Thứ hai cuối cùng kết thúc học kỳ 1 cũng là ngày đầu tiên toàn trường áp dụng chính sách tuyên dương đã đưa ra trước đó. Nhân vật chính được vinh danh của lớp 12A3 đang rụt cổ vì lo lắng. Lát nữa khi được gọi tên, Linh Lan phải đứng trên sảnh lớn đối mặt với mấy trăm học sinh toàn trường, vinh quang ở đâu chưa thấy, bây giờ chỉ thấy lo đến mức bủn rủn tay chân. Anh Thơ thấy con bạn mặt mũi trắng bệt, tâm lý bất an mà ôm bụng cười. Nó vỗ vào lưng Linh Lan một cái: “Ngồi thẳng cái lưng lên. Được khen chứ có phải cảnh cáo trước trường đâu mà sợ dữ vậy.”
Cô mím môi, ngước đôi mắt đáng thương nhìn nhỏ: “Nhưng mà ở dưới đông lắm.”
“Mình giỏi thì mình sợ gì.” Thơ ưỡn ngực rồi âm thầm chỉ tay về phía Đông Phong: “Mày nhìn thằng Phong mà học hỏi kìa. Thấy cái lưng người ta thẳng băng không, lát nữa lên đó chỉ cần đứng thẳng ngẩng cao đầu là được.”
Thơ vừa dứt câu, dãy tám học sinh khối 11 được khen ngợi tan ra rồi quay về lớp. Tiếp đến là những gương mặt vàng khối 12 chuẩn bị lên sảnh. Thấy vậy, Linh Lan cuống lên: “Ê áo dài tao có bị nhăn không? Tóc gọn gàng không?”
“Ổn rồi, thầy đọc tên rồi kìa lên đi.”
Thầy đọc tới hai cái tên là Phan Linh Lan và Vũ Đông Phong. Nhận ra lớp 12A3 có trường hợp đồng hạng nhất và vẫn duy trì tới bây giờ, thầy tổng phụ trách nhìn thầy Kiên cười một cái. Thầy chủ nhiệm hãnh diện, mỉm cười nhìn hai đứa trò cưng nối đuôi nhau lên sảnh. Đông Phong đi trước, thần thái và gương mặt lạnh tanh của cậu khiến mấy đứa con gái bên dưới phát cuồng, cũng vì vậy mà Linh Lan đi phía sau càng mờ nhạt hơn.
Có lẽ số ít hay duy nhất trong đám đông hướng mắt về Phong, vẫn có một người dồn hết sự chú ý vào người Linh Lan. Người đó ngồi ở dãy ghế khối 11A5, dáng người cao vô cùng nổi bật. Điền ngẩng đầu nhìn cả quãng trời cô bước, từ mây trên đầu cho đến mái tóc dài trải xuống lưng, áo dài phẳng phiu trắng đến lóa mắt.
Chín con người xếp thành một hàng ngang được thầy vinh danh là tốp một của lớp. Linh Lan nhỏ nhắn đứng bên cạnh Đông Phong nhưng không vì vậy mà cô trở nên mờ nhạt. Những người làm chủ cuộc chơi luôn có một loại khí chất làm cho người ta nể phục, ánh sáng và sự ưu tú đong đầy trong mắt là thứ không phải ai cũng có được. Khi cô đứng cạnh Phong, người ta bỗng thấy hai người này như cùng một thế giới. Họ có tần số riêng và kết nối với nhau bằng sự tinh anh nổi bật của mình. Cô và cậu ấy đồng trang lứa, không chỉ là độ tuổi mà còn là vị trí và khả năng.
Điền ngẩn người. Khi cô rời khỏi cậu và đứng cạnh người khác, cậu mới nhận ra hai đứa khác nhau đến mức nào. Hóa ra người thật sự mờ nhạt chính là cậu. Hòa Điền cúi đầu, chưa bao giờ cậu có cảm giác mình bị vượt xa đến vậy, cậu tự hỏi những năm qua mình đã làm gì, ở đâu, sống như thế nào. Tại sao đến khi để ý một người, bản thân lại cảm thấy tự ti như vậy?
Có phải Linh Lan đang dùng khoảnh khắc tỏa sáng của cô ấy làm ánh đèn soi đường cho cậu quay về không?
Thứ Hai trước ngày thi cuối kì ba ngày, Hòa Điền nương theo ánh đèn ấy bắt đầu những thay đổi mới.
***
Kì thi học kì một kết thúc, Điền vẫn còn nhớ “cèo” 10 điểm set hẹn hò trên Facebook với Linh Lan. Đương nhiên cậu không thể nào lấy điểm 10 môn Toán trong bài thi cuối kì, thằng pro nhất lớp chưa chắc đã có con 10 huống chi là cậu. Nhưng không sao, bậc thầy lách luật có cách.
10 giờ sáng chủ nhật, Hòa Điền cầm bài kiểm tra mười lăm phút đặt lên bàn, con 10 to tướng oách số một trong xấp bài kiểm tra vừa phát. Cậu mở điện thoại xem giờ, trễ giờ dạy hai tiếng rồi vẫn chưa thấy Linh Lan đến. Cậu nhíu mày, nhắn cho cô một tin.
Điền Phạm: Học trò đợi hai tiếng rồi.
Cứ tưởng Linh Lan đang bận gì đó ngờ đâu cô trả lời ngay.
Phan Linh Lan: Học bài đi đừng đợi nữa.
Hòa Điền ngồi thẳng người, nhìn chăm chăm vào tin nhắn mới được gửi tới. Cậu cảm nhận được sự bất thường của cái tin nhắn này. Quả nhiên bất thường mà, tin nhắn kế tiếp của cô khiến cậu tối sầm mắt.
Phan Linh Lan: Chị thấy em có khả năng tự học và tiến bộ rất nhiều. Sau này cứ chăm chỉ học hành như vậy là không rớt hạng đâu. Đi chơi Bi-a ít buổi thôi, nhớ về nhà ăn cơm với bà nội. File bài tập Toán, Văn, Hóa, Lý chị gửi qua mail hết rồi. Tiếng Anh tuy giỏi nhưng đừng chủ quan. Từ tuần này chị không qua dạy em nữa, cố gắng lên nhé.
Điền Phạm: Còn cèo set love tính sao?
Điền Phạm đã gửi một ảnh.
Linh Lan ở phía bên kia màn hình ấn vào xem ảnh, thì ra là bài kiểm tra toán 15 phút được điểm 10 đúng như cô dự liệu.
Phan Linh Lan: Chị không còn gì để nói hết, off đây.
Điền Phạm: Chị tính scam thằng này hả?
10 phút không thấy trả lời, chấm xanh đang hoạt động.
30 phút không hồi đáp, màn hình vẫn có chấm xanh hoạt động.
1 tiếng hiển thị tin nhắn đã nhận chấm xanh vẫn còn hoạt động.
Điền nhếch miệng cười, đứng dậy thay quần áo rồi lên xe phóng đi.
***
Lâu lắm rồi Linh Lan mới có mặt ở nhà ngày chủ nhật, hôm nay chỉ có mình cô trông tiệm tạp hóa. Dì với dượng đi đám cưới họ hàng, Mai Thanh thì thôi khỏi nói tới, chắc chắn là đi chơi với tụi hội hoa rồi. Sau khi quét dọn nhà cửa xong, cô lười biếng ngồi trên ghế dựa bấm điện thoại, tám nhảm với Thơ về mấy chuyện trên trời dưới đất. Linh Lan vui vẻ bóc vỏ kem đá vị cam, cắn một miếng mát rượi rồi ngân nga vài giai điệu không lời. Thi thoảng liếc mắt nhìn mấy dây bánh đầy sắc màu dì năm treo trên cái thanh sắt vắt ngang cửa tiệm.
“Nhiều loại thật, không biết Thơ có thích bánh nào không.” Linh Lan lẩm bẩm rồi giơ điện thoại lên toan chụp một tấm gửi Thơ, hỏi nó thích bánh nào mai cô sẽ mang lên lớp cho nó.
Ngờ đâu camera vừa mở, bóng người cao lêu nghêu lọt vào khung hình che đi ánh mặt trời chói chang ngoài cửa. Linh Lan giật mình buông điện thoại xuống, trợn mắt nhìn “vật thể” vừa chen vào camera của cô.
Hòa Điền mặt áo thun đen, tay khoanh trước ngực. Vì cậu cao còn Linh Lan vừa nấm lùn còn đang ngồi ghế nên khi Điền cụp mắt nhìn mình, cô có cảm giác sắp bị thần linh trừng phạt.
“Muốn trốn thằng này thì chỉ có cách chuyển nhà thôi chứ nghỉ dạy không ăn thua.”
“Chị có trốn đâu.”
“Vậy trả kèo đi.”
Cô lườm cậu một cái sắc lẹm: “Chị đâu có nhận lời vụ đó, em tự nói mà.”
Hòa Điền khoanh tay tựa người vào tủ kem đối diện Linh Lan, lướt mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Tóc búi cao mát mẻ, áo thun quần ngắn, tay cầm kem ăn ngon lành. Một ngày không đi dạy học của Linh Lan rất thư giãn. Người bị bỏ rơi và bùng kèo như cậu cảm thấy không hài lòng chút nào. Điền khom người giật cây kem từ tay Linh Lan, đưa vào miệng cắn một miếng ngay cái chỗ cô vừa cắn.
Cô sững người trước hành động đó, vị cam ngọt ngọt vẫn còn chưa tan hết trọng miệng. Đột nhiên má cô đỏ bừng bừng, cô và cậu làm gì thân mật tới mức ăn chung một cây kem, Điền là người khác giới đầu tiên ăn kem chung với cô đó! Ấy vậy mà cậu không hề có phản ứng mất tự nhiên như cô.
“Nè!” Cô gọi, vẫn cái kiểu không chủ ngữ đó.
Cậu nhướng mày: “Ai tên nè?”
“Sao không ở nhà ăn cơm với bà đi, sang đây làm gì?” Cô chau mày hỏi.
“Sao tự nhiên nghỉ dạy vậy?” Hòa Điền dùng ánh mắt cực kì nghiêm túc nhìn Linh Lan.
Đây vốn là một câu hỏi rất dễ trả lời nhưng ánh mắt cậu khiến cô lắp bắp: “Thì... chị thấy đủ rồi nên chị nghỉ...”
“Đủ là đủ thế nào?”
Sao giống hỏi cung tội phạm vậy trời? Cô có phải phạm tội tày đình gì đâu mà sắc mặt cậu nghiêm trọng thế kia. Cô đành nói: “Em tự học được rồi mà.”
“Không được.”
“Sao lại không được?”
“Không có cô giáo không học được.”
Nói xạo! Linh Lan chấm bài là biết thừa có rất nhiều cách giải cậu tự học thêm. Khi khả năng tự học vững chắc rồi thì người dạy kèm không quá cần thiết nữa, cô cũng là người dạy học nghiệp dư mà thôi. Tóm lại là cậu có thể tự học rồi.
“Chị không kèm cho em nữa đâu, em phải tự học tiếp.”
Mặt Điền vừa nhăn vừa tối trông khó chịu vô cùng: “Đừng có vòng vòng nữa, nói lý do chính xem nào.”
Ba chữ “lý do chính” khiến Linh Lan chột dạ. Thật ra cô ngưng sang nhà cậu dạy kèm vì giữa cô và cậu dần dần nảy sinh một loại cảm giác không nên tồn tại. Cô phải dừng việc gặp gỡ và tiếp xúc gần gũi với cậu để hạt giống kia yểu mệnh rồi biến mất mới được. Vì cô chẳng có đủ dũng khí để mở lòng cho ai đó bước vào rồi dần trở thành một trong những vết xước trong đó.
Linh Lan làm sao dám nói lý do thật là mình có cảm giác lạ với cậu, đành nói về lý do mà cô bắt đầu dạy kèm cho cậu thành một cái cớ.
“Chị nói thật nhé. Chị tính kèm cho em giữ được top 30 trong lớp để đền đôi giày cam bốn trăm nghìn em đổi cho chị. Chị thấy công sức kèm cho em mấy ngày qua đủ tiền rồi, em cũng qua được top 30 nên chị ngừng kèm cho em.”
Ban đầu Hòa Điền hơi bất ngờ khi cô nói ra lý do dạy kèm cho cậu có thêm phần dạy cho đủ giá tiền đôi giày cậu đổi, đó giờ cậu cứ nghĩ là cô bị cảm động nên dạy không công. Sau khi nghe cái lý do cô đưa ra, cậu chỉ biết bật cười.
“Vậy ý chị là mấy buổi qua bằng giá đôi giày đó rồi giờ chị nghỉ đúng không?”
“Đúng.” Cô gật đầu.
“Vậy anh cũng nói thật cho bé nghe nhé? Bé còn phải dạy anh hết năm 12 mới đủ tiền đền giày cho anh, bốn triệu lận.”
Sét đánh ngang tai!
“Cái gì?” Linh Lan sốc đến mức đứng bật dậy quên luôn chuyện xỏ dép, cô nhìn cậu trân trân, người đơ ra như chết đứng. “Đôi giày màu cam lòe loẹt đó giá bốn triệu hả?”
“Ừ.” Điền nhún vai, lại nói: “Cần kiểm tra giá trên web không?”
Chân không còn tí sức lực nào, cô khụy xuống ghế. Giá tiền làm trái tim người nghèo tổn thương trầm trọng. Ngay từ đầu cô đã biết nó là giày hiệu rồi, sao vẫn ngây thơ nghĩ nó bốn trăm nghìn. Trời ơi! Vậy là Điền đã đổi đôi giày tận bốn triệu để lấy lại đôi bốn trăm nghìn cho cô thôi ư? Cậu không tiếc tiền.
Linh Lan không giấu được kinh ngạc, cô tròn mắt nhìn cậu: “Giày bốn triệu mà cũng dám đem đổi hả?”
“Vì hôm đó chị khóc.”
Ngực trái dừng lại một nhịp rồi mất hết trình tự. Câu trả lời đó vô tình khắc vào tim, khảm vào xương Linh Lan mãi mãi. Sau này dù thời gian tàn nhẫn đến mấy, cô vẫn không thể nào quên được sự dịu dàng của cậu ngày hôm nay.
Lại nghĩ đến giá tiền thật của đôi giày đó, Linh Lan cảm thấy áy náy vô cùng. Bốn triệu là một số tiền lớn, không biết làm thế nào mới đền đủ cho cậu đây. Cô cúi mặt, cảm giác tội lỗi bủa vây. Tất cả là do cô mà ra.
Hòa Điền nhìn gương mặt buồn bã cũng đủ hiểu Linh Lan đang nghĩ gì, cậu hắng giọng: “Tôi tình nguyện đổi mà, cũng không định nói cho chị biết giá thật. Chỉ là muốn chị kèm tiếp thôi, thời gian qua thành tích đỡ hơn thật.”
“Chị xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?”
Cô mím môi.
“Tuần sau kèm tiếp nhé? Chị còn phải kèm hết lớp 12 mới được nghỉ.”
Vì cảm giác tội lỗi, cô gật đầu ngay.
“Còn nữa...” Cậu nói rồi hướng mắt nhìn cái điện thoại lăn lóc trên ghế: “Kết bạn Facebook, đặt biệt hiệu, set love.”
“Không set love đâu, em điên hả?”
“Vậy thì set love để lại, sẽ đòi nợ sau.”
“...”