Từ khi gia nhập vào hội hoa của Xuân Đào, Mai Thanh nổi lên như một hiện tượng, ngày nào nó cũng là tâm điểm mới của những lời bàn tán. Đa số là khen Thanh xinh, nhờ vẻ ngoài nên con bé được lòng mấy đứa trong trường lắm. Cũng vì thế mà càng ngày nhỏ càng thân với hội hoa hơn. Giờ ra chơi, giờ ra về, lúc nào Linh Lan cũng thấy con bé gắn liền với hội đó. Lúc trước, một tuần sẽ có mấy buổi hai chị em về chung, nhưng dạo gần đây trưa nào Thanh cũng đi chơi với hội nên thủ tục về chung biến mất lúc nào không hay. Thời gian về nhà chung với chị gái còn không đủ, huống gì còn thời gian cho bé Khuê.
Rồi cái gì tới cũng sẽ tới, hai đứa này cãi nhau to.
Mai Thanh ngồi trước cửa tiệm tạp hóa, mở loa lớn, bên cạnh còn có Linh Lan nghe chuyện. Đầu dây bên kia là Lan Khuê đã mất bình tĩnh, cô bé lớn giọng: “Đủ rồi đó Thanh! Tao không muốn nghe mày giải thích nữa! Lúc nào cũng bận bận, cái hội đó có gì tốt đẹp đâu mà mày cứ đi theo hoài!”
Thấy Lan Khuê nổi đóa với mình, Thanh cũng không vừa: “Mày biết gì mà nói người ta vậy hả? Chơi với nhóm thì phải theo hoạt động nhóm chứ sao!”
Đầu dây bên kia để lại một khoảng lặng, hai đứa căng thẳng đến mức Linh Lan phải nín thở khi nghe chuyện, bất an về cái tình bạn bấp bênh này quá đi mất.
Một lát sau đầu dây bên kia cất giọng khe khẽ, nhẹ mà như cứa vào tim gan người nghe: “Mày chơi với nhóm nên phải theo hoạt động nhóm, vậy chơi với tao thì sao? Bỏ mặc tao hả?”
Linh Lan quay phắt sang nhìn Thanh, vẻ mặt con bé hơi hoảng, thái độ sửng cồ cũng biến mất: “Không phải vậy! Do mày ác cảm với hội hoa nên mới nghĩ vậy thôi.”
“Vậy bây giờ là do tao hết đúng không?”
“Không phải mà.”
Lan Khuê có vẻ mất kiên nhẫn, cô bé nói: “Mày chọn xong chưa? Tao với cái hội đó, mày chọn bên nào?”
“Sao tao chọn được! Hai bên khác nhau mà.”
“Chọn đi!”
Nhỏ Thanh nhảy dựng lên. Linh Lan hóng chuyện mà còn muốn nhảy tưng tưng huống chi Thanh. Cô vội khều tay nhỏ em, ra hiệu phải chọn cho thật kĩ. Song, nó không vội chọn mà tiếp tục kéo dài: “Nhưng mà mày phải cho biết lý do tại sao mày ghét cái hội đó đến vậy chứ!”
“Tao hiểu rồi.” Lan Khuê buông ba chữ rồi tắt máy, để lại Mai Thanh “alo” mấy lần liền.
Linh Lan sốc đến trợn mắt: “Chết rồi! Giờ làm sao đây?”
“Khuê đã muốn vậy rồi thì theo ý nó đi.”
“...”
Thật ra Thanh mạnh miệng vậy thôi, chứ mắt nó giờ đỏ hoe, môi bặm chặt, ráng kiềm nước mắt. Nhỏ khóc cũng phải, nghe bạn thân nói câu đó đau lòng chết đi được. Nếu Anh Thơ mà nói thế với Linh Lan, có lẽ cô còn khóc to hơn Thanh bây giờ.
Linh Lan nhìn Mai Thanh bằng ánh mắt đáng thương, nhỏ òa khóc rồi gào lên: “Kệ nó đi, em không thèm quan tâm nữa đâu!”
“Nè!” Cô lắc lắc người nhỏ em: “Chơi với nhau từ lớp 10 tới giờ, chuyện có chút xíu mà nghỉ chơi sao được.”
Mai Thanh quệt tay ngang mắt: “Chị thấy thái độ của nó mà, nó đâu có muốn chơi với em nữa.”
Cô nghiêm mặt: “Chị thấy hai đứa đều sai.”
Linh Lan sẽ không vì Mai Thanh là em gái mình mà bất chấp bênh vực, trong chuyện này, cô thấy đứa nào cũng có lỗi. Mai Thanh thì có bạn mới bỏ bê bạn cũ, Lan Khuê thì có thành kiến quá lớn với nhóm bạn mới của Thanh. Cộng thêm hai đứa chẳng thèm nói chuyện rõ ràng với nhau nên mới có cớ sự này đây.
“Nè, mai lên trường nói chuyện với Khuê lần nữa đi.”
“Em không thèm!” Mai Thanh vốn cứng đầu, bây giờ còn cứng đầu hơn, nó ôm cái mặt đầy nước mắt chạy vào nhà, quyết tâm đưa tình bạn này vào ngõ cụt.
***
Câu chuyện tình bạn của hai cô nhóc ở nhà làm Linh Lan đau đầu suốt ngày chủ nhật, cô ngồi thẫn thờ trên ghế sofa nhà Hòa Điền, cố nghĩ ra cách hàn gắn chiếc tình bạn tan vỡ này.
Ai kia ngồi đối diện, đang nghiêm túc học Văn, dường như sau khoảng thời gian cố gắng nhất định, Điền cũng tìm được một chút hứng thú học hành. Có thể cậu đã nhận ra mình không quá kém như trước giờ vẫn nghĩ, giải được một bài toán hay học được một vài đoạn văn càng làm cậu tăng ý chí chinh phục hơn. Mà nguồn động lực lớn nhất của cậu chính là đôi mắt hiền từ của bà nội, mỗi buổi Linh Lan kèm cậu học, thỉnh thoảng cậu vẫn hay bắt gặp ánh nhìn trìu mến của bà. Niềm vui đầy ắp trong mắt, trong nụ cười và trong cả không gian nhỏ này nữa.
Điền tự nhủ nếu cậu chăm chỉ học hành làm cho bà nội vui như vậy, sau này cậu sẽ cố gắng nhiều hơn.
“Cô giáo chấm bài.” Cậu đặt cây bút bi xuống. Đẩy quyển vở ghi đầy bài giải phần đọc hiểu đến trước mặt Linh Lan.
Giọng trầm ấm của Điền khiến Linh Lan bừng tỉnh khỏi mớ hỗn độn, cô cầm quyển vở ôn tập lên xem thử, đôi mày cau nhẹ: “Bài này hôm trước sửa rồi mà, em làm lại hở?”
Nói rồi, cô ngước mắt nhìn cậu, chỉ thấy cậu nhún vai một cái trông vô cùng thản nhiên, đáp: “Bài cũ đó.”
“Sao không làm bài mới, chị gửi rồi mà.”
“Messenger bị mã hóa rồi, chắc phải kết bạn Facebook mới xem link bài mới được.”
Trả lời vậy cũng được luôn hả?
“Máy chị có bị gì đâu?”
Hòa Điền tỏ vẻ vô tội: “Thì tôi cũng đâu có biết.”
Nhìn cái mặt hất lên tận tít trên trời, Linh Lan biết ngay là thằng nhóc này lại kiếm chuyện với cô rồi. Hôm trước không chịu kết bạn Facebook với cậu, hôm nay đình công bỏ học đây mà. Song, mấy cái chiêu này chẳng xi nhê gì đâu, vì cô quyết tâm rồi, chỉ kết bạn với người 8 điểm toán trở lên thôi.
“Vậy đưa mail đây, chị gửi qua mail.”
“Không có mail.”
“Nhanh.”
“Đã nói là không có mà.”
Nghĩ cái chiêu này có thể ép cô kết bạn với cậu hả? Mơ đi nhé!
Linh Lan bỏ quyển vở xuống bàn, giơ tay chỉ vào điện thoại cậu: “Không có thì tạo.”
Đối phương có quả đầu bằng thép, vô cùng cứng đậu, cậu nghênh mặt trông rất chi là gợi đòn: “Không biết tạo.”
Linh Lan quyết trị cho bằng được Hòa Điền, cô chống nạnh, chỉ tay vào chỗ kế bên mình: “Qua đây chị chỉ cách tạo mail.”
Lần này Hòa Điền lại nghe lời, cậu bước hai bước đã đến sofa của cô, không kiêng dè ngồi ngay bên cạnh, còn cố ý ngồi gần vượt mức bình thường. Hòa Điền cao nên đứng hay ngồi gì cũng cao, khi lớp đệm trên sofa lún xuống cũng là lúc cô cảm nhận mình bị cậu che mất ánh sáng từ bên phải. Cậu mặc một chiếc áo thun trắng, hương thơm từ nước xả vải và nắng mai vẫn còn in trên áo. Cảm giác dễ chịu, gần gũi đến lạ. Cô tỏ ra ngượng ngùng khi phải ngồi gần đến mức này, bèn nhích sang trái một chút.
Thế mà ai kia chẳng biết điều, cố ý nhích theo cô cho bằng được.
“Mail tạo sao thế nhở?” Cậu giơ điện thoại lên, vờ nghiên cứu.
“Bấm vào chỗ đặt tên.”
“Ở đâu không thấy?”
Linh Lan cảm thấy mất thời gian quá, bèn giật lấy điện thoại cậu: “Ở đây nè, cái khung này nè.”
“Ồ!” Cậu tỏ ra ngạc nhiên như thấy điều gì mới lạ lắm. Sau đó cậu cầm lại điện thoại, quan trong là... cậu cầm luôn tay cô.
Bàn tay Điền rất to, ngón tay vừa thon vừa dài, lòng bàn tay cậu áp lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng cầm lấy cả tay cô và điện thoại của cậu. Điền kéo điện thoại về phía mình, tay Linh Lan cũng di chuyển theo.
Khi hai bàn tay tiếp xúc với nhau, khác biệt giữa nam và nữ được cảm nhận rất rõ ràng. Máu trong cơ thể Linh Lan bỗng nóng lên, tim cũng vì vậy là mất trình tự, gò má thiếu nữ ửng hồng một cách mất kiểm soát. Nội tâm của Linh Lan rối như tơ vò, không hiểu nổi vì sao mình lại phản ứng kì lạ như vậy. Tuy bối rối thế nhưng ngoài mặt Linh Lan vẫn cố tỏ ra không có chuyện gì, nhẹ giọng nhắc nhở: “Em cầm luôn tay của chị rồi.”
“...”
Điền hơi cúi đầu nhìn Linh Lan, vệt hồng hồng phớt ngang gò má đối lập với thái độ lạnh như băng của cô khiến cậu không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Điền càng cười, vệt hồng hồng kia càng đậm sắc. Cậu cười vì thấy cô giả vờ nghiêm túc, phần còn lại vì cô quá ngây ngô. Làm gì có chuyện cầm nhầm, cậu cố ý thế đấy.
Tay Linh Lan rất mềm, tựa như chạm mạnh sẽ tan ra vậy. Điền tò mò nên dùng ngón trỏ ấn ấn vào tay cô: “Tay nhỏ quá nên cầm luôn.”
Cô vội rụt tay về, đẩy mặt cậu sang một bên: “Tránh ra.”
“Nhập tên vào đây.” Cô chỉ vào màn hình hòng đánh lạc hướng để chuyển sang chuyện khác.
Hòa Điền cũng không cười nữa, cậu vò nhẹ mái tóc mình, ở nhà không vuốt keo tạo kiểu nên nhìn rất ngoan.
“Nhập tên nào cũng được hửm?”
“Sao cũng được.” Linh Lan gật đầu.
Ngón cái cậu gõ gõ vào màn hình mấy cái rồi đưa điện thoại cho cô: “Làm gì nữa bây giờ?”
Linh Lan nhận lại điện thoại của Hòa Điền, cái dòng tên mail đập ngay vào mắt:
[email protected]“Tên gì đây?” Cô nhíu mày, đọc không hiểu.
“Tên mail.”
“Đặt linh tinh gì vậy?”
“Đợi một bông hoa giao bài tập.” Cậu chớp mắt, nói: “Tên chị là hoa linh lan còn gì nữa.”
Linh Lan không ý kiến gì hết nhưng tối đó, thư điện tử “
[email protected]" của Hòa Điền nhận được tận ba mươi file bài tập. Mà tài khoản gửi file cho cậu có tên là “
[email protected]”.
“Đợi làm gì, làm bài đi.”
Điền bật cười, ngày càng thấy Linh Lan không trầm tính như cậu nghĩ, cô cũng biết cách pha trò trả đũa cậu.
Hòa Điền tắt máy tính, lười biếng gục đầu xuống bàn. Mắt đảo qua đống bài vở ngày càng tăng trên chiếc bàn học trống huơ ngày nào, cậu hơi sững người, chưa đầy một tháng mà cậu thay đổi nhiều quá. Số buổi đi bắn Bi-a giảm còn một nửa, thay vào đó là dành thời gian học toán văn. Cậu tự đặt câu hỏi: “Mình chăm học từ bao giờ?”
Điền cầm xấp bài Toán ngổn ngang trên bàn, nhìn vậy mà cậu cũng làm hết đây này. Văn cũng thuộc được vài bài quan trọng. Từ khi nào mà cậu không khó chịu với việc học nữa vậy? Là những lần cô giáo gọi lên bảng làm bài trơn tru hay lần vừa nghe giảng đã hiểu cách làm? Không, chính xác nhất là từ lần đầu tiên cậu mở cửa nhà cho Linh Lan bước vào với thân phận cô giáo dạy kèm, lúc đó cậu đã đón nhận việc học một cách vô thức.
Cậu thay đổi thật rồi. Chủ nhật thích ở nhà ăn cơm với bà nội hơn là đến quán Bi-a ngập trong khói thuốc, thích cảm giác bà nội mỉm cười tự hào mỗi khi cậu cắm cúi làm bài. Và cũng thích cảm giác khi ở gần Linh Lan, nhấm nháp không gian trầm lặng, thỉnh thoảng trêu cô vài câu để thấy đôi má ửng đỏ. Điền thấy mình như đang lạc lối. Cậu đoán vậy. Thật ra chính cậu cũng không biết nữa, là trước đây cậu lạc lối và cô mang cậu về đại lộ, hay là từ bây giờ cậu mới bắt đầu lạc lối.
Hòa Điền nhắm mắt, bỏ hết những câu hỏi không có lời giải ra sau đầu. Điều cậu hiểu rõ nhất là, những ngày gần đây, cậu mong đến chủ nhật hơn bao giờ hết. Khi mà bàn ăn có ba người, có tiếng cười của bà nội, có cái bóng nhỏ nhỏ của cô. Cậu thích cảm giác đó, hơi ấm của gia đình.