Rõ ràng Linh Lan đã dặn Hòa Điền ở nhà, cô nhớ mình đã dặn rất kỹ, cớ sao bây giờ lại thành ra thế này?
8 giờ sáng ngày cuối tuần.
Linh Lan dắt con xe điện ra khỏi tiệm tạp hóa Năm Thủy vừa hay chạm mặt người quen ở quán Bi-a bên đường, cô đứng như trời trồng, nhìn người ấy hiên ngang đá chống xe thật ngầu.
Hòa Điền ngáp dài một cái, vươn vai tận hưởng ngày mới ở quán Bi-a ruột, dự là hôm nay sẽ chơi hết ngày, chơi đến khi nào buồn ngủ mới lết về nhà ngủ. Ngờ đâu mọi thứ không như quỹ đạo của nó, bắt đầu lệch ray khi điện thoại vang chuông cuộc gọi từ Messenger. Cậu rút điện thoại từ trong túi ra, không biết ai gọi giờ này.
Phan Linh Lan?
Cậu nhếch mép cười một cái, rồi lại tự hỏi mình cười cái quái gì?
“Anh nghe đây bé.”
Điền vừa nói vừa cười, ngẩng mặt nhìn về phía trước, thật ra là nhìn vô định thôi. Ấy vậy mà vô tình gặp phải gương mặt khó coi của Linh Lan ở bên kia đường. Cậu bật cười cúi đầu xuống, giọng hơi run nhẹ vì nén cười.
“Đừng nhăn mặt nữa.”
Linh Lan không hơi đâu mà bắt bẻ cách xưng hô của cậu, trước giờ cậu vẫn thế mà, thích xưng hô loạn xạ vậy đấy.
“Nè, chị đã dặn ở nhà mà! Sao mới 8 giờ sáng có mặt ở quán Bi-a rồi?”
Điền hắng giọng: “Đó giờ tôi sống rất công bằng, chị đề nghị hẹn hò thì chỗ hẹn phải do tôi quyết định chứ.”
“Hẹn hò?” Linh Lan suýt nữa thì chết nghẹn, cô nghiến răng: “Hẹn cái gì mà hẹn!”
“Vậy là không hẹn hò ở quán Bi-a được à?”
“Đi về nhà nhanh.”
“Tại sao?”
Điền ngước mắt nhìn Linh Lan. Hôm nay cô mặc yếm đùi màu trắng với áo thun xanh nhạt, tóc cột cao gọn gàng. Tuy hơi gầy nhưng không có cảm giác yếu ớt, ngược lại có phần năng động đáng yêu.
Bên kia đầu dây vẫn kiên nhẫn với cậu: “Về nhà nè.”
Nhưng cái tính ương ngạnh của cậu không dễ nghe lời như thế, cậu ngẩng cao đầu nói: “Không về!”
Linh Lan trừng mắt nhìn thiếu niên cao dong dỏng bên đường: “Phải làm sao thì mới chịu về?”
Cậu đưa mắt nhìn cô, chầm chậm nói: “Hẹn hò ở nhà thì... phải được thơm má một cái.”
Rất chi là ngang ngược! Rất chi là gợi đòn! Rất chi là đáng ghét!
Đúng là muốn làm người tốt cũng không được mà.
“Không về chị méc bà là ngày nào em cũng bị giám thị gọi lên phòng, bị thầy tịch thu giày, thường xuyên không học bài, tối nào cũng đi tụ tập đấy nhé.”
“Cạn tình cạn nghĩa thật chứ.” Điền thốt lên.
“Là do em trước.”
Điền thôi không trêu Linh Lan nữa, cậu nhẹ giọng: “Nhớ đường không?”
“Nhớ.”
Thế là hai đứa có mặt tại nhà của Điền, vừa hay bà nội mới đi chợ về. Bấy giờ cô mới biết cái xe điện màu hồng cậu chở cô đi mua sách là xe của bà nội. Cô chào bà rồi hai đứa vào nhà.
Bà nội thấy Linh Lan sang nhà chơi, thoạt đầu thì ngạc nhiên nhưng sau đó bà vui lắm.
“Bé Lan sang chơi hả con?”
Linh Lan ngoan ngoãn gật đầu, cô ngồi khép nép ở ghế sofa phòng khách, Điền xuống bếp rót nước.
Đột nhiên điện thoại Linh Lan nhận được tin nhắn.
Hòa Điền: Hẹn hò ở phòng khách có bất tiện không?
Hòa Điền: Lát nữa còn phải hôn má.
“...” Con khỉ!
Linh Lan thấy Điền mang nước cam ra, miệng cậu cong cong nén cười. Cô bèn nói to: “Bà ơi! Hôm nay con sang nhà kèm Toán Văn cho Điền ạ.”
Bà nội nghe vậy thì mừng húm, bà bỏ luôn thịt cá trên tay, vội vàng đốc thúc Điền.
“Lên phòng mang sách vở xuống học, nhanh lên!”
Cậu nghiêng đầu nhìn cô đầy ngạc nhiên. Cậu biết Linh Lan sang đây không phải vì hẹn hò gì hết, vốn nghĩ là vì nhớ bà nội nên cô sang thăm, hay chỉ đơn giản là muốn đi chơi giải khuây thôi. Ai mà có ngờ cô sang đây dạy học.
“Chị.” Cậu bán tín bán nghi. “Kèm cho tôi?”
Linh Lan gật đầu chắc nịch. Đương nhiên là kèm cho cậu thật rồi, cô sẽ đền đôi giày cho cậu bằng cách kèm học, giúp cậu tiến bộ hơn. Cô nghĩ đó là thiết thực nhất rồi, bởi bà nội từng nói nếu kỳ 1 Điền rớt khỏi hạng 30 thì cấm cửa khỏi đi chơi. Vì thế cô sẽ giúp cậu bám hạng để sống sót qua kỳ 1.
“Mang tập vở xuống đi.”
Nói rồi cô xoay người dọn sách vở của mình. Này nhé, cô đã nghiên cứu giáo án rồi, Toán 11 dành cho người mất căn bản, bổ sung kiến thức hành văn nghị luận, 100 cách phân tích nghị luận Văn học. Còn nữa, khi nền tảng Toán học tốt thì các môn tự nhiên dễ học hơn nữa. Cô đã chuẩn bị tinh thần giúp cậu vượt sóng vượt gió rồi đây.
Trái với Linh Lan, Điền không thể tin nổi là mình bị bắt học ngay ngày nghỉ. Học cả tuần rồi chưa đủ à?
“Chị giỡn?”
“Nhanh đi, thời gian ít lắm.”
Bà nội thấy thằng cháu chần chừ mãi không chịu lấy sách vở, bà lại hối thúc: “Ơ đi nhanh lên để chị chờ kìa.”
Điền vẫn đứng tần ngần.
Bà xoay qua hỏi Linh Lan: “Bình thường con kèm nó có chậm chạp vậy không?”
“Dạ? Bình thường Điền học hành cũng chậm chạp vậy đó ạ.”
Ngay lập tức, cậu nhận được cái lườm sắc lẹm của bà.
“Cái thằng hư đốn này!”
Điền nhăn nhó: “Con biết rồi mà.”
Cậu leo lên phòng, mạnh tay đóng cửa lại.
“Cái quái gì vậy! Hôm nay là ngày nghỉ mà, học học cái gì mà học.”
Đáng lý ra giờ này cậu phải vừa uống Red Bull vừa cầm cây cơ canh góc rồi mới phải. Không thể hiểu nổi! Điền vò tóc cáu gắt, vơ đại mấy quyển vở để bừa trên bàn rồi xuống lầu. Linh Lan thích thì cứ dạy đi, cậu không học.
Linh Lan ngồi ngay ngắn trên sofa, tay cầm IPAD xem tài liệu mình tích lũy được trong mấy buổi tối vừa qua. Ngày đầu tiên phải cho cậu làm kiểm tra đánh giá thực lực đến đâu mới xác định được là cậu cần học những gì.
Vừa thấy Điền ngồi xuống cái sofa đối diện, cô chìa xấp bài kiểm ra phô sẵn đưa cho cậu.
“Nè làm hai bài này trước đi, biết câu nào làm câu đó.”
“Hai bài?”
“Ừm.”
Điền liếc mắt nhìn bà nội loay hoay trong bếp, cậu rút điện thoại ra gõ gõ.
Hòa Điền: Không làm.
Điện thoại nhảy tin nhắn, Linh Lan khẽ cau mày.
Linh Lan: Tạo sao không? Làm xong sớm thì được nghỉ sớm.
Hòa Điền: Chị tính kiếm chuyện với thằng này hả?
Linh Lan: Chị đang giúp em đó. Bà nội nói hết kỳ 1 mà em không lọt top 30 trong lớp thì không có chuyện tự do bay nhảy như bây giờ đâu.
Cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng bà nội trong bếp rồi lại nhắn.
Hòa Điền: Bà nói khi nào?
Linh Lan: Hôm Trung Thu, bà nói em làm gì, đi đâu, bà đều biết hết. Chẳng qua là cho em vui vẻ thôi nhưng nếu em học quá dở thì cấm cửa ráng chịu đó.
Linh Lan: Học buổi sáng, tối đi bắn Bi-a hay muốn bị cấm cửa hết năm học?
Không thấy tin nhắn của Hòa Điền nữa, có lẽ cậu đang sốc giống hệt cô hôm đó. Ai mà nghĩ bà nội nắm được nhiều thứ như vậy. Cô liếc mắt nhìn cậu, liệu có biết sợ không nhỉ?
Linh Lan im lặng để Điền lựa chọn, cô lôi bài vở của mình ra, tự học trong lúc cậu suy nghĩ. Không khí trong phòng khách chìm vào yên lặng, cô tập trung vào phần bài của mình. Không biết đã trôi qua bao lâu, khi ngẩng đầu lên đã thấy Điền cầm bút làm bài. Nhìn bộ mặt nhăn nhó khi phải học ngày chủ nhật, hàng mày rậm nhíu lại trông như bị bắt phải chịu khổ. Còn nhớ vừa rồi ai ngang ngạnh nói không học, giờ đã phải cầm bút ghi ghi chép chép. Bà nội ngồi trên ghế gỗ đung đưa, lặng lẽ giám sát cậu. Có lẽ do vậy mới ngoan ngoãn làm bài. Cô không nhịn được nên bật cười thành tiếng.
Nghe tiếng cười trong trẻo của Linh Lan, Điền ngẩng đầu lên nhìn cô, nụ cười nhẹ nhàng mà ấm áp, mắt híp lại cong cong. Bỗng cậu cảm thấy lòng ngứa ngáy, khẽ đặt bút viết vào câu hai mươi bảy một dòng chữ: Mất tập trung nên không làm được, vì cô giáo cười.
Sau ba tiếng đồng hồ, Điền nộp bài cho cô giáo Linh Lan. Cô chăm chú xem cách giải bài của cậu, cách tư duy và những loại câu cậu làm được. Nhìn chung thì Điền không giỏi Toán thật, cách tư duy cũng tốt đấy nhưng không có căn bản để phát triển bài Toán nên dù có suy luận thế nào, bài toán cũng vào ngõ cụt thôi. Những câu Điền làm được đều là những câu được dùng máy tính. Còn những câu cậu không làm được, cậu có cách chú thích rất tinh quái.
Ví dụ như:
Câu 11: Bấm máy tính không ra, đề sai không phải tại tôi. (x)
Câu 22: Cảm thấy bản thân bị ép buộc nên giải không được. (x)
Câu 27: Mất tập trung nên không làm được, vì cô giáo cười. (x)
Câu 35: Áp lực quá, không làm được. (x)
Câu 48: Khi nào được ăn cơm? (x)
Những câu Điền không làm được cần phải áp dụng kiến thức giải tự luận, hổng kiến thức hết rồi, không giải được cũng phải. Cô đã đánh giá được khả năng của cậu đến đâu, chiều nay sẽ tiến hành ôn lại căn bản.
Linh Lan xem xong hai tờ kiểm tra Điền làm, cô khen ngợi: “Giỏi quá ta, cũng có nhiều câu đúng này.”
Bà nội nghe vậy mừng ra mặt, vội vàng vào bếp dọn cơm.
Điền bất ngờ khi được Linh Lan khen, cậu biết bài kiểm tra vừa rồi mình làm dở tệ, cũng không bỏ hết sức làm. Cứ tưởng Linh Lan xem xong sẽ nhếch môi chế giễu cậu học hành chẳng ra gì. Thế mà cậu không hề bị chê bai, ngược lại còn được khen. Điền chớp chớp mắt. Thú thật thì ngoại trừ được khen đẹp trai với chơi Bi-a thần sầu thì lâu lắm rồi cậu mới được khen giỏi đấy.
Điền xoay mặt sang trái, không nhìn Linh Lan. Cô chớp mắt nhìn cậu, chỉ thấy vành tai cậu dần dần ửng đỏ.
“Ăn cơm nè hai đứa.”
Linh Lan buông sách vở, chạy xuống bếp phụ bà nội dọn cơm. Cô được phân công dọn bát đũa, cậu thì bưng nồi cơm nóng. Ba bà cháu trong gian bếp nhỏ, mỗi người một việc mà hài hòa đến lạ.
Hôm nay có món cá kho tiêu, rau muống xào thịt bò, canh bí đỏ, toàn là những món ngon. Linh Lan tự nhiên ngồi xuống bàn cơm, cô không cảm thấy ngại. Bởi lẽ đâu đó trong lòng cô đã mến bà như là bà ngoại của mình, còn Điền, cậu với cô đã chai mặt nhau rồi.
Bà nội gắp cá cho hai đứa: “Khéo mắc xương nha mấy đứa.”
“Dạ.”
Điền im lặng ăn cơm, lâu rồi cậu mới ăn trưa ở nhà ngày chủ nhật và cũng lâu rồi nhà mới có tiếng cười vui vẻ ngoài tiếng cười của bà. Linh Lan rất được lòng bà nội vì tính tình lễ phép, còn rất biết nịnh người lớn. Ăn cơm với cô bà nội cười tít mắt, vui như con cháu về đông đủ. Cậu gắp từng đũa nhỏ, âm thầm hưởng thụ cảm giác mâm cơm gia đình, thứ tưởng chừng chỉ còn đọng lại trong kí ức.
Điền nhìn nụ cười trên môi bà nội, gương mặt hiền từ mà cậu yêu thương nhất. Bấy giờ cậu mới nhận ra, một bữa cơm ấm áp ngày chủ nhật có thể khiến bà nội hạnh phúc đến thế. Vậy mà trước giờ, chủ nhật nào cậu cũng vắng nhà, mâm cơm chỉ có mỗi mình bà.
Bát cơm mới lại được xới đầy, hôm nay cậu ăn nhiều hơn mọi ngày, có lẽ vì muốn nấn ná ở bàn ăn, lặng nghe tiếng cười lâu hơn.