Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 41: Phiếu Liên Lạc



Phan Linh Lan đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn.

Hòa Điền nằm ườn trên sofa, tay cầm điện thoại không rời một giây. Bước kết bạn Facebook đã xong, bước tiếp theo là đặt biệt hiệu trên Messenger.

Điện thoại của Linh Lan thông báo Điền Phạm đã đặt biệt hiệu cho bạn là Baby nóng tính.

Điền Phạm đã đổi chủ đề cuộc trò chuyện thành tình yêu.

“Tình yêu cái gì?!” Linh Lan nghiến răng: “Bảo set biệt hiệu thôi mà, sao set luôn chủ đề tin nhắn vậy!”

Phan Linh Lan: Ai cho cài mess hồng?

Người đằng sau màn hình ngang ngạnh trả lời: Thích màu hồng thì để màu hồng, bé cấm được anh à?

Phan Linh Lan: Không phải cứ thích là để, biết mess màu hồng nghĩa là gì không?

Điền Phạm: ?

Phan Linh Lan: Người yêu với nhau mới để mess hồng có biết không hả?

Điền Phạm: Ai quy định?

Phan Linh Lan: Không có ai quy định nhưng mà cái này phải tự hiểu chứ!

Điền Phạm: Không có ai quy định thì bé ý kiến cái gì?

Cãi ngang như vậy ai mà nói lại được hả?

Linh Lan biết có nói thế nào cậu vẫn cứ lì lợm như thế thôi, cô ngưng đấu tranh vì một vấn đề mà phần trăm thắng ở số âm. Dù sao cũng là Messenger riêng tư, chẳng có ai thấy đâu. Thứ cô quan tâm lúc này là mấy dòng chữ lạ lẫm trên thanh biệt hiệu.

Baby nóng tính?

Vì ai mà cô mới nóng tính hả?

***

Kết quả thi học kì một được phát về thông qua phiếu liên lạc điện tử kèm theo tin nhắn nhắc nhở về số di động của phụ huynh khi đăng kí. Linh Lan tự dò điểm thi trước, vốn nghĩ mình đã bám vững vị trí hạng hai toàn lớp nhưng kết quả trả cho cô một cú sốc đứng tim.

Trung bình tổng tất cả các môn 9.5, hạng nhất.

Thật đáng ngạc nhiên, con số 9,5 đã đứng hạng nhất vậy thì Phong cũng ngang điểm thế phải không? Điểm thi của Linh Lan có sự đột phá vì môn tiếng Anh đã khắc phục được vài chỗ ngữ pháp, hôm thi cô đã dùng hết vốn liếng làm bài. May mắn đến và điểm đủ cho cô đứng vững vị trí tốp đầu.

Biết được điểm của mình rồi, Linh Lan cũng tò mò bảng điểm của Đông Phong, không biết giữa hai đứa có khác biệt gì không?

Sau khi có điểm thi học kì một, thứ thay đổi chóng mặt chính là thứ tự trong lớp khi 12A3 không còn trường hợp đồng hạng nhất nữa mà chỉ có duy nhất một người đứng đầu là Phan Linh Lan. Cả lớp 12A3 được một phen trầm trồ vì sự vươn lên của cô và tò mò về sự thụt lùi của Phong. Trong khi thầy chủ nhiệm và các bạn ca ngợi Linh Lan, cô vẫn âm thầm để ý đến sắc mặt của Đông Phong.

Cậu ấy hơi cúi đầu, từ từ gặm nhấm thành tích của kẻ bại trận. Linh Lan có cảm giác quãng trời trên đầu Phong như có mây đen khiến toàn thân cậu nhuốm một màu âm u. Cô không biết nguyên nhân tại sao Phong lại rớt hạng vì điểm thi cá nhân không được công khai như bài mười lăm phút khác trên web.

Nhưng Phong thì biết rất rõ, mà đây chính là kết quả cậu đã lường trước được. Giữa không gian văng vẳng lời khen cho Linh Lan, tâm trí Phong nhớ về những tháng ngày ôn thi trước đó. Ông Thịnh – ba cậu yêu cầu cậu phải tập trung hết thời gian ôn thi vào môn tiếng Anh, vì ông đã xem qua điểm của Linh Lan, cô yếu phần này nhất. Vậy nên ông cho rằng chỉ cần Phong tập trung hết sức mình vào môn này thì Linh Lan sẽ thua cuộc. Bởi Phong được học tiếng Anh ở trung tâm tốt nhất, lộ trình đắt tiền và tiên tiến nhất, thứ cậu cần là toàn tâm toàn lực vào nó. Lúc đó Phong đã phản đối vì học như vậy rất mệt những môn khác sẽ thụt lùi nếu không ôn tập. Vậy là cậu bị cưỡng ép học tiếng Anh dưới sự giám sát của ba mỗi ngày. Phong không thể phản kháng, đúng hơn là không có tư cách phản kháng.

Con điểm Toán thụt lùi chính là kết quả của sự cố chấp mà ba cậu luôn theo đuổi. Tuy lần này cậu rớt xuống hạng hai nhưng Phong rất hài lòng, cậu muốn dùng cách này để chứng minh rằng ba cậu đã sai. Chẳng phải cái gì ông ấy sắp đặt cũng hoàn hảo.

Cậu ấy ngước mắt nhìn cô gái đứng trên bục giảng, vị trí đó đáng lẽ là phải là của cậu, nhưng không sao cậu ấy rất thoải mái. Dù về nhà có ăn bao nhiêu trận đòn, cậu ấy vẫn không biết đau.

Chiều nay phiếu liên lạc điện tử được gửi về mọi nhà.

Ông Thịnh xem điểm số của Phong, sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ rồi tối sầm lại. Xuân Đào đang luyện dương cầm ở phòng kế bên, bàn tay nó run lẩy bẩy, cố tập trung hết cỡ vì sợ trật một nhịp sẽ hưởng trọn cơ thịnh nộ của ba. Đào cũng cố ý đàn thật lớn để át đi những tiếng mắng mỏ anh hai sắp tới, nó thương Phong nhưng chẳng làm gì được. Chỉ biết cắm cúi lắng nghe tiếng động phòng bên cạnh.

Đông Phong ngồi trên sofa màu nâu da bò, lẳng lặng quan sát sắc mặt của ba mà chẳng mảy may lo sợ. Đây là những gì mà cậu muốn, chứng kiến ba mình điêu đứng vì những quyết định sai.

Ông Thịnh xem đi xem lại bảng điểm của Phong, môn tiếng Anh đạt điểm mười đúng như ông mong đợi nhưng kết quả khác hoàn toàn so với dự tính. Môn Toán của Phong sa sút nghiêm trọng, chỉ một con 8 đã kéo cậu xuống hạng hai. Ông Thịnh tức đến mức run người, cái điện thoại xem phiếu liên lạc bị ném qua một bên. Ông gầm lên: “Mày học hành kiểu gì vậy? Có biết tao đổ bao nhiêu tiền của cho mày ăn học không?”

Phong thản nhiên như chẳng có chuyện gì, cậu trả lời: “Con đã dành hết thời gian học theo ý ba rồi. Ba bảo chỉ cần học tiếng Anh thôi, con cũng đã nghe lời rồi.”

“Cho ăn học biết bao nhiêu tiền, học thêm đủ thứ loại trên đời mà vẫn dốt. Thua cả một đứa nghèo khổ từ dưới quê lên. Mày không biết xấu hổ à? Nếu là tao, tao đi chết cho ba mẹ đỡ khổ.”

Những lời chói tai đó cuối cùng cũng khiến Phong nhíu mày, cậu không nhịn được cơn tức, ngẩng đầu nói với ba: “Điểm như vầy là do ý của ba mà ra, con chỉ học tiếng Anh, không có thời gian những môn khác. Ba cũng không cho học, vậy điểm thấp sao trách con được?”

Ông Thịnh nổi đóa: “Không trách mày thì trách ai? Mày học cho tao hay cho mày hả thằng vô dụng?”

Bị gọi là đồ vô dụng làm Phong như phát điên, cậu đã cố gắng trở thành một đứa ngoan ngoãn cho gia đình hãnh diện, cố gắng học hành đứng đầu lớp, cố gắng sống như ba cậu mong muốn. Phải làm gì để không vô dụng như lời ba nói nữa đây? Cậu đã sống như một con rối rồi, vậy mà ba vẫn chưa hài lòng. Phong đứng dậy, lớn tiếng: “Thế nào mới là không vô dụng?”

“Ngay từ đầu là ba ép con phải học tiếng Anh, bây giờ điểm thấp thì trách một mình con. Thời gian qua con đã học rất nhiều rồi. Người cố chấp ép học tiếng Anh là ba đó, sao ba không tự trách mình đi.”

Xoảng!

Bộ ấm trà trên bàn phòng khách bị quơ xuống đất vỡ tan tành, tiếng đàn dương cầm ở phòng kế bên ấn mạnh vào một nốt trầm nặng trịch. Không khí u ám đến mức đứng tim, ông Thịnh rút dây thắt lưng ra, hét to: “Thằng mất dạy!”

“Con chả làm gì mất dạy hết!” Phong gân cổ lên, mắt cậu long sòng sọc.

Ông Thịnh giơ thắt lưng lên, quất mạnh vào người Phong một cái, tiếng chát hòa cùng tiếng đàn rợn người. Xuân Đào không thể nhắm mắt làm ngơ nữa, nó đứng dậy chạy sang phòng bên cạnh thấy anh hai vừa bị đánh.

“Ba! Đừng đánh anh hai mà.”

Mặt Đông Phong không vương lại tí cảm xúc nào, cậu gồng mình chịu đựng.

“Mày tránh ra!” Ông Thịnh quát vào mặt Xuân Đào.

“Thôi mà ba, con xin ba đó!”

“Tao nói mày tránh ra!”

Phong gằn giọng: “Em về phòng đi Đào!”

“Thôi mà anh hai, anh xin lỗi ba đi.” Đào rớm lệ, tha thiết nài nỉ Phong.

Cậu gạt tay Đào ra, lạnh lùng nói: “Anh không sai.”

“Mày nói cái gì?” Ông Thịnh trừng mắt.

“Thôi mà ba! Anh hai sai rồi, anh hai biết sai rồi mà.” Đào bật khóc đứng trước mặt Phong, dang hai tay che chở anh nó: “Anh hai sẽ ráng học mà, ba tha lỗi cho anh đi.”

“Hôm nay tao không đập nó một trận không được. Tụi mày có biết tao tốn bao nhiêu tiền không? Tao làm vậy là vì ai hả?”

Phong chỉ biết cúi đầu im lặng.

“Dạ, dạ, tụi con xin lỗi ba. Tụi con sẽ cố gắng hơn mà.”

Thấy Đào khóc to quá, Phong thương em nên đành nhịn, bao nhiêu bất mãn đành nuốt vào trong, đứng im một chỗ chịu trận.

Ông Thịnh vẫn còn giận lắm, bao nhiêu từ ngữ xấu xa trên đời đều xả xuống đầu hai đứa nhỏ. Tiếng chửi cùng tiếng khóc thút thít khiến Phong chán ghét cực độ, cậu ước mình điếc hai bên tai, có vậy mới không còn đau đớn mỗi khi chịu trận.

Cuộc sống của Phong là thế, chán ngấy, ngộp thở và mỏi mệt.

***

Phiếu liên lạc điện tử cũng được gửi về nhà của Điền.

Chính tay cậu truy cập trang web cho bà nội xem điểm. Từ một đứa hạng 32 trong lớp lội ngược dòng đứng thứ 17, tăng lên mười lăm hạng chỉ trong vòng mấy tháng siêng năng cày cuốc bài vở. Thứ hạng chứng minh rằng không phải cậu dở tệ mà là do không chịu học mà thôi.

Khóe môi Điền nhếch lên cao, thấy bà nội tự hào về mình mà cười mãi không thôi. Đó là cảm giác hạnh phúc trong vinh quang, ngẩng cao đầu với sự an tâm của bà dành cho mình. Điền như hóa thành một đứa trẻ mười tuổi, ngước đôi mắt tròn xoe trông chờ được bà khen.

Bà nội vui đến mức hết véo má rồi đến véo mũi cậu, luôn miệng khen: “Giỏi quá, quá giỏi. Cháu cưng của nội giỏi quá!”

Điền nhìn thứ hạng trong sổ liên lạc điện tử, lần đầu tiên cậu cảm thấy bất ngờ về bản thân mình như vậy. Ngưỡng cửa rạng rỡ ở trước mắt, cậu đang bước từng bước nhỏ, chậm rãi mà đúng đường.

Hòa Điền chụp màn hình thứ hạng gửi cho Linh Lan xem, con số 17 này cũng có công sức của cô trong đó.

***

Linh Lan đã nhận được tin nhắn nhưng chưa kịp xem bởi nhà cô đang có biến. Nguyên nhân là do Mai Thanh năm nay rớt hạng nghiêm trọng từ hạng 5 rớt xuống 11. Dì năm không vui khi biết tin này, dạo gần đây Mai Thanh mất tập trung, mặt mũi rủ rượi mất hết sức sống. Trông nó cứ như người chết vậy. Dì năm thấy bất thường nên tra hỏi.

“Con bé này nói mẹ nghe tại sao học hành chểnh mảng? Mày yêu đương phải không?”

Với tư cách là một người chị cũng như phụ huynh của Thanh, Linh Lan cũng cảm thấy biểu hiện của nó giống thất tình lắm. Lếch thếch, thất thỉu rất lạ. Hồi đầu khi kèm cho Thanh học, cô cứ nghĩ do nó dở môn Lý nên mới buồn vậy. Ai ngờ thi xong mặt mày vẫn tối thui. Tâm trạng sa sút rất có thể là thất tình.

Đáp lại câu hỏi của dì năm, Thanh ủ rũ trả lời: “Dạ không có mà. Con ôn bài không kĩ nên mới vậy. Con xin lỗi mẹ.”

Thấy cái mặt Thanh khổ sở quá, dì năm quyết tâm tìm hiểu nguyên do cho bằng được. Nhưng bà không gặng hỏi mà chọn cách giao trọng trách khai thác thông tin cho Linh Lan. Thế là cuộc chất vấn dưới phòng khách chuyển thành buổi tâm sự mỏng giữa cô và nhỏ Thanh trên phòng riêng.

Sắc mặt Mai Thanh càng lúc càng tệ. Linh Lan nhìn mà nóng ruột muốn biết nguyên nhân gì mà nhỏ buồn dữ vậy. Cô hỏi: “Có chuyện gì hả Thanh?”

Thanh ôm gối lắc đầu.

Cái mặt buồn hiu đó mà nói không có chuyện gì ai mà tin. Linh Lan nghĩ có thể con bé này gặp chuyện gì buồn lắm đây. Bình thường nó hoạt bát lắm, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Có bao giờ im lặng vậy đâu?

Linh Lan ngồi cạnh Mai Thanh, dịu dàng vuốt tóc nó, dùng chất giọng nhẹ nhàng mang đến sự an toàn để Thanh có thể thoải mái trải lòng.

“Sao vậy nói chị nghe, ai làm Thanh của chị buồn?”

Thanh nằm bất động một chút rồi cũng nghiêng người nhìn cô, nước mắt nước mũi tèm lem: “Em có làm gì sai đâu!”

“Hức! Khuê không chơi với em nữa. Hội hoa cũng phớt lờ em, em đâu có làm gì sai đâu mà mọi người bỏ rơi em vậy.”

Thanh vừa nức nở vừa nói, Linh Lan hoảng hốt lau nước mắt cho nó: “Nín, nín, từ từ kể chị nghe.”

Nhỏ Thanh cố gắng nuốt tiếng nấc vào trong cổ họng, yếu ớt kể lại: “Khuê nghỉ chơi với em luôn rồi, nhắn không thấy trả lời nữa, còn Hạ Trúc cũng phớt lờ em. Dạo này đi đâu làm gì em cũng không được rủ, nhắn cho bọn nó cũng không thấy trả lời. Em đâu có làm gì sai đâu!”

Chuyện của Khuê với Thanh thì cô có thể hiểu, còn Hạ Trúc với nhỏ Thanh thì không thể nào lý giải được, rõ ràng là trước đây tình cảm hai đứa này tốt lắm mà, vừa gặp nhau đã cười rất tươi rồi.

Cô nhíu mà: “Sao kì vậy?”

“Em không biết nữa.” Thanh não nề lắc đầu: “Kể từ lúc Trúc lơ em, ai cũng to nhỏ sau lưng, em không hiểu cái gì đang xảy ra nữa.”

“Lại có chuyện đó nữa hả?”

Thanh gật đầu.

Quả đúng như cô dự cảm ban đầu, Mai Thanh gia nhập hội hoa là có vấn đề, mọi thứ không dừng lại ở chỗ thêm một người bạn mới. Giờ Mai Thanh khóc lóc thảm thiết vậy, cô cũng không biết đường mà lần. Chắc là phải đi tìm hiểu nguyên nhân sao lại như vậy rồi.

“Em thử nhớ lại đi, Trúc có biểu hiện gì bất thường trước đó không?”

Thanh lắc đầu lia lịa: “Em không biết. Hay là do em không mua nước cho nó, hay em không thả tim ảnh mới, hay là em...”

“Ngày mai đi hỏi thử sao Trúc lại phớt lờ em, hỏi thẳng luôn chứ đoán mò biết tới bao giờ?”

“Dạ...” Thanh ủ rũ.

“Còn nữa.” Linh Lan nghiêm túc nhìn Mai Thanh: “Đi làm hòa với Khuê đi. Em sáng mắt chưa? Thời gian chơi với Khuê có bao giờ con bé đối xử với em như vậy đâu? Bây giờ hiểu ra ai là người tốt với mình chưa?”

Nhắc tới Khuê, nhỏ khóc òa lên: “Nhưng mà Khuê không chịu nói chuyện với em, em cố gắng bắt chuyện rồi nhưng nó không trả lời chứ bộ!”

Linh Lan day day thái dương, đau hết cả đầu với cái tình bạn này. Nghĩ ngợi một lúc, cô thở dài: “Mai chị gặp Khuê hỏi cho.”

Mai Thanh lau nước mắt, ỉu xìu đáp: “Dạ!”

Dỗ dành Mai Thanh một buổi nó mới nguôi phần nào, lúc Linh Lan tận hưởng bầu không gian riêng cũng đã 9 giờ rưỡi.

Điền Phạm đã gửi một ảnh cho bạn.

Điền Phạm: Tăng nhẹ 15 hạng, baby thưởng đi.

Linh Lan xem ảnh rồi trầm trồ với thứ hạng tăng vụt của cậu. Hãnh diện quá đi! Đúng là không cô uổng công dạy học mỗi chủ nhật.

Phan Linh Lan: Muốn được thưởng gì?

Điền Phạm: Một cái ôm nồng nhiệt.

Phan Linh Lan: Hay quá ha.

Điền Phạm: =)))))

Điền Phạm: Mai anh ôm một cái.

Phan Linh Lan: Ăn block bây giờ.

Rõ ràng là tin nhắn rất sắt thép, ấy thế mà khóe môi cô vô thức nhếch lên từ lúc nào chẳng hay.

Phan Linh Lan ơi! Mày rơi vào bẫy rồi!