Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 32: Ngắm Hoa Buổi Sáng



Có lẽ học sinh toàn trường đang đặt dấu chấm hỏi to đùng trên đầu vì sáng hôm nay, cá biệt Phạm Hòa Điền bất ngờ hoàn lương lần nữa. Đứa nào cũng nhìn cậu chàng ăn mặc bảnh bao, bata trắng tinh đúng như quy định, bọn nó tự hỏi liệu lần này thầy Tống thành công thật hay vẫn là một vố lừa đau điếng đây? Giả vờ hoàn lương và hoàn lương thật khó phân biệt quá.

Điền có hoàn lương thật không chỉ có chính bản thân cậu mới là người nắm rõ nhất. Thái độ của thầy Tống khi thấy Điền quay lại đội sao đỏ rất khác, từ đề phòng chuyển thành theo dõi. Với kinh nghiệm thuần hóa cá biệt của thầy, ông đoán Hòa Điền đang trong giai đoạn thay đổi, có thể cậu nhóc thật sự quay đầu.

***

Đợt thi cuối kỳ đang đến rất gần, cả Linh Lan và Hòa Điền đều không có nhiều thời gian. Cô nhận dạy kèm cho cậu cũng chỉ có thể giúp một phần nào đó mà thôi, cốt lõi vẫn nằm ở Hòa Điền. Quan trọng là cậu chịu đổi cách nghĩ, chăm chỉ học hành hơn thì may ra mới có cơ hội. Tối nào Linh Lan cũng dành ra bốn mươi phút soạn đề ôn tập cho cậu, nếu cậu chịu học hay không, chủ nhật tuần này sẽ biết.

Cập nhật tình hình hiện tại, cô đang đứng trước cổng nhà Hòa Điền, đợi cậu mở cửa và bắt đầu một ngày chủ nhật bận rộn.

Lúc này, chủ nhà vừa mới ngủ dậy. Dạo này Hòa Điền thức khuya hơn trước, thời gian mở mắt đón ngày mới đương nhiên cũng muộn hơn. Thế là cậu vác bộ mặt ngái ngủ xuống mở cửa. Khác với chủ nhật tuần trước, tuần này không thấy cậu chống đối nữa, có vẻ như đã chấp nhận được chuyện mình sẽ phải học nhiều hơn trước.

“Good morning.” Giọng cậu vẫn còn ngái ngủ.

Linh Lan không quan tâm đến chuyện chào hỏi, cô vào thẳng vấn đề chính: “Thuộc hết công thức của tuần trước chưa, hôm nay sáng học Toán, chiều học Văn.”

Hòa Điền khoanh tay trước ngực, tựa người vào cửa, rũ mắt nhìn đôi môi mềm mại đang mấp máy.

“Mới sáng sớm đã nhắc bài vở.” Cậu đưa mắt nhìn cô: “Miệng xinh mà toàn nói chuyện linh tinh.”

Nghe cậu nói vậy, cô cũng không vừa, nhướng mày thách thức: “Sau này đừng có xin chị mở miệng nói với em câu nào nhé?”

“Có điên mới làm vậy.”

Sau này Hòa Điền mới hiểu, có những chuyện nói trước sẽ rất linh ứng, ngày nào đó của năm tháng còn lại, cậu sẽ phải xin người con gái trước mắt từng lời.

Tuy tỏ thái độ như thế nhưng cậu vẫn dắt xe cho Linh Lan, cô chạy vào nhà thưa bà nội trước khi dạy học. Nhân lúc Điền chưa vào nhà, bà nội dúi vào tay cô một chiếc phong bì màu trắng. Bà cười hai lòng: “Tiền lương buổi trước của con.”

Linh Lan sững sờ một giây rồi trả lại cho bà ngay: “Dạ con không nhận đâu ạ!”

Bà nội nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Con không kèm cho nó nữa sao? Nó lì quá phải không?”

Nhận thấy bà nội hiểu sai ý mình, cô vội lắc đầu xua tay: “Dạ con dạy bình thường, chỉ không lấy lương thôi bà.”

“Vừa tốn thời gian, vừa tốn sức, sao lại không lấy?”

Linh Lan khó có thể nói rõ lý do mình dạy miễn phí lắm, vì nó là một câu chuyện dài và hơn hết là nó còn liên quan đến chuyện thằng cháu quý hóa của bà đại chiến với thầy giám thị. Cô chỉ nói vắn tắt rằng: “Ở trường Điền giúp đỡ con nhiều lắm, nên con cũng muốn giúp em ấy chuyện học hành.”

Bà nội vẫn không đồng ý việc Linh Lan dạy miễn phí nhưng có nói thế nào cô cũng không chịu nhận tiền. Bà đành thở dài rồi xắn tay áo xuống bếp, quyết nấu thật nhiều món ngon để cảm ơn Linh Lan.

Vậy là không gian phòng khách chỉ còn lại hai đứa, Điền vẫn chưa sẵn sàng để nạp bài vở vào đầu, cậu ngồi trên ghế sofa bấm điện thoại. Linh Lan cũng không vội giao bài, cô kiểm tra đáp án bài tập trước.

Không gian của hai đứa chỉ còn lại những khoảng lặng, Điền giơ điện thoại trước mặt, nhưng mắt liếc sang phải, âm thầm nhìn cô gái mỏng manh cúi đầu chấm bài. Mái tóc dài rũ xuống vai mềm mại. Chiếc kẹp kim loại trơn nằm ở trên tai một chút, màu bạc sáng bóng loáng trên nền tóc đen vô cùng hút mắt. Điền nheo nheo mắt, dạo này hình như cô trắng hơn trước thì phải, cảm giác thanh tú hơn hồi hè nhiều.

Linh Lan có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, cô ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt cậu. Đôi mắt đen như có thêm chút dịu dàng khác lạ, Điền không phản ứng khi bị phát hiện nhìn trộm, thậm chí còn chuyển sang nhìn công khai. Khi một trong hai có người không biết ngại, thì người đỏ mặt chính là người còn lại. Linh Lan thấy da mặt mình nóng lên khi bị cậu thiếu niên trước mắt nhìn chằm chằm, cô lấy quyển vở che mặt lại, chỉ để lại vẻ bối rối đọng lại trong đôi con ngươi nâu nhạt.

“Nhìn... nhìn gì?”

Cái giọng nhẹ nhàng của Linh Lan khiến cậu nổi hứng trêu chọc.

“Ngắm hoa buổi sáng.”

Cô hạ quyển vở xuống, hắng giọng rồi nói một cách nghiêm túc: “Làm bài tập nè, học hành nghiêm túc vào. Sắp thi rồi.”

Dù sao đi chăng nữa, Linh Lan cũng chỉ là một thiếu nữ không giỏi giấu cảm xúc, nhất là đôi gò má phiếm hồng tuổi mười bảy. Đứng trước mặt một cậu chàng cuốn hút như Hòa Điền, nghe cậu nói ngọt mỗi ngày, tòa thành vững chắc bao quanh trái tim của cô như gặp phải những biến động. Từng chút từng chút một gộp lại, cô bắt đầu lo sợ ngày nào đó lớp kiên cố bảo vệ sụp đổ, cô sẽ đánh mất thứ nặng trịch bên ngực trái.

Linh Lan nghiêm mặt: “Nghiêm túc.”

Điền cũng không trêu cô nữa, bắt đầu nghe giảng bài và áp dụng công thức. Tuần này cậu học khá hơn nhiều do cắt bớt thời gian đánh Bi-a để tự học. Ngồi học xong đống công thức chi chít chữ, cậu nhận ra nó không khó như cậu nghĩ.

Giao bài tập cho Hòa Điền xong, Linh Lan cũng tự ôn cho chính mình. Môn tiếng Anh cô học không tốt nên tập trung nhiều hơn. Linh Lan đoán kỳ một cô sẽ rớt xuống hạng hai, bởi dạo này Phong chăm học tiếng Anh lắm, điểm trên lớp rất khá. Song, dù đoán thế nhưng cô sẽ không bỏ cuộc sớm vậy, phải cố gắng hết mình để khi nhắc đến không hối tiếc. Linh Lan soạn bài luyện nói rồi cẩn thận nhẩm đọc từng chữ một.

Không gian phòng khách quá yên tĩnh nên giọng đọc của Linh Lan lớn bất thường, người ngồi đối diện nghe rõ vô cùng. Điền vừa giải Toán vừa nghe cô đọc tiếng Anh, cậu nghiêng đầu: “Đọc to lên, chị đọc nhỏ vậy, giáo viên nào mà nghe được.”

Sở dĩ Linh Lan đọc nhỏ vì cô không đủ tự tin đọc tiếng Anh, cô rất ngượng khi người khác nghe mình phát âm. Biết được Điền nghe thấy giọng mình đọc bài, cô lúng túng rồi im bặt. Cậu nhướng mày nhìn cô: “Điểm speaking của chị âm luôn phải không?”

Linh Lan là người thành thật, mình dở thì mình nhận, cô gật đầu.

“Đọc to rõ lên, sau đó nhấn nhá một chút là có điểm rồi.”

Cô chớp mắt nhìn cậu. Điền không nói thêm nữa, cúi đầu cố làm cho hết đống bài tâp mà Linh Lan đưa. Cô ôm quyển nháp ghi đầy bài nói ở bên trong, chần chừ một lúc rồi lật vở, lưng tựa vào thành ghế, cất giọng đọc to từng chữ một. Đôi lúc cô dừng lại, ngước mắt ngượng ngùng nhìn cậu, sợ cậu sẽ cười mình đọc không hay. Nhưng Điền vẫn thản nhiên làm việc của mình, một chút quan tâm đến cô cũng không, điều đó khiến Linh Lan học nói thoải mái hơn.

Linh Lan vừa học bài vừa nhìn cánh quạt gió xoay vòng vòng, tốc độ nhanh đến nỗi chẳng thấy cánh quạt đâu. Mắt cô dán vào nó thật lâu và cô chính là người phát hiện bất thường đầu tiên. Cánh quạt quay chậm dần, chậm dần rồi ngừng hẳn. Cô ngạc nhiên thốt lên: “Ơ quạt tắt rồi?”

Bà nội từ ngoài sân bước vào thông báo: “Cúp tới chiều luôn đó, ông bảy mới thông báo cho cả xóm.”

Cô và cậu vô thức nhìn nhau. Cúp điện rồi phải làm sao đây? IPAD học bài của Linh Lan vừa hết pin, điện thoại thì không có mạng. Còn Điền chỉ có một lý do duy nhất để không học tiếp là nóng. Cậu kéo cổ áo, vờ nói: “Phải đi chỗ có máy lạnh thôi, nóng thế này ai mà chịu được.”

Chỗ máy lạnh mà Điền nói chỉ có một, chắc chắn là quán Bi-a đối diện nhà cô. Thế là cô phản đối: “Nóng thì ra ngoài sân học.”

Điền nhìn Linh Lan chằm chằm, tự hỏi người thì nhỏ mà sao cứng đầu thế không biết.

Đột nhiên từ dưới nhà bếp, giọng bà nội vang lên, rất nhanh sau đó đã thấy nội mặc áo khoác đội nón lá vội vàng bước ra ngoài.

“Điền ơi, xuống chiên cá cho nội đi con. Nội đi ra bãi đất trống hái nắm rau thơm.”

Linh Lan nhìn bà đầy ngạc nhiên.

Bà ơi bà! Sao bà dám đưa cá cho Điền chiên vậy! Để giải cứu cá cháy và nhà cháy, Linh Lan xung phong nhận việc chiên cá giúp bà: “Để cá con chiên cho ạ.”

Bà bật cười, bảo: “Đứa nào chiên cũng được.”

“Sao vậy? Chị không tin tưởng tôi à?” Hòa Điền xoay lưng, khoanh tay theo Linh Lan vào bếp. Lúc này, chảo dầu bà nội bắc sẵn đã nóng.

“Không tin.” Cô thẳng thắn trả lời. Bởi nhìn góc nào Điền cũng không giống người biết nấu cơm, ý là nấu cơm thôi nhé! Đừng nói đến chuyện chiên cá! Bà nội lớn tuổi rồi cô không muốn bà phải nhịn bữa trua.

Cậu khoanh tay đứng ngay bên cạnh cô, nhướng mày nói: “Vậy siêu đầu bếp chiên đi.”

Bà nội đã rửa sạch cá để sẵn, chỉ cần bỏ vào chảo chiên là xong. Thú thật thì cô chiên cá không điêu luyện lắm, nói trắng ra là yếu nghề, nhưng cô tin tưởng bản thân hơn tin Điền. Linh Lan cầm đĩa lên, thả cá vào chảo nhanh đến mức Điền còn chưa kịp hét lên thì...

Một tiếng xèo rất lớn vang lên, kéo theo những tiếp nổ lụp bụp, dầu ăn bắn lên cao. Linh Lan xanh mặt nhìn dầu ăn bắn lên cao, bắn nhanh đến mức tránh không kịp. Bất ngờ có người nắm lấy tay cô kéo ra phía sau, Điền đổi chỗ chắn trước mặt cô.

“Siêu đầu bếp cái quái gì mà dầu ăn bắn không biết chạy vậy?” Điền chắn cho cô mấy giọt bắn tung tóe, cậu tắt bếp, con cá vẫn bị nổ lách tách trong chảo.