Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 37: Diều Bay



Việc Linh Lan không ở nhà vào ngày chủ nhật vô tình trở thành thói quen từ bao giờ chẳng hay. Cứ đúng 8 giờ sáng ngày cuối tuần, cô sẽ dắt xe ra ngoài đến tận 5 giờ chiều mới về nhà. Ban đầu dì năm còn hỏi han đi đâu làm gì, cô đáp là đi học tiếng Anh, đến giờ dì cũng không hỏi nữa.

Khoảng thời gian này, Linh Lan thấy mình thực sự tự do, mối quan hệ của cô đối với mẹ đã bớt gay gắt hơn trước. Bây giờ đi học có thành tích, có bạn thân, cuộc sống đúng như cô ao ước bấy lâu. Cũng vì vậy mà tâm trạng thư thả, cô bắt đầu cười nhiều hơn, vẻ âm u trước đây cũng dần nhạt màu. Cuối cùng Linh Lan cũng dần tin vào câu nói: Ai rồi cũng sẽ tốt hơn.

Đúng vậy. Ai rồi cũng sẽ tốt hơn thôi. Cậu thiếu niên ngỗ nghịch mà cô gặp đầu hè đã thay đổi vào mùa thu. Linh Lan hạ quyển vở môn Văn đang che ngang mặt xuống một chút, để lộ đôi mắt hướng về người đối diện. Hòa Điền mặc áo thun màu xanh biển đậm tôn lên làn da trắng chuẩn công tử, ở nhà không vuốt keo nên tóc mái mềm mại che đi vầng trán. Cậu khom người, đuôi mày hơi nhếch lên, tập trung vào những bài Toán mới giao.

Hình như dạo này cậu còn tự học thêm vì có nhiều bài cô chưa giảng mà cậu vẫn biết cách làm, đa số kết quả đều đúng. Linh Lan tò mò, khẽ cất giọng: “Nè.”

Hòa Điền vờ như không nghe thấy, vẫn cúi đầu bấm máy tính.

“Nè.” Cô gọi lại lần nữa.

“Bé ơi, nhà này không có ai tên nè.”

Cô hắng giọng: “Hòa Điền.”

Cậu chẳng buồn ngẩng đầu nhìn cô: “Anh nghe.”

“Dạo này có tự học nữa đúng không?”

“Do anh thông minh từ nhỏ nên học một hiểu mười.” Cậu đáp như thật.

Nhưng có trời mới biết, làm xong bài tập Linh Lan giao, cậu còn lên mạng xem trước bài giảng. Điền không biết là vì cái gì, chỉ là cậu muốn như thế thôi. Việc nghiêm túc học tập cũng như leo rank trong mấy tựa game online vậy, khi vượt qua bài tập cơ bản ở mức rank thấp nhất, cậu bắt đầu muốn lên thêm bậc nữa, ngày càng cao hơn. Khi thích nghi được với chuyện học, cậu mới hiểu ra những người thích học tập bị nghiện cảm giác này nên mới vùi đầu miệt mài đến vậy.

Linh Lan nghĩ cậu thông minh xuất chúng thật, cô giơ ngón cái lên khen ngợi: “Giỏi!”

Vừa được khen xong, cậu quăng bút xuống bàn, uể oải nói: “Giỏi vậy mà không thấy cô giáo thưởng gì, không có động lực để học nữa.”

“...” Mới khen đúng một chữ thôi mà đã đòi hỏi rồi đó!

Nhưng mà cô cũng nên cho cậu động lực học tập, có vậy sức học mới bền. Dù sao cả tháng nay Điền đã chăm học vượt sức tưởng tượng rồi, rất đáng được thưởng. Linh Lan chớp chớp mắt nhìn cậu, khẽ hỏi: “Muốn được thưởng gì?”

Hòa Điền vội gấp sách vở lại rồi đẩy hết sang một bên, tự tin yêu cầu: “Hôm nay nghỉ.”

“Hở? Nghỉ ngay bây giờ luôn hở?”

Cậu gật đầu.

Linh Lan sững người một chút nhưng vẫn cho cậu nghỉ hôm nay, cô thu dọn sách vở vào túi, định về luôn trả lại thời gian rảnh rỗi cho cậu. Ấy thế mà khi cô chuẩn bị xách túi ra về, Điền giơ tay giữ cô lại. Cậu nghiêng đầu nhìn cô: “Hôm nay có mình tôi nghỉ thôi nên chị không được về.”

“Gì nữa đây?” Cô khoanh tay trước ngực.

“Biết làm diều không?”

Linh Lan lắc đầu, cô chúa dở mấy môn thủ công thử thách độ khéo tay. Thế là Điền lôi ra mấy tờ giấy A2 trắng tinh lẫn trong xấp báo cũ của bà nội, phát cho Linh Lan hai tờ kèm theo một hộp sáp màu từ bộ đồ nghề làm lồng đèn cho bọn trẻ hôm trước.

“Lát nữa đi thả diều, chị vẽ áo diều đi, vẽ gì cũng được.”

Cô cầm tờ giấy A2 trong tay, mặt ngơ ra: “Vậy là em muốn nghỉ học một bữa để đi thả diều thôi hở?”

“Ừ, hôm nay trời nhiều gió.”

Linh Lan suy nghĩ một hồi rồi ngồi xuống bàn, lấy bút chì và hộp sáp màu để ngay bên cạnh. Lại tần ngần suy nghĩ thêm hồi nữa, mất một khoảng thời gian rồi vẫn chưa biết vẽ gì lên phần áo diều. Lúc này Điền đã gom hết số tre làm khung lồng đèn hôm trước ra để sửa thành khung diều, cậu ngồi ngay bên cạnh cô, mùi nắng thoang thoảng từ áo cậu khiến cô cảm thấy dễ chịu. Rồi Điền cầm dao gọt tre, thi thoảng liếc mắt nhìn xem Linh Lan vẽ gì.

Mãi đến khi cậu dựng gần xong khung diều mới thấy cô đặt bút chì xuống vẽ từng bông hoa nhỏ. Loại hoa cô vẽ vô cùng quen thuộc, nó nằm trên dây cột tóc, trên ảnh đại diện và là tên của cô. Một cành hoa linh lan nằm trên giấy, rồi lại thêm nhiều cành khác nữa. Điền đặt khung diều sang một bên, chống cằm nhìn cô chăm chú vẽ.

“Thích hoa linh lan lắm à?”

“Thích chứ! Hoa linh lan đẹp mà.” Cô dừng bút ngẩng đầu nhìn cậu, tóc mái vương trên gò má, đôi mắt tròn xoe trong veo. “Em thấy hoa linh lan đẹp không.”

“Đẹp.” Cậu đáp, đôi mắt dừng trên gò má thiếu nữ chứ chẳng phải mặt giấy trơn nhẵn kia.

Nói rồi Điền mở hộp sáp màu ra, nhặt lấy bút màu xanh lá sẫm, tô lên những bông hoa mà Linh Lan vẽ. Không gian hài hòa im ắng đến lạ, một đứa vẽ một đứa tô, phối hợp vô cùng nhịp nhàng. Thi thoảng Linh Lan vừa vẽ vừa liếc mắt nhìn mấy bông hoa cậu tô, công nhận là khéo tay, tô hoa nào cũng thấy sinh động.

Cô nói bằng giọng ngưỡng mộ: “Đúng là người có năng khiếu thủ công.”

Cậu được khen nên nhếch môi cười: “Mấy cái này thường thôi, tôi còn biết làm mỹ phẩm thủ công nữa.”

“Thật hả?” Cô tròn mắt, cậu cao siêu tới vậy luôn ư?

“Ừ, biết làm son dưỡng chống khô môi.”

“Tự làm luôn hở?”

“Tự làm.”

Linh Lan bắt đầu cảm thấy có mùi nguy hiểm, cái kiểu mở bài này quen lắm. Cô nheo mắt bán tính bán nghi hỏi: “Làm bằng gì?”

“Môi.”

Sau đó Linh Lan cũng cho cậu dùng thử sản phẩm thủ công của mình, mang tên cú đánh trời giáng. Điền bật cười giơ tay đỡ đòn, mặt nhăn nhó nhưng miệng sáng chói: “Đau.”

“Lần sau mà nói chuyện kiểu đó nữa thì đừng trách.”

“Người thì một mẩu mà đòi đánh ai?” Cậu nhướng mặt thách thức, trông láo toét phát ghét.

Đương nhiên là sức con gái sao bì được một người cao khỏe như Điền nhưng đừng nghĩ do thế mà cô chịu thua cậu. Đánh không lại thì cô dùng cách khác, Linh Lan khoanh tay trước ngực, bắt đầu nghênh mặt trẻ con giống như cậu.

“Vậy chị mách bà ở trường em ngoan cỡ nào.” Nói rồi cô đứng dậy xoay người về phía cầu thang, miệng há ra, lấy sức từ bụng chuẩn bị gọi bà thật to. Điền thấy vậy thì giơ tay muốn kéo Linh Lan xoay người lại, thế nhưng sức cậu chỉ biết cô vốn gầy yếu, ai ngờ lại nhẹ tới mức vừa kéo một cái đã ngã vào người cậu. Sự mềm mại của con gái và mái tóc thoang thoảng mùi dịu nhẹ của dầu gội mượt tóc làm cho trái tim cậu loạn lên. Lần này là lần cậu cảm nhận rõ ràng nhất sự bối rối của mình mỗi khi tiếp xúc Linh Lan quá gần. Điền chợt ra giữa cậu và cô không còn đơn thuần là bạn bè hay một đối tượng trêu chọc nữa, mà là một cái gì đó sâu sắc hơn nữa.

Linh Lan vô tình tiếp xúc với cậu quá gần, gần đến mức cả ngàn dây thần kinh báo động đều gào lên cùng một lúc. Má cô đỏ ửng lên, ngực trái vang lên tiếng thình thịch thình thịch liên hồi. Rối quá không biết phải làm sao, Linh Lan đẩy Hòa Điền ra rồi tiện tay đánh cậu hai cái. Cũng tự giác nhích ra tít đầu sofa, phân chia mỗi đứa một góc.

Có lẽ là do hoang mang về những phản ứng đặc biệt của mình với đối phương, nhất thời chưa xác định được đó là gì. Bầu không khí vì sự cố này mà chùng xuống nặng nề, hai đứa đều im bặt, tay chân lóng ngóng quay về phần việc của mình. Giao tiếp bị giới hạn trong phút chốc.

Bà nội từ trên tầng đi xuống, thấy hai đứa nhỏ không cắm cúi học như mọi khi mà bày giấy bút ra vẽ vẽ, bà thắc mắc: “Hai đứa học xong rồi hửm?”

“Hôm nay tụi con nghỉ buổi chiều.” Cô lúng túng đáp.

“Tính đi thả diều sao?”

“Dạ.”

***

Vốn nghĩ chỗ hái rau sống về ăn bánh tráng cuộn cá chiên của bà nội ở cuối hẻm chỉ để trồng rau thơm, hóa ra nó còn là chỗ lí tưởng để thả diều mỗi khi trời lộng gió. Mảnh đất trống chủ đất để trống nhiều năm khá rộng, ông chủ cho phép mấy hộ gia đình trong xóm trồng rau sạch tại đây. Vì vắng chủ và chỉ trồng rau nên thoạt nhìn có vẻ hoang sơ, xung quanh cây cối um tùm nên gió nhiều và mát lắm.

Linh Lan theo chân Hòa Điền mang cánh diều ngợp hoa linh lan đi thả gió, tuy kim đồng hồ chỉ đến ba giờ rưỡi nhưng trời vẫn còn nắng. Hai đứa đi được nửa đường thì cậu xoay người đội chiếc mũ lưỡi trai màu kem của cậu lên đầu cô. Linh Lan giơ tay chỉnh lại vành nón, vì đầu cô nhỏ nên mũ hơi sụp xuống.

Chỉ một lát hai đứa đã có mặt ở bãi đất trống cuối con hẻm, Điền đứng xác định hướng gió một cách chuyên nghiệp, phóng tầm mắt nhìn cây lá đung đưa thế nào. Đứa ít trải như Linh Lan chỉ biết ôm diều nhìn ngơ ngác. Khi trời có gió, cậu xoay người nhận diều. Mới đầu, cậu chạy từ từ theo hướng ngược chiều gió. Linh Lan dõi theo con diều đầy hoa dần bay lên từ tầm thấp. Và rồi Điền đón được gió, cánh diều dần dần lên cao, cậu vừa chạy vừa giật nhẹ, cánh diều cứ thế lượn trong gió chiều.

Linh Lan nhìn cánh diều bay phấp phới, những bông hoa cô vẽ trên đó như được đến gần mặt trời mà trở nên rực rỡ. Cô vỗ tay khi Điền phóng con diều bay thật cao, phiêu diêu tự tại giữa áng mây trời. Mắt Linh Lan sáng lên, long lanh như đứa con nít lần đầu thấy người ta thả diều. Hòa Điền ngoảnh đầu nhìn cô, chiếc mũ lưỡi trai phủ một lớp bóng râm ngang mặt nhưng đôi mắt sáng ấy không hề lu mờ. Thấy Linh Lan thích thú với bộ môn thả diều, cậu vẫy tay, tỏ ý bảo cô qua đây.

Điền đưa cho cô cuộn dây dù, dặn dò: “Đừng cho diều bay cao quá.”

Linh Lan nhận lấy cuộn dây, ánh mắt men theo đường dây dẫn đến cánh diều chao lượn trên bầu trời, đuôi diều bằng giấy uốn lượn như sóng. Diều quá cao nên những bông hoa cô và cậu cùng vẽ đã không thể thấy rõ nữa. Cô nghịch ngợm bước sang trái, chạy sang phải, nhìn con diều bay trong tay mình mà bật cười ngây ngô. Thật sự Linh Lan không biết mình đang cười vì cái gì. Vì gió quá mát, vì sự thoải mái hay vì đứa trẻ trong cô được đánh thức, được chơi đùa với cánh diều vô tình ngủ quên trong tâm hồn.

Mải mê suy nghĩ những điều sâu xa, bàn tay Linh Lan vô thức nới lỏng. Đó cũng là lúc một bàn tay khác mang theo sự ấm áp phủ lên mu bàn tay cô, cậu siết chặt tay cô khiến nó phải bám chặt cuộn dây.

“Mất diều bây giờ.”

“Ừ.” Cô khẽ đáp.

Chơi với diều chán chê, hai đứa quấn dây dù quanh một cành cây rồi ngồi trên băng ghế đá cũ gần ô thùng xốp trồng rau. Cô và cậu vẫn ngồi cách nhau ba nắm tay như mọi ngày. Hòa Điền trầm ngâm suy nghĩ gì đó, rồi đột nhiên chạm nhẹ vào mu bàn tay cô.

“Có cảm giác gì không?”

Ý cậu là cảm giác bối rối, thình thịch bên ngực trái. Mỗi lần tiếp xúc với Linh Lan hay vô tình chạm vào tay cô, cậu đều có cảm giác quái lạ đó. Liệu cô có như thế không?

“Cảm giác khác thường ấy?” Điền bổ sung thêm.

Đương nhiên là có, Linh Lan biết rõ những thay đổi về mặt cảm giác của cô đối với cậu, nhưng cô không muốn thừa nhận.

“Không có.”

Điền khựng lại một chút, sau đó tay cậu phủ lên ta cô lần nữa.

“Như vầy thì sao?”

“Bình thường.” Cô thản nhiên đáp.

Điền im lặng, vậy chỉ có mình cậu có cảm giác lạ, chỉ mình cậu mà thôi. Dần dần cậu nhận ra, trong cuộc đua mà trước giờ cậu luôn làm chủ, thời thế thay đổi rồi, cậu bị bỏ lại ở phía sau và luôn tìm cách đuổi theo người phía trước. Cô ấy, Linh Lan.