Ngày 20/11 cũng đến, học sinh toàn trường tham dự buổi lễ mừng ngày nhà giáo. Tâm thư tri ân được một đội đại diện gửi đến thầy cô. Lớp Linh Lan có Đông Phong tham gia vào hội gửi thư, cậu ấy bước lên bục phát biểu, khí chất xuất chúng, chỉ nhìn thôi đã có thể cảm nhận được sự tài giỏi của cậu ấy. Đám con gái trong lớp rỉ tai nhau về Phong, nào là lớp trưởng hạng nhất cool ngầu, bộ mặt hoàn hảo của lớp. Linh Lan cũng có mặt trong nhóm tám chuyện với tư cách là người nghe, tuy tai nghe rõ từng câu từng chữ nhưng não không đọng lại mấy, mối bận tâm của cô bây giờ là Mai Thanh. Theo lịch thì gửi tâm thư xong sẽ là thời gian biểu diễn vở Cò Lả.
Linh Lan rất có niềm tin vào Mai Thanh, thời gian qua con bé tập luyện vô cùng chăm chỉ, nhất định hôm nay nó sẽ hái được quả ngọt. Nhắc đến Thanh, Linh Lan chợt nhớ về cô bé Lan Khuê, hai đứa này làm hòa chưa nhỉ?
“Khi nào em mày lên múa vậy?” Thơ chĩa cái camera điện thoại lên: “Tao đã sẵn sàng quay cho dì năm coi.”
Cô giơ tay che nắng: “Sắp rồi.”
Từ xa, vị trí cánh gà của sân khấu là dãy hành lang gần sảnh, đội múa tập hợp chuẩn bị cho tiết mục. Thành viên trong đội được trang điểm nhẹ, đầu tư váy vóc thướt tha, cô nào cô nấy xinh như hoa. Mai Thanh vốn xinh xắn, trang điểm nhẹ nhàng càng tô đậm vẻ đẹp thiếu nữ. Dưới sân khấu vang lên tiếng hò reo khi hội hoa của trường vừa xuất hiện, gò má Mai Thanh nhanh chóng phớt hồng.
Tiếng nhạc du dương vang lên ngay sau khi bạn MC kết thúc phần giới thiệu, vở múa bắt đầu.
“Em mày xinh quá, không thua gì mấy đứa trong hội hoa.”
Linh Lan gật đầu: “Trang điểm nhẹ nhẹ xinh ghê, chắc là dì năm hãnh diện lắm cho coi.”
Vở múa của hội hoa nhận được rất nhiều lời khen đến từ thầy cô, cả nhóm múa tươi cười rạng rỡ. Hạ Trúc nắm chặt tay Mai Thanh, hai đứa nhìn nhau cười tít mắt. Chẳng hiểu sao giây phút đó, Linh Lan nghĩ đến con bé Khuê, dự là vị trí bạn bè bên cạnh Thanh sẽ có nhiều thay đổi.
Quả nhiên là có thay đổi.
Vài ngày sau Linh Lan nghe Mai Thanh thông báo nhỏ sẽ gia nhập và trở thành thành viên thứ tư của hội hoa. Nhìn con bé vui đến mức xoay xoay mấy vòng liền rồi thả lưng lên chiếc giường ấm áp của Linh Lan. Cô xoay ghế nhìn em gái đắm chìm trong hạnh phúc, bất giác cũng thấy vui lây. Mà những dịp vui vẻ thế này phải ăn mừng mới được, cô đề nghị: “Hay mình đi ăn mừng đi.”
Mai Thanh nghiêng đầu: “Khi nào đi vậy chị?”
Ngoại trừ chủ nhật hằng tuần thì mấy ngày còn lại cô đều rảnh hết nhưng mà rảnh nhất chắc là thứ bảy.
“Thứ bảy được không?”
Nhỏ lắc đầu: “Thứ bảy em có hẹn rồi.”
“Đi chơi với Khuê hở?”
“Không, em với Khuê chưa làm hòa.” Nhỏ hơi mất tự nhiên khi nhắc tới Khuê nên lảng sang chuyện khác: “Em đi với Trúc, đi với Trúc cũng vui mà.”
Vốn không định xen vào chuyện bạn bè của Mai Thanh nhưng mà cô thấy dạo này đường tình bạn của con bé hơi trắc trở. Là một người đợi rất lâu mới có một người hợp tần số đến làm bạn, cô hiểu cảm giác không có bạn sẽ buồn thế nào, huống hồ là có rồi mà đánh mất. Vậy nên Linh Lan nhẹ nhàng khuyên bảo: “Thôi làm hòa với Khuê đi, chuyện cũng nhỏ mà. Định giận nhau tới bao giờ?”
“Em cũng xuống nước làm hòa rồi chứ bộ.” Nhỏ ôm gối xoay mặt vào góc: “Khuê có chịu đâu!”
“Con bé nói sao?”
“Khuê nói một là em nghỉ chơi với hội hoa, hai là em nghỉ chơi với nó.”
Một chữ hả có chữ a kéo dài, to đùng, xuất hiện trong đầu Linh Lan, cô thốt lên: “Gì mà nghiêm trọng vậy?”
Thanh úp mặt vào gối: “Tự nhiên ép em chọn như vậy đó, trong khi bên nào cũng là bạn, làm sao mà chọn được!”
Con bé Lan Khuê bị làm sao thế nhỉ? Sao lại cực đoan với Mai Thanh như thế?
Linh Lan nhíu mày, rõ ràng vụ này có cái gì đó kì kì, có ẩn khúc gì chăng? Mà khoan đã, cô vẫn chưa biết Thanh chọn bên nào.
“Em chọn hội hoa hả?”
Mai Thanh lắc đầu: “Em chưa chọn nhưng mà tụi em ngưng nói chuyện với nhau rồi.”
Linh Lan ngỡ ngàng, sao mà diễn biến nhanh đến chóng mặt vậy? Mới ngày nào hai đứa bám lấy nhau như sam, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học bài, cùng uống một ly trà sữa. Bây giờ đứng ở bờ vực nghỉ chơi, không đứa nào chịu thua đứa nào.
Có cái gì đó bất thường, cô phải tìm hiểu mới được.
***
Tối thứ Sáu, sau khi ghé kèm một buổi nhỏ cho Điền, Linh Lan tranh thủ ít phút trước khi về nhà, hỏi thăm cậu về hội hoa trong trường. Vì cái tên của Điền một thời gắn liền với Xuân Đào, có thể cậu còn biết nhiều chuyện hơn Thơ.
Ấy vậy mà khi nhắc đến hội hoa, cậu tỏ vẻ khó hiểu: “Hội gì?”
“Hội hoa, cái hội mà có người yêu cũ của em trong đó ý.” Cô chớp mắt nhìn cậu.
Hòa Điền nhíu mày: “Làm gì có người yêu cũ nào?”
Cô ngạc nhiên: “Bé Đào đó.”
Cậu ngẩn người một chút rồi khẽ nói: “Đã kịp quen nhau đâu mà người yêu cũ, mập mờ thôi.”
Định bụng hỏi Điền ít thông tin về hội hoa trong trường nhưng khi nghe cậu nói vậy, cô tò mò về chuyện tình dang dở của cậu hơn. Cũng tại Thơ với mấy đứa con gái trong lớp bàn tới bàn lui hoài nên cô mới nhiều chuyện thế này đây.
“Nè.” Cô đảo mắt nhìn cậu, ngập ngừng hỏi: “Mà sao... hai đứa không thành vậy?”
Lý do mà cậu với Xuân Đào không thành ư?
Điền im lặng, tâm trí như quay ngược thời gian về những ngày đầu hè. Lúc ấy hai đứa đã nói chuyện với nhau được một thời gian, Đào xinh xắn, năng động và chủ động hợp gu cậu. Điền từng có ý định tìm hiểu Đào nhiều hơn nhưng cuối cùng phải dừng lại. Vì cậu không được tôn trọng.
“Đào tựa vào lòng thằng khác lúc đến quán Bi-a tìm tôi.”
“Hả?”
Điền nhướng mày nhìn cô.
Lý do Hòa Điền với Xuân Đào không thành là do con bé dây dưa với một đứa khác trong lúc nó và cậu đang tìm hiểu?
Linh Lan vẫn chưa được qua được cú sốc thông tin, cô nhìn cậu ngơ ngác, hóa ra người đáng thương mới là Điền. Cô nhìn cậu bằng một đôi mắt khác, đôi mắt vô cùng thương cảm. Bây giờ cô mới hiểu tại sao không ai biết lý do hai đứa này dừng lại, dừng là để giữ thể diện cho cả hai. Chuyện này mà lộ ra thì nó sẽ thành truyền thuyết trường Vĩnh Thụy mất.
Sau khi qua cơn sốc, Linh Lan chợt thấy có lỗi vì cô đã tin lời đồn đại của mấy đứa trong lớp cho rằng cậu là người có lỗi trong chuyện tình chấn động này, nghĩ lại thấy oan cho cậu quá.
Linh Lan bẽn lẽn nhìn cậu, lí nhí: “Chị xin lỗi nhé, hồi đó chị cứ nghĩ em là người có vấn đề nên hai đứa mới...”
Cậu nhún vai: “Chắc tôi có vấn đề thật nên Đào mới làm vậy.”
“Thật ra không phải Đào ngoại tình gì, hai đứa tôi cũng chẳng là gì. Đào làm vậy để thử xem tôi có ghen không.”
Cô tròn mắt nhìn cậu.
Điền chống tay ra sau ghế, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối mịt, tiếp tục nói: “Chỉ thấy mất hứng.”
Ý định mở lòng với Xuân Đào tắt vĩnh viễn khi Hòa Điền cảm thấy mình không được trân trọng. Cậu khó mở lòng đón nhận tình cảm yêu đương vì cậu lớn lên trong một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Nó là một vết rạn trong tuổi thơ lẫn tâm hồn cậu. Ở đâu đó trong Điền, có một nỗi sợ âm ỉ mà cậu chưa bao giờ dám nhìn nhận trực diện, nỗi sợ cảm giác bị bỏ rơi. Điền hiểu vấn đề của mình nên đã dừng trò mập mờ từ lâu, bởi có tìm hiểu cũng không đến được hồi kết. Có lẽ Xuân Đào là người chấm dứt chuỗi ngày tháng tìm kiếm sự an toàn, người như cậu quá khó để tìm được cảm giác an tâm và chính cậu cũng không thể mang cảm giác an tâm đến cho người khác.
Đó chỉ là trước đây, dạo này cậu hay để ý đến một người. Tính tình người ấy cũng tạm mà ăn nói lạnh lùng, sống không có tình nghĩa, đề phòng cậu 24/24. Còn không tin tưởng cậu nữa chứ.
Điền cúi đầu gí sát mặt Linh Lan khiến cô giật mình nhích ra xa.
“Gì đó!” Cô nghiêm mặt.
“Nhìn bé khờ vậy chắc không nghĩ ra mấy cái trò thử lòng người khác đâu nhỉ?” Cậu chớp mắt.
“???” Cô nghĩ mấy trò đó để làm gì?
Dù Linh Lan có rất nhiều cái không được nhưng đôi lúc cũng đáng yêu.
“Mà bé hỏi cái hội đó làm gì?” Điền quay về vấn đề chính.
Nghe cậu gọi mình là bé, cô liếc một cái sắc lẹm rồi giơ ngón giữa lên.
Điền đã quen với bộ dạng hung hăng của cô, cậu chống cằm cười cười.
“Hội đó như thế nào? Tốt không.”
“Hỏi có tốt không thì khó trả lời lắm, lúc nhắn tin thì cô nào cũng thấy tốt tính.”
Câu trả lời của Hòa Điền đã giúp cậu nhận được một cái vỗ đau điếng của Linh Lan, cô trừng mắt: “Nghiêm túc.”
“Không biết thật. Mấy đứa con gái phức tạp lắm, hội nào chẳng có vấn đề.”
Cậu nói đúng thật. Lúc nghe Điền kể chuyện của cậu và Đào, cô cảm nhận được cái hội đó rắc rối hơn cô nghĩ rất nhiều. Liệu Mai Thanh nhập hội có ổn không đây? Sâu trong lòng Linh Lan luôn tồn tại cảm giác Lan Khuê mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất. Nhưng biết làm sao được, hội hoa là hội bạn mơ ước của Mai Thanh, tất nhiên nhỏ khó từ chối.
“Chị về nhà đây.”
Cô phải về nhà khuyên Mai Thanh suy nghĩ thật kĩ, đừng vội lựa chọn, nếu không sẽ hối hận.
“Đứng lại.” Điền cất giọng.
Linh Lan dừng bước, ngoảnh đầu nhìn cậu: “Hở?”
Hòa Điền đứng dậy, sải bước đến trước mặt cô. Cậu khoanh tay trước ngực rồi cúi đầu chất vấn cô: “Không định chấp nhận kết bạn Facebook à?”
Nhắc mới nhớ cô ngâm lời mời rất lâu rồi thế mà cậu vẫn chưa gỡ, cô chớp chớp mắt nhìn cậu: “Vẫn đang đợi chị chấp nhận hở?”
Cậu nheo mắt: “Sao? Định cho thằng này ngậm follow hả?”
Linh Lan nhún vai tỏ vẻ bất lực: “Facebook chỉ kết bạn với 8 điểm Toán trở lên thôi. Muốn kết bạn thì mang 8 điểm toán đến đây.”
“Gì cơ?”
“Bye.” Cô vẫy tay rồi leo lên xe để lại Điền phía sau cùng với vẻ mặt hết sức khó coi.