Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 33: Gội Đầu



Linh Lan nhìn con cá chằm chằm, mu bàn tay của cô hơi đau do dầu bắn trúng và tệ hơn là tóc của cô bị dính dầu, khi nãy dầu ăn văng rất cao, văng lên cả tóc và áo. Mặt mũi Linh Lan méo xệch tựa nhưng vừa gặp phải chuyện gì trầm trọng lắm. Điền tắt bếp xong, xoay người nhìn cô một cái, định mắng cho một trận cái tội chiên cá vẫn còn nước. Ấy thế mà khi thấy mặt mũi cô ỉu xìu, cậu dịu giọng: “Dầu văng trúng à? Đau không?”

Cô vội lắc đầu, mặt vẫn còn nghiêm trọng.

Cậu nhíu mày, định kéo tay cô xem thử thì cô lùi bước, vội vàng nói: “Để chị phụ em dọn chỗ này rồi chị về.”

Hòa Điền khó hiểu: “Về gì?”

Linh Lan rút giấy lau vết dầu bắn trong bếp thật nhanh, cô cảm thấy mình không ổn.

“Về nhà, chị phải về nhà.”

“Sao vậy? Đau chỗ nào?”

Cô lắc đầu lia lịa: “Không có đau mà.”

“Chứ bị làm sao?” Thấy Linh Lan gấp gáp, cậu cũng sốt ruột.

Lý do Linh Lan muốn về nhà ngay bây giờ là... tóc của cô dính dầu ăn rồi! Đó là điều tối kỵ mà cô không thể chấp nhận. Tóc vàng tóc bạc của cô, mái tóc cô chăm chút mỗi ngày, bẩn một chút cũng không được.

“Chị phải về nhà gội đầu liền, tóc dính dầu ăn rồi.”

Không để cho Linh Lan chạy thoát, Hòa Điền giơ tay giữ cô lại.

“Về cái gì mà về, bà nội nấu một bàn đồ ăn cho chị kia kìa.”

“Xin lỗi mà, tóc bẩn chị chịu không nổi.”

“Thì gội.” Hòa Điền kéo cô đến trước cửa phòng tắm của bà, cậu hất mặt: “Gội đầu trong này.”

“...” Gội đầu tại đây luôn hở trời!

“Nhưng mà... nhưng mà.” Cô ngượng ngùng xua tay, chưa nói hết câu thì Điền nói trước: “Chị tính đội mũ bảo hiểm lên tóc dính dầu ăn rồi chạy về nhà à?”

Linh Lan nhăn mặt, sao cậu nói nghe bẩn thế nhỉ? Mà quả đúng là vậy, nếu về tới nhà có khi còn ghê hơn bây giờ, thà gội ở đây luôn cho rồi. Cũng chỉ là gội đầu thôi mà, không phải vấn đề nghiêm trọng gì. Nghĩ vậy, cô không đắn đo nữa. Mở cửa phòng tắm giải quyết mái đầu trước.

Hòa Điền bật bếp tiếp tục chiên cá một cách chuyên nghiệp, tai thì dỏng lên nghe tiếng xả nước từ phòng tắm của bà nội.

Linh Lan thấy nước trong xô còn một ít, cô làm ướt tóc, dùng một lượng dầu gội bồ kết xoa xoa lên tóc. Mùi thơm từ vỏ bưởi xoa dịu hoảng loạn trong cô, cầu mong cho dầu mỡ bay hết đi. Dầu gội của bà nội thơm quá, không biết bà dùng loại nào. Cô cũng muốn mua một chai, bồ kết tốt cho tóc lắm.

Thế là trong lúc tóc vẫn còn đầy bọt xà bông, Linh Lan vì hiếu kỳ nên cố mở mắt xem thử dầu gội hiệu gì. Kết quả là bọt xà bông chảy xuống mắt, cay xè! Cô quờ quạng tìm nước rửa, vặn vòi nhưng vô ích, không có giọt nào chảy ra.

“Gì vậy trời! Sao không có nước?”

Linh Lan nhắm một mắt vì cay, mắt còn lại mờ mờ nhìn thấy xô nước, xúi quẩy kéo tới hay sao mà nó cũng cạn luôn vậy! Chưa hết! Bên mắt còn lại của cô cũng bị xà bông chảy xuống rồi. Hai mắt cay đến nỗi ứa nước, hơn nữa, cô còn không thấy đường.

Giờ phải làm sao đây? Làm gì còn cách nào ngoài cách kêu cứu!

Hòa Điền đang tập trung chiên cá cho bà nội, đột nhiên cậu nghe được giọng thê thảm của ai đó.

“Điền ơi! Cứu, cứu chị!”

Con cá còn chưa kịp chín mặt còn lại, cậu đã tắt bếp, vội vàng chạy vào phòng tắm.

“Sao vậy?” Cậu lo lắng hỏi.

“Điền ơi! Cứu! Cay mắt quá!”

Trông thấy Linh Lan nhắm nghiền mắt, đầu đầy bọt xà phòng, mặt thì nhăn nhó thấy thương. Đột nhiên cậu thấy buồn cười, gì mà thảm vậy không biết.

“Hết nước à?”

Linh Lan gật đầu lia lịa: “Em tìm nước giúp chị với.”

Cậu chớp chớp mắt, nói với vẻ vô tội: “Nhà này không có em Điền, chỉ có anh Điền thôi.”

“Rồi, rồi, anh Điền cứu chị.” Linh Lan nói bằng giọng cam chịu. Cứ đợi đó đi, cô mà thấy đường rồi thì cậu chết chắc.

Không nghe tiếng cậu trả lời, cô lại gọi: “Anh Điền? Anh Điền ơi?”

Rất nhanh sau đó “anh Điền” quay trở lại, ném cho cô một cái khăn bông.

“Lau mắt trước.”

Linh Lan sợ đôi cửa sổ tâm hồn của mình bị đóng lại vĩnh viễn do dính xà bông nên vội vàng lau mắt thật sạch, tuy vậy nhưng mắt vẫn còn cay.

Trong lúc Linh Lan lau mắt bằng khăn bông, Hòa Điền vác bình nước hai mươi lít xông thẳng vào trong phòng tắm. Nắp bình nước cỡ lớn rất chắc, không biết làm cách nào mà cậu gỡ được.

“Cúi đầu xuống.”

Cô ngồi trên ghế gỗ lùn, ngoan ngoãn cúi đầu chờ “anh Điền” cứu.

Cậu đổ nước ra xô, ưu tiên rửa mắt cho cô trước.

“Ngẩng mặt lên xem nào.”

Cô nghe lời răm rắp, ngẩng mặt lên cho cậu xem. Một dòng nước mát tưới lên mặt, cậu cẩn thận lót khăn để áo cô không ướt, bàn tay lướt qua khóe mắt, nhẹ nhàng tưới nước lau hết chỗ dính xà bông. Nhẹ nhàng như thể mạnh tay một chút sẽ làm cô tổn thương. Điền thề rằng ngay cả rửa mắt cho mình, cậu cũng không nhẹ nhàng được thế.

“Chớp mắt đi, chớp nhiều lên.”

Linh Lan đã đỡ cay mắt phần nào, đó là khi cô nhắm mắt thôi! Khi nghe lời cậu chớp mắt liên tục, mỗi lần hé mắt là cay đến ứa nước. Thấy bộ dạng chật vật của Linh Lan, Hòa Điền vỗ nhẹ vào lưng cô: “Một chút là hết đau.”

Đúng như cậu nói, cay một chút rồi mắt bớt đau hẳn.

“Cúi đầu xuống.” Cô lại nghe giọng cậu gọi.

“Hở?”

“Xả tóc.”

Linh Lan cúi đầu xuống, nước mát thấm vào da đầu, cuốn hết bọt xà phòng chảy xuống sàn. Loáng thoáng bên tai, cô nghe được giọng cậu: “Thích để tóc dài lắm hửm?’

“Ừm.” Cô khẽ đáp: “Tóc dài nhìn nữ tính, làm được nhiều kiểu nữa.”

Điền cụp mắt nhìn mái tóc ướt nước của Linh Lan, rất dài và nhiều, bảo sao lúc khô bồng bềnh đến vậy. Nhìn cũng nữ tính thật, nếu không nói mấy lời phũ phàng với cậu, chắc là sẽ nữ tính hơn nữa. Cậu xối nước lên tóc Linh Lan, mắt dừng lại ở gáy cổ mịn màng, nước đọng lại như pha lê lăn trên da. Điền ngẩn ngơ một thoáng, sau đó vội nghiêng đầu tránh đi, mặt hơi ửng đỏ. Chết tiệt! Sao cậu lại thấy hút mắt thế nhỉ?

Hồi lâu chưa thấy Điền trả lời, cô thắc mắc: “Sao im lặng vậy?”

Cậu nheo mắt: “Giống tắm cho mèo con quá.”

“Bộ nhìn đáng thương lắm hở?”

Cậu không đáp nhưng câu trả lời trong lòng là: “Không phải đáng thương, đáng yêu.”

“Gì vậy hai đứa?”

Giọng bà nội làm cho cả hai giật mình, hướng mắt nhìn bà lúng túng. Bà nội cũng ngạc nhiên khi thấy mình mới đi một chút, căn nhà của bà đã biến thành bãi chiến trường. Cá trên chảo còn sống nhăn, bình nước uống thì mở tung nắp, nằm lăn lóc trong phòng tắm. Hai đứa nhỏ thì một đứa ngẩn ngơ, một đứa cúi mặt lau tóc. Cái gì mới xảy ra vậy?

“Linh Lan bị dầu bắn vào tóc, chị ấy gội đầu thì nước bị cúp, xà bông dính mắt nên con phải rửa mắt giúp.”

“Trời ơi!” Bà nội thốt lên: “Xà bông dính mắt nguy hiểm lắm đó. Đi ra đây nội xem thử.”

Hai đứa rời khỏi bãi chiến trường để bà nội xem mắt cho Linh Lan, may mà dầu gội của bà không có hóa chất, chỉ cay một chút rồi hết. Bà ân cần lau tóc cho cô. Lau khô xong, bà đưa cho chai nhỏ mắt bé xíu. Chu đáo dặn dò: “Nhỏ đi cho bớt rát.”

Linh Lan nằm trên sofa, giơ lọ thuốc trong suốt lên, nghiên cứu cách sử dụng. Từ phía sau, Điền giật lấy lọ nhỏ mắt từ tay cô. Cậu hắng giọng: “Nằm yên.”

Cô ngạc nhiên ngửa đầu nhìn cậu.

Điền ngồi dưới đất, chỗ đầu sofa, cũng cúi đầu. Gương mặt cậu ngược với với cô, chỉ có tầm mắt là ngang nhau. Linh Lan chớp mắt, lần đầu tiên cô nhìn gương mặt cậu ở khoảng cách gần như vậy, da mặt cậu khiến khối đứa con gái phát hờn, bởi vừa trắng vừa khỏe. Mắt đen sâu như vũ trụ, đôi con ngươi sáng như hành tinh nào đó được soi chiếu bởi mặt trời. Thật sự, Điền rất đẹp. Ở trường thì đẹp theo kiểu ngông cuồng ương ngạnh, ở nhà thì dịu dàng ấm áp đến lạ. Cậu có quá nhiều phiên bản, nhưng phiên bản nào cô cũng không ghét nổi.

“Mở mắt ra.” Giọng cậu vang lên, đưa cô thoát khỏi những dòng nghĩ suy miên man.

Từng giọt từng giọt trong suốt rơi vào mắt, Linh Lan hết nhắm rồi lại mở mắt. Cảm giác the mát như bạc hà khiến mắt cô dịu xuống, hưởng thụ sự dễ chịu của thuốc nhỏ. Bất giác cô tự hỏi, là thuốc nhỏ mắt dễ chịu hay là cảm giác của cô đối với cậu?

Điền rũ mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn, có lẽ loại nước duy nhất rơi từ mắt Linh Lan không làm cho cậu khó chịu là thuốc nhỏ mắt.

Hai đứa lặng im cảm nhận bầu không khí dễ chịu, thuốc nhỏ mắt the mát như bạc hà, hương vỏ bưởi từ mái tóc mới khô và đôi mắt đen láy của Điền. Tất cả như hòa vào nhau tạo nên một tầng dao động khác lạ, dường như chỉ có hai đứa mới cảm nhận được từng rung cảm của nhau. Và rồi tần số đặc biệt xuất hiện, mang tên rung động.

“Linh Lan.” Cậu chỉ gọi tên.

Cô ngước mắt nhìn cậu, mắt nâu tròn xoe: “Hở?”

Điền nhỏ giọng: “Sau này gọi là anh đi, anh Điền.”

“Gì cơ?” Cô bật cười.

“Gọi anh Điền giống như lúc nãy ấy.”

Cô nghiêng mặt, tránh ánh mắt cậu: “Không.”

Cậu híp mắt: “Lúc nãy gọi ngọt lắm mà.”

“Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ.”

Hòa Điền nhíu mày: “Chị phủi nhanh thật đấy.”

Nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc: “Không gọi anh cũng được, nhưng đừng gọi em nữa. Sau này gọi là Điền thôi, người thì nhỏ mà suốt ngày đòi làm chị.”

Ăn nói vô lý mà là một loại tài năng thì Phạm Hòa Điền chắc chắn là một thiên tài.

“Vô lý vừa thôi!” Cô phản đối.

Nhưng Hòa Điền trước giờ nổi tiếng cứng đầu ngang ngược, cậu chốt phương án luôn: “Khi nào chị cao thì tôi sẽ gọi bằng chị, còn thấp hơn thì tôi gọi bằng bé.”

Linh Lan trừng mắt nhìn cậu, phản đối kiểu xưng hô kì cục này nhưng vô ích, miệng cậu mà, gọi như thế nào cô không thể kiểm soát được!

Điền nhìn Linh Lan nổi cáu mà cười ranh mãnh, nếu cô không chịu gọi cậu bằng anh, vậy cậu sẽ gọi cô bằng bé. Điền không muốn mình nhỏ hơn, ngang hoặc lớn hơn mới vừa, dù sao cậu cũng cao hơn mà. Cả đời này, Linh Lan cũng không thể cao bằng cậu.