Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 31: Niềm Tự Hào



Hòa Điền tiếp tục bị ép học bài. Sau khi nhận xét khả năng của cậu đến đâu, Linh Lan ôn lại kiến thức Toán từ đầu năm 11 cho cậu. Đối với trường hợp mất căn bản, cách tốt nhất là bù kiến thức vào những phần lỗ hổng, có vậy mới tiến bộ được. Bởi căn bản là nền tảng để phát triển bài toán, mọi thứ đều từ căn bản đi lên.

“Hôm nay mình chỉ học về lượng giác, chị sẽ nói về lý thuyết cho em hình dung trước. Tối nay em học công thức dần dần nhé? Thứ ba chị sẽ gửi bài tập cho em.”

Hàng mày Hòa Điền chau lại hết cỡ, trông khó coi vô cùng.

“Lại học! Tối nay còn phải học công thức nữa à?”

Linh Lan gật đầu.

“Lần sau anh không trêu bé nữa, bé đừng trả thù nữa được không?” Cậu đưa ánh mắt uất hận nhìn Linh Lan.

Cô chớp chớp mắt: “Toán phải thuộc công thức mới làm được, chị thấy em hiểu bài rất nhanh, lượng giác nói sơ qua đã nắm được rồi. Em không thuộc cái công thức nào hết, đúng không?”

Thật sự là không có cái công thức nào dính vào đầu cậu cả, nhìn thôi đã thấy rối rồi, sao mà nhét hết vào đầu được chứ!

“Đau đầu lắm! Học không nổi đâu.”

Linh Lan cười híp mắt: “Học đi, đau chỗ nào chị mua thuốc cho uống.”

“Có nhất thiết phải như vậy không?” Cậu lườm cô một cái.

Linh Lan ngồi bó gối trên sofa, cô nghiêng nghiêng đầu nhìn cậu.

“Thấy khó lắm đúng không?”

Cậu im lặng không đáp.

Hồi lâu sau, cô khẽ cất giọng: “Mặt trăng cách trái đất 384.400 km, nhìn bằng mắt cứ nghĩ là không có cách nào chạm được nhưng phi hành gia Neil Armstrong đã đặt chân lên mặt trăng từ năm 1969. Điều mà đến bây giờ chúng ta nghĩ rằng không thể, đã có người làm được.”

Rồi Linh Lan nhẹ giọng như động viên một con mèo nhỏ bập bẹ từng bước: “Chỉ nhìn thôi thì cái gì cũng thấy khó mà, phải làm chứ. Thử học hết công thức và áp dụng vào bài tập đi.”

Hòa Điền tựa lưng vào ghế sofa, nhìn xấp bài tập Linh Lan phô sẵn. Trước giờ cậu chưa từng cố gắng tìm ra kết quả bài toán nào cả nhưng những điều cậu không thể, ở ngoài kia vẫn có rất nhiều người làm được. Còn cậu cứ quẩn quanh ở câu “không thể”, đứng thờ ơ bên ngoài đánh giá khả năng của mình rồi lảng tránh. Hiện tại cậu không thiếu thứ gì nên cũng không cố gắng có được thứ gì. Nói đúng hơn là cậu không có mục đích để cố gắng.

Bầu không khí vốn đã trầm lặng, nay còn yên tĩnh hơn. Linh Lan tiếp tục giảng bài nhưng Hòa Điền không cách nào nghe lọt tai, đầu óc cậu mơ màng, cố tìm cho mình một cái lý do để cố gắng.

3 giờ chiều, buổi dạy kèm kết thúc. Linh Lan không vội về nhà vì ngoài trời vẫn còn nắng. Ngồi trong phòng khách từ sáng đến xế chiều khiến cô thấy ngộp. Thế là sau khi dọn dẹp sách vở vào túi, cô quyết định ngồi hóng gió ở băng ghế đá dưới giàn hoa giấy một lúc mới về. Bà nội ngủ trưa, chỉ có Điền tiễn cô. Cậu mở cổng nhà, cùng cô ngồi trên băng ghế phía trước.

Hai đứa ngước mắt nhìn những chùm hoa rộ sắc, màu hồng đậm như rực rỡ dưới trời nắng, lá xanh cân bằng giữa hồng và vàng, làm cho cây hoa hài hòa hơn. Linh Lan ngồi trên ghế đá thẫn thờ ngắm hoa ngắm lá, Điền ngồi bên cạnh lặng im, có lẽ vẫn còn đang nghĩ gì đó. Một lát sau cô nghe được giọng cậu.

“Chị cố gắng học giỏi để làm gì?”

Dù biết câu trả lời sẽ là để có một tương lai tốt hơn, để gia đình tự hào, để khẳng định bản thân nhưng Điền vẫn muốn nghe câu trả lời.

Linh Lan nghiêng mặt nhìn cậu rồi ngước mắt nhìn về phía trước.

“Chị không muốn ai xem thường mẹ vì thành tích học của chị, chị muốn trở thành niềm tự hào của mẹ.”

Điền rũ mắt. Trong đầu chợt nhớ đến vài chuyện, thuở nhỏ cậu đã từng là niềm tự hào của ba mẹ, cho đến một ngày mẹ kéo vali rời khỏi nhà, ba thu xếp hai năm rồi lập gia đình mới. Mười tuổi, Điền được bà nội đón về sống với bà, từ đó cậu đã không còn muốn làm niềm tự hào của ai nữa.

***

Hòa Điền luôn khiến Linh Lan bất ngờ, vì tối đó cậu đã thử ngồi học công thức môn Toán và kết quả là nhớ rất nhanh. Bài tập căn bản tối thứ ba Linh Lan gửi, sáng thứ năm cậu đã nộp kết quả. Thái độ chăm chỉ bất thường làm cho Linh Lan nghi ngờ kết quả có sự can thiệp của Google. Thế là cô bán tín bán nghi nhắn hỏi đối phương.

Phan Linh Lan: Nhanh vậy? Có thật là tự làm không đó.

Đối tượng tình nghi sử dụng Google cảm thấy oan ức, cậu bỏ môn Toán qua một bên. Học đã mệt rồi còn gặp cô giáo không tin tưởng mình.

Điền Phạm: Nói cho chị biết, thằng này không làm là không làm, còn đã làm thì Google cút qua một bên.

Đọc tin nhắn thôi cũng đủ biết bên kia màn hình, mặt Điền cau có thế nào, cô bật cười gõ vào màn hình.

Phan Linh Lan: Thế bây giờ chị test lại xem phải tự làm không nhé?

Bên kia không trả lời tin nhắn nữa, cô nheo mắt chờ đợi.

Đừng nói là sợ quá trốn rồi nhé?

Không. Là cô nghĩ xấu cho người ta. Lần nay Điền uy tín cực kì, cậu gửi cho cô một đường link dẫn đến Google Meet.

Phạm Hòa Điền: Mời baby vào test.

Linh Lan vào phòng họp online mà Điền tạo, phòng chỉ có hai người và camera đối phương đang mở. Trong khung camera là một bàn học trống, đằng sau có giường ngủ phủ ga màu xanh navy, phòng cậu khá gọn gàng.

Một lát sau Điền xuất hiện trước camera, mặt mày vô cùng nghiêm túc, mỗi tội không mặc áo. Làn da trắng cùng với hàng xương quai xanh nam tính nối đến vai, độ thanh và lõm của xương hoàn hảo, bắp tay của Điền có cơ nhưng không quá rõ. Cậu vẫn là thiếu niên đang độ lớn. Linh Lan cũng mới là thiếu nữ mười bảy, thấy con trai cởi trần nên ngại đỏ mặt.

Cô hắng giọng nhắc nhở: “Mặc áo vào.”

Điền mới kéo ghế ngồi xuống, cậu cau mày: “Không, nóng lắm.”

“Mặc vào! Trước mặt chị, em không ngại hả?”

Cô đã coi thường mức độ mặt dày của Điền, cậu không những không ngại mà còn đứng dậy gồng cơ, xoay eo khỏe khoắn. Mặt hất lên trời, ngang bướng nói: “Em bình thường.”

“Mặc áo vào.” Linh Lan nhắc lần nữa.

Ban đầu Điền vẫn còn bướng lắm nhưng cô nói mãi cũng chịu khoác áo thun lên người, mặt mày ấm ức như bị ai ép uổng không bằng. Linh Lan chọn năm câu bất kì trong xấp đề giao cho cậu, nếu giải được cô sẽ tin là cậu nghiêm túc làm.

Linh Lan có ra bao nhiêu câu, Điền cũng không cằn nhằn mà chăm chú làm. Ở bên kia màn hình, cô im lặng nhìn cậu tập trung giải bài. Phải công nhận một điều, người đẹp khi tập trung giải bài tập sẽ toát ra khí chất xuất chúng. Bình thường Điền không chịu học, trong trường vẫn còn vài người chê cậu học kém, quậy phá. Nhưng nếu cậu quay đầu chăm chỉ học hành thì sao? Linh Lan nghĩ nếu so với Đông Phong, có khi Điền còn nổi tiếng hơn, tốn gái hơn nhiều.

Bị Linh Lan nhìn chằm chằm, cậu ngẩng đầu lên: “Đẹp trai không? Vẫn còn cơ hội tìm hiểu đó.”

Chẳng hiểu sao Linh Lan thấy hơi bối rối, cô vờ như không nghe rồi cúi đầu bấm điện thoại đợi cậu làm bài. Cô cảm nhận được đang dần có cái gì đó thay đổi trong mình, không quá rõ ràng nhưng đủ để cô cảm nhận được. Chẳng rõ là từ khi nào, cô không còn dè chừng cậu nữa, cũng không còn muốn tránh xa cậu như trước. Hiểu tính tình của cậu hơn và lần gặp cậu cũng bật cười.

Có lẽ Điền cũng có cảm nhận như Linh Lan. Mỗi lần thấy gương mặt nhỏ nhắn kia, cậu buông vài câu trêu chọc, chủ yếu để thấy cô cười. Mỗi lần như thế, cậu sẽ nhìn cô lâu hơn một chút. Song, ở Linh Lan có một loại biểu cảm cậu ghét nhất, mỗi lần thấy cô như thế, cậu sẽ khó chịu trong lòng.

Đó là khi hai hạt trong suốt chảy xuống gò má, không một tiếng nấc nào phát ra, bi thương trong câm lặng. Chính vì cái cảm giác khó chịu đó cậu đã tình nguyện đi trộm giày từ phòng giám thị. Cũng chính cảm giác đó, cậu đã nguyện lòng đổi đôi giày hiệu lấy một đôi giày thường. Điền dừng bút. Cậu biết mình đang lún sâu vào cái gì và cậu chấp nhận như thế.

“Nộp bài.” Cậu buông bút xuống.

“Để chị xem.”

“Chị Lan!”

Đột nhiên cửa phòng cô bật tung, Mai Thanh xông vào phòng, con bé chu môi đầy ấm ức: “Chị rảnh không? Em muốn tâm sự.”

Linh Lan giật hết cả mình, vội vàng bấm thoát cuộc họp và tắt IPAD.

“Sao vậy?”

Mai Thanh nhảy lên giường của cô, ôm lấy chiếc gối ngủ còn vương hương tóc, nhỏ nói: “Dạo này Khuê bị làm sao ấy! Em với nó lại cãi nhau nữa rồi.”

Nghe vậy cô ngạc nhiên: “Sao lại cãi nhau? Bình thường hai đứa thân thiết lắm mà.”

Nhỏ Thanh ôm gối bặm môi: “Em bận đi tập văn nghệ nên mới không có thời gian cho Khuê, vậy mà nhỏ trách em.”

Linh Lan thấy hơi lạ, tập văn nghệ mà bận tới vậy luôn hở?

“Tập thế nào mà bận quá vậy?”

“Cò Lả múa cũng khó mà chị, tuần sau là 20/11 rồi. Phải tập nhiều lắm, mà tập xong cả nhóm thường đi ăn uống, tối về em phải bù thêm giờ học bài. Thật sự là không có dư thời gian mà.”

Nếu là trước đây, có lẽ Linh Lan sẽ không hiểu được là Khuê giận chỗ nào. Nhưng từ khi trở thành cái hình cái bóng của Thơ, cô đã hiểu ra, bạn thân khó có thể tách nhau ra lắm. Lên trường thì nói chuyện, về nhà chuyển sang nhắn tin. Ngày nào cũng tám đủ thứ chuyện trên đời, cập nhật tình hình cho nhau liên tục. Thú thật lần nào Thơ bận đi chơi với crush, Linh Lan ở nhà thấy trống vắng muốn chết, đằng này Mai Thanh đi tập liên tục, Khuê giận dỗi cũng hợp lý.

“Cuối tuần em rảnh mà, đi chơi với bé Khuê mấy tiếng cũng được đó.” Cô đưa ra phương án.

Nhỏ Thanh gác tay lên trán: “Dạo này Khuê vô lý lắm, chủ nhật tuần này Hạ Trúc hẹn em đi chơi trước, em nói với Khuê thì nhỏ khó chịu, không cho em đi.”

“Vậy nên hai đứa cãi nhau hả?”

Mai Thanh gật đầu.

Trường hợp này khá lạ, Lan Khuê có sang nhà chơi mấy lần. Theo như Linh Lan đánh giá thì cô bé này rất là hiểu chuyện, nhẹ nhàng dễ thương. Sao hôm nay hành xử khác thường vậy? Mà Mai Thanh cũng mất kiên nhẫn hơn mọi khi. Hình như hai đứa này đang có vấn đề ngầm nào đó.

“Nè, chị nghĩ hai đứa nên nói chuyện rõ ràng với nhau để hiểu nhau hơn, đứa nào cũng có lý do, phải nói ra để thông cảm cho nhau.”

Mai Thanh xoay người vào trong, nói với giọng giận dỗi: “Em không làm hòa trước đâu.”

Linh Lan nhìn cô em gái, khẽ thở một hơi thật dài.

***

9 giờ tối, Linh Lan trả kết quả bài tập là 5/5, tất cả câu Điền làm trong phòng họp online đều đúng.

Cậu nhìn file kết quả một hồi lâu, đây là những câu cậu từng không làm được nhưng khi thử chấp nhận học nghiêm túc lại có thể làm được một cách dễ dàng. Khi biết làm, Điền dần hứng thú với bài tập hơn, rút nắp bút cúi đầu làm tiếp.

Bên ngoài, bà nội nheo mắt nhìn vào khe cửa khép hờ, thấy thằng cháu ham chơi chịu ngồi vào bàn học, bà mỉm cười. Lại nhớ về bữa cơm tối ngày trước, Điền im lặng suốt buổi, mãi đến khi dọn bát đũa, nó mới lí nhí hỏi bà.

“Trước giờ con có làm cho nội tự hào lần nào không?”

Bà sững sờ nhìn nó thật lâu, đôi mắt già nua dịu xuống, bà bảo: “Có chứ. Lớp năm giỏi tiếng Anh nhất trường, lớp bảy giải nhất cuộc thi làm lồng đèn, lớp chín là nam sinh cao nhất lớp.”

Điền lặng người trước câu trả lời của bà, hai năm gần đây, cậu không còn cái gì tiêu biểu để bà tự hào nữa rồi.

Thấy cậu trầm lặng, bà nội bước đến xoa xoa đầu đứa cháu tội nghiệp: “Bây giờ nội tự hào vì con là một đứa tốt bụng. Điền à, con luôn là niềm tự hào của nội.”

Cậu ngẩn người nhìn nụ cười hiền từ của bà. Hóa ra khi mười tuổi, dù cậu không còn là niềm tự hào của ba mẹ nhưng cậu vẫn là một ánh sao sáng trong mắt bà. Đối với bà, dù là Hòa Điền lớp năm, lớp bảy hay Hòa Điền lớp mười một. Dù hạng nhất tiếng Anh, hạng nhất lòng đèn hay chỉ còn là một cậu nhóc nghịch ngợm đang tuổi lớn. Thì trước sau như một, cậu vẫn luôn là niềm tự hào của bà.

Điền cúi gầm mặt. Cuối cùng cậu cũng tìm được rồi, lý do để cậu cố gắng hơn mỗi ngày.