Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 36: Áp Lực Cạnh Tranh



“Mày nói thật hả? Hai đứa này nghỉ chơi với nhau?” Thơ trố mắt nhìn hai góc sân trường, Khuê bên trái, Mai Thanh với hội hoa ngồi bên phải. Còn Linh Lan và Thơ ngồi ở tít đằng xa, lặng lẽ quan sát tình hình.

Cô làm mặt nghiêm trọng, nói: “Tụi nó chia nhau ra rõ ràng quá kìa, thấy chưa?”

Quả thật là bây giờ hai đứa này thái độ ra mặt với nhau, nhìn là biết nghỉ chơi rồi. Anh Thơ xoa xoa cằm đăm chiêu: “Tao thấy lạ lạ nha. Em mày vào được cái hội đó nhanh thiệt á. Như múa một buổi rồi thành bạn thân trong phút mốt vậy. Đốt cháy giai đoạn hả?”

“Tao cũng thấy nhanh nè.” Linh Lan gật gù, linh cảm mách bảo rằng chuyện không đơn giản vậy đâu, hình như bên trong có ẩn tình gì đó sâu xa hơn nữa.

Cách đó không xa, gần lối xuống căng tin có đôi bạn đang trò chuyện. Hòa Điền nghiêng người tựa vai vào tường, tay cầm lon Redbull làm một ngụm. Hải Long đứng bên cạnh vừa gặm bánh mì vừa đưa mắt nhìn thằng bạn từ trên xuống dưới. Miệng nhồm nhoàm toàn là thức ăn nhưng nó vẫn cố phát ngôn: “Mày mang giày trắng làm sao đỏ gần một tháng rồi đó, định hoàn lương thật à?”

Điền chẳng buồn nhìn mặt thằng bạn, trả lời luôn: “Hoàn lương gì đâu?”

Có chó mới tin thằng này không hoàn lương! Long nheo mắt nhìn Điền sâu xa, dạo này cái thằng này lạ lắm nha. Đi học đúng giờ, đúng đồng phục, chăm chỉ trực sao đỏ. Mấy thằng 11A5 nói trong lớp nó còn xung phong lên bảng giải bài nữa kìa. Mà biểu hiện từ bỏ cuộc chơi rõ ràng nhất là số buổi nó đi đánh Bi-a giảm còn một nửa. Trước đây từ thứ hai đến chủ nhật không thiếu bữa nào, rõ ràng quá còn gì.

“Thôi, hoàn lương cái gì, mấy em trong quán Bi-a cứ than nhớ anh Điền mãi.”

Điền giơ tay vuốt vuốt tóc, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nói mấy em quên tao đi, hơi khó nhưng cố sẽ được thôi.”

“...” Thằng này ăn cơm với bê tông hay sao mà dây thần kinh tự tin cứng vậy?

Hải Long nhún vai bất lực, để ý thấy thằng bạn nói chuyện với mình mà mắt cứ nhìn đâu đâu, nó tò mò tìm vị trí Điền đặt tầm mắt. Chỗ khiến Điền để tâm là băng ghế đá ở góc trường, gần ô đất trồng cây phượng có hai đứa con gái ngồi uống nước. Long hiểu vấn đề ngay, nó cười mỉa mai một cái, nói: “Này thì trầm tính quá không phải gu.”

Nghe câu mỉa mai của thằng Long, cuối cùng cậu cũng chịu xoay đầu nhìn nó.

“Tao có nói vậy à?”

Long ngạc nhiên: “Chứ ai nói?”

Điền lắc đầu, vỗ vỗ vào vai nói: “Mày nhầm ai rồi đó. Hốc xong chưa? Xong thì lên lớp với tao.”

“...” Hải Long vừa tức vừa thấy buồn cười, nó còn lạ gì cái chiêu giả khùng giả điên của thằng Điền nữa.

***

Tình hình rất là tình hình.

Tiết cuối thầy phát kết quả bài kiểm tra mười lăm phút hôm trước cho cả lớp, kết quả vẫn như mọi ngày, Linh Lan vẫn được 10 nhưng người đồng hạng với cô lại có con số khác.

“Sao bài lần này làm ẩu vậy Phong?” Thầy Công không giấu được ngạc nhiên, chăm chú nhìn cậu trò đang bàng hoàng với con điểm vừa nhận.

Chính Phong còn không hiểu lý do tại sao mình có con điểm này. Phong cau mày, cố nhớ xem hôm đó mình làm bài cách nào mà ra kết quả như vậy nhưng vô ích, đầu cậu ấy rối mù, môn Toán với Lý, Hóa, Sinh như mớ gia vị trộn vào nhau và cho ra món ăn thiếu tiêu chuẩn. Cơn đau nửa đầu lan dần từ đỉnh xuống mắt trái, cậu ấy chống tay xuống bàn, vẫn cố gắng tìm cho mình một lý do giải thích con điểm 8,5 này.

Hồi lâu sau thầy Công mới có đáp án của Phong.

“Hôm đó em hơi đau đầu ạ.”

“Ừ, lần sau gỡ điểm nhé.” Thầy gật gù rồi lại hướng mắt về Linh Lan: “Lần này Linh Lan vẫn 10 điểm phải không?”

Ánh mắt Đông Phong lập tức hướng về vị trí bàn bốn, tổ 4.

Đương nhiên Linh Lan cảm nhận được ánh mắt của Phong, cô ngẩng đầu trả lời thầy rồi đưa mắt nhìn cậu ấy. Khác với suy nghĩ của cô, ánh mắt của cậu ấy vô cảm, cả sắc mặt cũng thế. Cô rụt cổ tránh đi cái nhìn ấy, cạnh tranh thế này áp lực quá, cô cần phải thích nghi nhiều hơn.

Kể từ khi phát kết quả bài kiểm tra, không khí lớp học trầm lắng hơn những tiết trước. Một phần là vì kết quả không như mong đợi nên đứa nào cũng thấy chán, một phần vì sự âm u của Phong vô tình lan sang cả lớp khiến tụi nó không tươi tỉnh nổi.

Giọng thầy Công giảng bài đầy nội lực, nhanh gọn, dứt khoát và cực kì dễ hiểu. Chỉ nghe thôi cũng đủ hiểu thầy đang say sưa với Toán học thế nào. Ấy vậy mà có đứa dám cắt ngang lời giảng, Chí Trưởng – bạn cùng bàn của Phong giơ tay lên: “Thầy ơi! Lớp trưởng bị chảy máu cam.”

Chỉ một câu này thôi mà cả lớp chấn động, tụi nó nháo nhào lên, có đứa đứng dậy xem thử. Phong lúc này đang ngửa cổ lên trời, vạt áo trước ngực lấm tấm chấm đỏ. Linh Lan cũng nghía mắt xem thử cậu ấy thế nào, thái độ Phong vẫn thế, lạnh nhạt pha thêm chút chán nản. Cô đoán là cậu không muốn bị nhìn như thế đâu, nhưng không ngửa cổ lên trời thì máu rơi xuống áo mất. Phong nhắm mắt lại, né tránh ánh mắt mọi người khi nhìn mình.

Thầy Công hơi hoảng, lệnh cho hai thằng nữa đưa Phong xuống phòng y tế. Linh Lan dõi mắt theo Phong, trong lòng rối bời. Thơ chống tay lên má, thở dài: “Không biết có sao không nữa.”

Thầy Công sợ chuyện này ồn ào ảnh hưởng đến những lớp khác nên Phong vừa đi, thầy liền ổn định trật tự lớp.

Hết tiết, Phong quay về lớp lấy cặp sách. Cậu ấy cố ý về lớp trễ hơn giờ tan học mười phút, chủ yếu là đợi các bạn về hết để tránh ánh mắt thương hại. Thế mà lớp vẫn có người, vài đứa con gái ở lại phân công nhân lực làm bài thuyết trình môn khác và hai tổ viên tổ 4 trực nhật là Linh Lan và Anh Thơ. Một đứa trong nhóm ở lại kia nhìn Linh Lan lau sạch tấm bảng xanh đầy bụi phấn, nó cười nói: “Phong yếu nhỉ? Mới thua Linh Lan một chút đã chảy máu mũi rồi.”

Linh Lan vờ như không nghe thấy con nhỏ đó nói gì, cắm cúi làm việc của mình nhanh nhanh còn về. Thơ thì chướng tai cái lời khen kì cục đó, nhỏ nhăn mặt, miệng bật chế độ hỗn: “Phong chảy máu mũi là do cậu ấy bị bệnh, liên quan gì tới học tập đâu mà ăn nói kiểu đó. Với người ta bị vậy, đám tụi mày không giúp được gì thì im, lôi hết người này người kia vào làm gì?”

Mục đích con nhỏ Minh Nhi đó là muốn làm mát lòng Linh Lan, sau này hỏi han bài vở cho dễ nhưng ai ngờ bị Thơ nhảy vào mắng một trận, Nhi thấy chuyện này đi xa hơn một câu nói đùa nên hạ giọng: “Thì nói chơi vậy thôi chứ có ý gì đâu.”

Linh Lan ngoảnh đầu nhìn Minh Nhi một cái, nói chơi mà sặc mùi châm chọc người khác vậy à? Kiểu nói đùa này làm cô dị ứng. Linh Lan xếp khăn lau bảng rồi kéo Thơ ra về, chân vừa bước ra khỏi cửa đã chạm mặt Đông Phong đứng bên ngoài. Hai đứa giật thót tim rồi đưa mắt nhìn nhau, khó xử vô cùng.

Không biết Phong đứng đây từ khi nào, chỉ thấy mặt cậu ấy tỉnh bơ, lạnh nhạt như vẻ đó giờ. Để hai bên thoát khỏi cảnh khó xử, cô và nhỏ Thơ vờ như không có chuyện gì, định lướt ngang qua Phong như một cơn gió vô hình.

“Linh Lan.”

Giọng Phong cất lên khiến cô dừng bước, ngoảnh đầu: “Gọi mình hả?”

Đông Phong gật đầu: “Mình nhờ cậu một việc được không?”

Lời đề nghị của Phong làm Linh Lan ngạc nhiên, cô đưa mắt nhìn Thơ như hội ý, con nhỏ nhún vai tỏ ý tùy cô lựa chọn.

“Được chứ.” Cô nhận lời.

“Nói chuyện riêng nhé?”

“Ừm.”

Phong vào lớp lấy cặp rồi ra ngoài ngay, mặc kệ đám bàn tán há hốc mồm. Lúc cậu ấy quay lại, Anh Thơ đã về trước, chỉ còn Linh Lan đứng chờ. Nhận ra ánh mắt cô dán trên người mình, Phong cúi đầu xem thử, thì ra là nhìn vết máu khô đen. Cậu nói: “Mình không sao.”

Cô như sực tỉnh, gật đầu một cái: “Ừm, cậu định nhờ gì vậy?”

“Lát nữa ra khỏi cổng trường, dù mình hỏi cậu cái gì, cậu cứ trả lời là không. Được chứ?”

Linh Lan nhăn mày khó hiểu, vẫn chưa tiêu hóa được việc cậu ấy nhờ.

Thấy dáng vẻ ngơ ngơ của cô, cậu ấy giải thích: “Mình hỏi gì cậu chỉ việc trả lời là không thôi.”

Giờ thì cô hiểu rồi nhưng mà sao phải làm vậy?

“Nhưng mà...” Cô định hỏi lý do nhưng Phong cắt ngang: “Đi thôi.”

Linh Lan đành nuốt câu hỏi vì sao vào trong bụng, dù sao cũng đã nhận lời giúp cậu ấy rồi, nếu tới đó thấy không ổn thì trả lời khác, còn bình thường thì cứ trả lời như Phong dặn. Linh Lan tin rằng chút nữa cô sẽ có câu trả lời thôi.

Đúng như lời Phong nói, khi cô dắt xe ra khỏi cổng trường đã gặp cậu ấy đứng chờ. Tan học đã lâu nên cổng trường bớt đông đúc hẳn, cũng vì vậy mà chiếc xế hộp màu đen bóng loáng càng trở nên nổi bật hơn. Người cầm lái là một ông bác trung niên, kính xe được hạ xuống nên cô thấy rõ mặt ông ấy. Là ba của Phong. Ông hướng đôi mắt lạnh tanh về phía hai đứa, quan sát không rời mắt.

“Cậu học thêm ở đâu vậy?”

Câu hỏi bất ngờ của Phong làm cô giật mình, chẳng phải vì nó bất chợt mà là vì nội dung của nó. Người cao ngạo như cậu ấy cũng có ngày phải hỏi cô chỗ học thêm ư? Đây vốn là cái chuyện mà cậu ấy vĩnh viễn không bao giờ hỏi mới phải chứ. Bởi đó chính là lòng tự tôn của Phong.

Linh Lan sửng sốt nhìn cậu, chân như bị mặt đất hút chặt, đứng đơ như một cái cây.

Đối diện với sự ngạc nhiên tột cùng của cô, Phong chỉ nhìn bằng ánh mắt thờ ơ vô hồn rồi lặp lại câu hỏi như một cỗ máy: “Cậu học thêm ở đâu?”

Dây thần kinh trong đầu Linh Lan liên tục nhắc nhở cô phải trả lời và Phong chỉ mong chờ điều đó thôi.

“Không.” Một tiếng không phát ra từ miệng Linh Lan.

“Nói thật đi, cậu học Toán Văn ở đâu vậy?”

“Không có.”

“Cậu không đi học thêm?”

“Không.”

“Cảm ơn, cậu về đi.”

Đông Phong đút tay vào túi quần, xoay lưng với Linh Lan rồi bước đến xế hộp đen bóng loáng. Cửa xe được mở ra rồi đóng lại ngay lập tức.

“Cậu ấy không học thêm.”

Ông Thịnh nghiêng đầu nhìn Linh Lan một thoáng rồi bật kính xe, chiếc ô tô bắt đầu lăn bánh.

Linh Lan ngẩn ngơ nhìn chiếc xe của nhà Phong lăn bánh, cô chợt hiểu ra chuyện gì đó. Cuộc cạnh tranh nhất nhì trong lớp, đối với cô chỉ là một chút áp lực nhỏ bởi thứ hạng không quá quan trọng. Nhưng đối với công tử nhà danh giá như Phong lại khác, nó là cả cuộc sống của cậu ấy ở thời điểm hiện tại.

Gần đó, dưới mái hiên tránh nắng gần phòng bảo vệ, Điền ngồi trên băng ghế, mắt hướng về phía Linh Lan. Cậu thấy anh trai của Đào nói chuyện với Linh Lan, hai người nói gì đó nhưng mắt cô tròn xoe kinh ngạc. Phong đi rồi, cô vẫn dõi theo cậu ấy. Điền cụp mắt, khi họ đứng cạnh nhau rất hài hòa, đều mang dấp dáng của người ưu tú, cái thần thái mà cậu có muốn đóng giả cũng không được.