thôi bởi cô biết khóc lóc vô ích, thầy sẽ không trả lại đâu. Thà về nhà lựa lời nói với Thơ còn hơn.

Giây phút quyết định buông bỏ, cậu khom người nhìn cô, con người ngả ngớn lúc trước biến đâu mất, thay vào đó là một Hòa Điền vô cùng nghiêm túc.

“Nhất định phải là đôi giày đó?”

Cô gật đầu, nước mắt trên mi còn chưa khô hẳn.

Điền không nói gì thêm, cậu cúi người cởi đôi bata trắng, sau đó đặt đó ở trước mũi chân Linh Lan.

“Mang vào, đừng để chân bẩn nữa.”

Linh Lan nhìn đôi giày hơn chân cô tận ba size bằng đôi mắt không thể nào tròn hơn, cô ngước mắt nhìn cậu, tỏ ý ngạc nhiên.

Điền biết Linh Lan ngạc nhiên nhưng không giải thích, chỉ cởi vớ đặt cạnh cô rồi xoay người đi. Cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng, hướng mắt nhìn theo bóng lưng trắng phao, giọng cậu vọng lại từ xa: “Ngồi yên đó.”

Và thế là cậu biến mất, để lại đôi giày và cô ngồi thẫn thờ trên ghế. Linh Lan nhìn giày của cậu một hồi lâu, sau đó quyết định xỏ chân vào. Chân Điền lớn hơn cô nhiều nên mang vào rộng thênh thang. Ở cạnh cậu cô luôn phải đề phòng vì ở cậu có một loại cảm giác không chắc chắn. Nhưng khi Linh Lan quyết định mang giày của Điền, cô đã đặt niềm tin và hy vọng vào cậu rất nhiều. Mong rằng cậu có thể mang đôi giày vừa vặn quay về với cô.

***

Hòa Điền đi chân trần lẻn vào phòng giám thị, lúc này phòng không có ai, càng không có người canh tủ niêm phong. Cậu nhìn tủ niêm phong của thầy Tống, thật tình đó giờ cậu chưa từng nghĩ có ngày mình phải đi trộm đồ trong này chỉ vì một phút mủi lòng. Thôi thì chỉ một lần này thôi, từ giờ tới cuối đời không làm đạo chích nữa.

Thề với lòng xong, cậu bắt đầu hành nghề. Trên bàn vẫn còn danh sách tịch thu thầy chưa cất, cậu lật đến trang tháng 10, xem cái tên mới nhất ở tủ nào. Biết được vị trí mình cần tìm,

Cậu giơ tay gỡ lớp băng keo thầy dán bên ngoài, nhẹ tay mở cửa tủ trên cùng. Cửa vừa mở ra, đôi giày trắng của Linh Lan nằm bơ vơ trong đó. Bây giờ nhìn kĩ cậu mới để ý, quả thật đôi giày này là từ hai chiếc khác nhau.

“Điên thật!” Cậu lẩm bẩm.

Điền đóng cửa tủ rồi cầm giày đi. Nhưng trên đời làm gì có vụ trộm cắp nào suôn sẻ đến vậy, biển càng lặng thì bão càng to. Mà lúc này bão của cậu tới thật rồi, thầy Tống âm thầm đóng cửa phòng. Thanh bảo kiếm trên tay chờ sẵn, thầy đẩy nhẹ gọng kính: “Chắc là tôi không cần hỏi em đang làm gì nhỉ?”

Màn xuất hiện bất thình lình của thầy khiến cậu giật mình, Điền bị bắt tại trận và hết đường chối cãi.

Thầy Tống nghiêm mặt: “Ngồi xuống nói chuyện với tôi.”

Cậu ngoan ngoãn kéo ghế ngồi xuống.

“Theo như tôi hiểu là em đang trộm giày?” Thầy nhướng mày.

“Dạ đúng ạ.” Cậu không chối, làm sai thì nhận thôi.

Thầy Tống bất ngờ trước câu trả lời thẳng thắn của cậu. Ông nheo mắt nhìn nhóc trò hư mà mình muốn thu phục bấy lâu nay, đây không phải là Phạm Hòa Điền khét tiếng trong danh sách đen của ông. Hình như có cái gì đó làm cậu khác đi thì phải?

“Có giải thích gì không?” Thầy nghi hoặc hỏi.

Thấy thầy muốn biết rõ lý do mình đi ăn trộm, cậu cũng không ngại nói.

“Dạ chiều nay bạn em bị tịch thu giày nhưng em thấy bạn có lý do chính đáng nên em nghĩ có thể ân xá cho bạn.”

“Em ân xá cho bạn bằng cách trộm đồ tịch thu của tôi?”

“Vâng, em sai. Em xin lỗi thầy.”

Cái câu xin lỗi của Điền thầy đã nghe đi nghe lại gần trăm lần, nghe đến mức chai mòn nhưng có bao giờ thấy nó sửa lỗi đâu?

“Lý do em trộm đồ chỉ vậy thôi?”

“Dạ em thấy bạn không đáng bị mất giày.”

Câu trả lời của cậu khiến ông bật cười, hóa ra Phạm Hòa Điền cũng biết cái nào đáng cái nào không. Thật ra thầy có ý định trả giày cho Linh Lan vì đã xem kĩ đôi búp bê cô nộp cho thầy xem, vết keo dán đi dán lại vẫn còn. Nhìn vậy thầy cũng động lòng trắc ẩn, dù sao cô nhóc cũng có lý do chính đáng. Vừa định quay về mở tủ trả giày thì gặp phải đạo tặc đang hành nghề. Tự dưng bắt trọn khoảnh khắc vừa rồi, thầy có thêm vũ khí răn đe Hòa Điền.

“Em có biết hành vi trộm cắp xấu hổ thế nào không?”

Điền cúi gầm: “Em biết ạ.”

Thầy Tống suýt nghẹn, ông cứ nghĩ nó sẽ chối.

“Tôi nói cho em biết, hành vi này đủ để mời phụ huynh và kỉ luật em trước toàn trường.”

“Vâng em chấp nhận ạ.”

“???”

Dễ dàng vậy sao? Thái độ ngoan ngoãn của Điền khiến thầy Tống cảnh giác. Mục đích của ông không phải trị cậu như thế, áp dụng mấy cái hình phạt đó chẳng xi nhê gì với một đứa như Điền, phải thay đổi nó từ trong tư tưởng mới may ra.

Thầy im lặng một lúc, chủ trương của thầy trước giờ là thay đổi học sinh chứ không phải dồn tụi nhỏ vào đường cùng, dùng hình phạt mà không có sự khuất phục khiến chúng lì lợm hơn. Thầy khoanh tay nhìn Điền ngồi trước mặt, cân nhắc phương án một lúc rồi nói: “Bây giờ như vầy, tôi sẽ không truy cứu hành vi trộm đồ của em.”

Lần này tới lượt Điền bất ngờ, cậu cứ ngỡ lần này thầy sẽ phạt cậu tới chết, nhưng không phải vậy.

“Tôi sẽ không tính là em trộm đồ nếu như giày trong tủ của tôi không mất đôi nào.” Thầy chỉ tay về đôi giày trắng trên bàn: “Em lấy nó ra thì phải bù vào một đôi khác. Mang đôi giày chuyên phạm quy của em bù vào chỗ trống, tôi sẽ không truy cứu tội trộm đồ và trả cho em đôi giày trắng đó.”

Cậu ngẩng đầu nhìn thầy một hồi lâu.

“Tôi chờ câu trả lời của em.” Thầy nghiêm mặt.