Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 38: Đang Yêu Ai Thì Phải?



Thật sự là Linh Lan không thể giữ được bình tĩnh khi về đến nhà, bằng một cách nào đó mà cô có thể leo lên phòng trong trạng thái mơ hồ. Cơ thể cô đổ xuống giường như một cái cây ốm yếu bị gió lớn thổi ngã. Linh Lan ngước mắt nhìn lên trần nhà, hàng loạt sự việc diễn ra ban chiều tái hiện lại một lần nữa.

Chàng trai tràn ngập sức sống như cây lá tháng Sáu nắm lấy tay cô, một chút nghịch ngợm của cậu ấy thế mà lại len lỏi vào trong thành trì kiên cố bao năm qua. Linh Lan co người, vùi đầu trong tấm chăn bông mềm mại. Gần đây cô có nhiều biểu hiện lạ khi ở cạnh Hòa Điền. Ví như dần chấp nhận cách gọi thiếu đứng đắn của cậu, lúc thì gọi là bé, lúc thì là em. Như mỗi khi ngồi cạnh cậu ở một khoảng cách gần, cô sẽ cảm thấy vô cùng bối rối. Và quan trọng nhất là cô đã quên mất mình từng muốn tránh mặt cậu ra sao, nói đúng hơn là hiện tại, cô đã quen với sự hiện diện của cậu trong cuộc sống. Điền tựa như một loại âm thanh sôi động, quấy nhiễu cuộc sống tẻ nhạt của cô.

“Cảm giác khác thường hở?”

Cô lẩm nhẩm. Đúng là cô có cảm giác khác thường với cậu và dấu hiệu ấy càng ngày càng rõ ràng hơn. Những lần trước cô có nghĩ đến nó chứ, nhưng chỉ là một tia suy nghĩ lóe lên trong đầu rồi vụt tắt ngay sau đó. Song, giờ thì khác thật rồi, thứ cảm giác đó nhưng một cái cây nảy mầm rồi đâm chồi lớn lên theo từng ngày vậy. Linh Lan biết sự hiện diện của nó trong lòng cô, vậy mà vẫn kiên quyết phủ nhận.

Suy cho cùng, cô vẫn không tin vào thứ gọi là tình yêu. Nếu nó có thật, tại sao mẹ ở cạnh người mình yêu lại đau khổ đến vậy? Nếu tình yêu là sự tốt đẹp trời ban, tại sao lại có hằng hà sa số người đau khổ ngoài kia. Cô không nên mở lòng, phải cự tuyệt tất cả rung cảm đó.

Linh Lan nhắm nghiền mắt, cố gắng gạt bỏ hình bóng chàng trai ấy ra khỏi đầu.

***

Kỳ thi cuối kỳ 1 sắp khởi động, để cổ vũ tinh thần học tập và đánh thức bản thân cạnh tranh của toàn thể học sinh, nhà trường đưa ra thông báo như sau: Kể từ ngày xx tháng xx năm xx, những bạn có thành tích tốt nhất ở tuần trước sẽ được tuyên dương trước cờ tại tuần sau, mỗi lớp chỉ có một bạn được vinh danh như thế. Quả thật là cái vụ tuyên dương này rất kích thích lòng tự tôn của hàng tinh anh trong lớp. Vì cái này mà tụi nó cố gắng nhiều hơn rõ rệt.

Linh Lan ngồi ở dưới lớp phụ Thơ thống kê sổ ghi chép chuẩn bị báo cáo cho giáo viên chủ nhiệm. Thầy Kiên đứng trên bục giảng đọc thông báo lần nữa rồi xoa cằm tự đắc: “Mỗi tuần chỉ có một bạn được tuyên dương trước cờ thôi, nhưng mà lớp mình được hai bạn vì đồng hạng nhất. Lớp mình là độc nhất trường rồi.”

Mỗi khi nghe thầy cô nhắc về hai chữ “hạng nhất”, Linh Lan vô thức nhìn lên phía trên, vị trí lớp trưởng đang ngồi. Lại nhớ về lần cậu ấy nhờ vả hôm trước, đột nhiên cô cảm thấy nặng nề thay Phong. Lúc nào bên tai cũng là mấy câu bàn tán xì xầm về thứ hạng, có lẽ đằng sau dáng vẻ điềm tĩnh ấy là một trời đầy bão giông. Rồi cô lại ngẩng đầu nhìn tờ giấy thông báo trong tay thầy, đó là tối hậu thư đẩy cô vào trận chiến thứ hạng khốc liệt phía trước.

Trận chiến công bằng nhất chính là một trận chiến có hai chiến sĩ dốc hết sức mình trang bị kĩ càng kiến thức, sức khỏe và tinh thần để so tài với đối phương. Đông Phong tập trung đẩy nhanh tiến độ bài vở, Linh Lan cũng siêng năng học bài ôn thi. Cô chẳng muốn tranh với cậu ấy, chỉ là đối với cô, cuộc thi nào cũng phải cố gắng hết mình.

Khoảng thời gian này cô bận tối mặt, vừa ôn bài cho mình, vừa kèm thêm môn Lý cho Mai Thanh. Cuối tuần xách túi đi dạy học cho Điền. Lắm khi cô ước mình có ba đầu với sáu cái tay hay có thêm phép phân thân gì đó thì đỡ biết mấy.

Tối nay vừa gửi bài cho Điền xong, cô liền xoay cho kèm cho Mai Thanh. Mặt mày con nhỏ cứ ủ rũ thấy thương, nhìn như có một bầu tâm sự vậy. Cô nghĩ do nó kém môn Lý quá nên mới buồn như thế. Chuyện của nó với đám bạn dù thắc mắc Linh Lan cũng không hỏi đến vì muốn con bé tập trung học hành. Vậy là mỗi buổi kèm cho Thanh khô khan hơn hẳn.

Mai Thanh không có đủ kiên nhẫn chịu đựng sự trầm lặng khô khan của Linh Lan như Hòa Điền, con nhỏ im im được một lúc là nhanh nhảu bắt chuyện ngay.

“Em sẽ kể cho chị nghe trường hợp khó tin nhất lớp em.”

“Hửm?” Linh Lan vẫn cắm mặt vào đề cương ôn bài: “Vụ gì á?”

“Chị có nhớ cái thằng tên Điền em hay nhắc đến không?”

“Nhớ.” Không nhớ mới lạ đó, tuần nào cũng có mặt tại nhà cậu mà.

Mai Thanh làm ra vẻ thần thần bí bí, nói: “Nó đang yêu ai ấy, tính tình thay đổi 180 độ luôn.”

Đột nhiên Linh Lan thấy hơi chột dạ, cô bỏ bút xuống bàn, kéo ghế nhích lại gần Thanh hơn. “Biết yêu hả? Mà sao em biết?”

“Thằng Hải Long đồn, hai đứa nó thân nên thằng Long đồn là có cơ sở.” Nói xong, con nhỏ vỗ đùi một cái đét: “Mà chuẩn nha, dạo này siêng học bài lắm. Thầy cô gọi lên bảng giải bài tập là làm đúng hết, điểm mấy bài kiểm tra 15 phút gần đây toàn 7 điểm thôi á. Em đi phát bài cho nó mà còn không tin nổi nè.”

“Nhỡ đâu người ta muốn quay đầu học hành chăm chỉ thì sao, chị thấy có liên quan gì đến tình yêu đâu.”

“Có chứ!” Thanh vội nói: “Theo như em hóng được là từ đầu năm tới giờ nó không tán ai hết, khả năng cao là đang có người yêu.”

Càng nói Linh Lan càng thấy thấp thỏm, thế là cô ho nhẹ một cái rồi bảo Thanh giải bài tiếp. Còn cô cúi đầu học bài tiếp, ấy thế mà nội dung trong sách vở bay sạch, đầu toàn là câu văng vẳng của Mai Thanh.

“Nó đang yêu ai ấy, tính tình thay đổi 180 độ luôn.”

“Điền đang yêu?” Cô thầm tự hỏi.

Theo như cảm nhận của cô thì dạo này cậu có thay đổi thật. Dịu dàng và kiên nhẫn với cô hơn, còn hay có cái kiểu đang học thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô không rời mắt. Khi cùng học thì mỗi đứa một ghế sofa nhưng lần nào đến cuối buổi cũng thành hai đứa ngồi chung. Cái này cũng được tính là biểu hiện bất thường đúng không? Vậy có khi nào cậu... có tình cảm với cô không?

“Không!”

Linh Lan gạt phăng ý nghĩ đó ngay lập tức, dứt khoát đến độ nhỏ Thanh giật bắn mình: “Sao vậy chị?”

Chợt nhận ra mình vừa hét to, cô hạ giọng xuống thành lí nhí: “Ý chị là bài này không phải giải vậy.”

“...”

Mai Thanh nhìn Linh Lan vò đầu cắn bút rồi tự hỏi: “Người học giỏi có mấy lúc bất thường vậy hả?”

***

Không biết người học giỏi bất thường như thế nào. Nhưng ở đây, người học không giỏi mới biết rung động cũng bất bình thường vậy đó.

Cụ thể là quán Bi-a đối diện nhà Linh Lan, cơ thủ số một thành phố thỉnh thoảng đứng cười một mình. Đó là lúc bộ dạng hung hăng của Linh Lan bất ngờ xuất hiện trong tâm trí cậu, cả cái giọng trong trẻo giảng bài cho cậu mỗi tuần nữa. Mỗi lần nhớ đến, Điền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Bất giác hướng mắt về tiệm tạp hóa đối diện, bây giờ cậu đang ở rất gần cô vậy mà một lọn tóc cũng không thấy được. Người gì khép kín quá vậy không biết.

“Ơ thằng này sao đấy?”

Anh Lâm trống lịch học nên về nhà ở mấy hôm, vừa tới nhà đã tập hợp anh em tại địa bàn quen thuộc. Thấy thằng em chí cốt mất tập trung, mắt cứ hướng về tiệm tạp hóa nhà mình. Lâm hỏi: “Muốn mua gì?”

Điền sực tỉnh, lắc đầu: “Không có.”

Hoàng Lâm thấy lạ nên liếc mắt nhìn Hải Long, tỏ ý muốn hỏi cậu bị làm sao nhưng đáp lại ánh mắt anh chỉ là một cái nhếch miệng cười chăm chọc.

“Đồ nó muốn mua nhà anh chắc gì có bán.”

“Ê, tiệm tạp hóa nhà tao cái gì cũng có nhá. Muốn mua cái gì sao không hỏi tao?”

Long đánh mắt sang nhìn Điền: “Mà anh có bán không chứ thằng này sắp hết thuốc chữa.”

“Mà bị gì?”

“Bị siêng, dạo này học bài ghê lắm, đà này hết năm đăng kí thi Đường Lên Đỉnh Olympia luôn.”

Lâm cười méo cả miệng. Cái chuyện này sao mà nghe nó vô lý quá vậy? Thằng này đang đùa phải không?

“Thật hả Điền?” Anh bá vai cậu, hỏi trêu.

“Có điên mới tin thằng chó Long.” Cậu chau mày đáp.

Nghe vậy anh Lâm ngoảnh mặt nhìn Long: “Mày nghe nó trả lời không?”

“Đã nói là nó đang hết thuốc chữa mà.” Long khoanh tay trước ngực, nhướng mày: “Không chừng nhà anh chữa được đó.”

“Bộ nhà tao bán thuốc tiên dạng viên hả?”

“Còn hơn vậy nữa.”

Lâm khó hiểu: “Tóm lại là mua gì?”

“Em gái anh.” Long nháy mắt.

“???”

Hoàng Lâm đưa mắt nhìn Hòa Điền chằm chằm. Cậu nhún vai tỏ vẻ chẳng quan tâm nhưng Lâm nào cho qua dễ vậy được, anh giơ tay chặn cây cơ của cậu, nghiêm túc hỏi: “Mày qua tới em gái tao rồi hả?”

“Làm gì có.” Cậu đáp.

“Thanh hay Lan?”

Hòa Điền thả cây cơ xuống bàn, khoanh tay trước ngực: “Đã nói không có mà.”

“Lan phải không?” Trong hai đứa em gái của anh, đứa tiếp xúc với Điền nhiều nhất là Linh Lan, còn Mai Thanh tuy chung lớp nhưng nhỏ ghét thằng này lắm, dễ gì mà nói chuyện với nhau.

“Không.” Điền đáp ngay.

Nhưng thằng Long bán đứng cậu ngay lập tức bằng một cái hắng giọng vu vơ. Anh Lâm hiểu ra vấn đề trong phút chốc. Sắc mặt anh tối lại, không còn vui vẻ như trước mà nghiêm hơn hẳn. Lâm đặt tay lên vai Điền.

“Nghiêm túc hay giỡn?”

“Đã nói là không có mà.”

Hoàng Lâm chơi với thằng này đủ lâu để nhận ra nó nói thật hay nói dối.

“Ra kia nói chuyện riêng với anh chút.”