Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 44: Drama với hội hoa (1)



Sau khoảng thời gian chật vật giữa hai đứa bạn, cuối cùng Mai Thanh cũng tỉnh ngộ. Hôm con bé đến gặp Hạ Trúc người ta lạnh lùng phớt lờ, một cái lý do cũng không nói cho Thanh biết. Song, giờ Mai Thanh cũng đã hiểu ra đâu mới là một người bạn tốt. Nó đã có thể buông hội hoa xuống vai.

Cứ ngỡ chuyện thành viên thứ tư vừa vào nhóm một hai tháng rồi rút lui là chuyện thường, nhưng mọi chuyện còn vượt xa hơn thế nữa khi Trúc than thở trên trang cá nhân bằng những cái status thất thường.

Hạ Trúc vừa đăng một trạng thái mới:

4 - 1= 3

Không phải lần nào mở lòng cũng là một lần thành công.

Hạ Trúc vừa đăng một trạng thái mới:

Mình đã rất tin tưởng bạn mà, sao bạn lại bỏ rơi mình...

Hạ Trúc vừa đăng một trạng thái mới:

Lần đầu tiên bị lợi dụng tình bạn, đáng lẽ mình không nên đón nhận ai.

Trang cá nhân mỗi thành viên trong hội hoa được học sinh trong trường theo dõi rất nhiều. Những dòng trạng thái bất thường của Trúc như khuấy động không gian mạng của mấy đứa trong trường. Phe hóng hớt chia thành hai trường phái, phái đầu tiên là chụp màn hình mang đi nhiều chuyện trong âm thầm. Phái còn lại là vào thẳng phần bình luận an ủi Trúc kết hợp với chiêu đoán mò người nhỏ ấy bóng gió là ai. Ngay sau đó, các thám tử online điều tra ra danh tính người Trúc nói là ai ngay.

Thanh quấn chăn hóng chuyện, thấy Trúc thất thường nên cũng đọc bình luận tìm hiểu nguyên do vì sao, có lẽ vì chuyện này ảnh hưởng tâm trạng nên Trúc đối xử với nó như vậy cũng không chừng. Thế nhưng Thanh lướt bình luận càng sâu càng thấy bất thường, mọi người đồn đoán giữa nó và hội hoa có xích mích nên Trúc mới buồn thế.

Mai Thanh trợn mắt, nó với hội hoa chẳng có vấn đề gì hết, hội đó bơ nó trước mà!

Nhỏ vội gõ gõ vào màn hình điện thoại một dòng bình luận.

Mai Thanh Thanh: Trúc sao vậy?

***

Mở đầu ngày học mới, hôm nay Linh Lan và Mai Thanh đi chung một xe, quay về tháng ngày như hình với bóng giống hồi đầu năm học. Có điều, hôm nay mọi người trong trường có gì đó là lạ, cụ thể là ánh mắt các bạn nữ đổ dồn vào những nơi Thanh xuất hiện, kéo theo đó là những tiếng xì xầm. Drama của nhóm hoa khôi mà, ai cũng muốn hóng hớt như nhau thôi. Dựa trên những dòng trạng thái mà Trúc đăng, vai phản diện cứ thế gắn lên đầu Thanh.

Mai Thanh cúi đầu tiến về phía trước, những tiếng bàn tán như nấm mọc sau mưa, nhiều đến mức chính chủ dù không muốn nghe nhưng xoay trái xoay phải cũng sẽ lọt hết vào tai.

“Ê nghe nói Mai Thanh lợi dụng hội hoa đó, mấy bữa nay Trúc than buồn trên Facebook hoài à. Mà để ý nha lúc trước con Thanh với Trúc thân nhau lắm, lúc ở trong hội toàn thấy đi chung không à.”

Một cô bạn khác kéo người bàn tán lại gần: “Tao nghi lắm, mày nhớ đợt duyệt văn nghệ hôm 20/11 không? Rõ ràng là có nhiều người múa đẹp hơn nhưng con Thanh lại được chọn. Hôm đó tao thấy Trúc với nó cười với nhau hoài, như ra hiệu với nhau vậy đó.”

“Ê vậy có khi cố ý làm thân rồi lợi dụng Trúc thiệt đó, tại sau hôm 20/11 con Thanh nó nổi lên rồi nhập hội luôn mà. Giờ nổi tiếng rồi trở mặt không chơi nữa đó.”

“Tính nết kì cục ghê luôn á. Ủa mà con nhỏ đi chung với nó là ai nữa vậy?”

Linh Lan đi cùng Thanh cũng bị soi mói lây. Nhiều người không biết Thanh đi cùng ai, liệu có phải là nạn nhân tiếp theo để Thanh lợi dụng không.

Linh Lan là người ngoài cuộc, nghe thấy mấy lời này còn phát mệt huống hồ Mai Thanh là người trong cuộc. Cô sải bước dài, giơ tay kéo Mai Thanh về phía trước, tránh xa mấy con nhỏ hóng hớt khẩu xà tâm xà. Nhỏ Thanh hoang mang kiêm luôn lo lắng, bị chị kéo đi đành nhắm mắt chạy theo. Thanh ức lắm, rõ ràng nó không phải người Trúc nói, sao mọi người cứ gán cho nó cái mác lợi dụng xấu xa đó.

Hai chị em vừa tránh mặt không lâu, hội hoa cũng từ nhà xe bước vào. Xuân Đào hướng mắt nhìn vị trí Mai Thanh và Linh Lan từng đứng, nó thắc mắc nghiêng đầu hỏi Hạ Trúc.

“Thanh đi với ai vậy?”

Hạ Trúc đáp: “Chị họ nó đó. Mà mày không biết bà chị đó à? Đồng hạng nhất với anh Phong đó.”

Thu Cúc đi bên trái Đào, nó ngạc nhiên: “Đồng hạng với anh Phong hả?”

Trúc nhún vai: “Con Thanh nói sao tao nghe vậy.”

Lòng Xuân Đào lặng xuống vài giây, chị gái mờ nhạt kia vậy mà là người đồng hạng nhất với anh trai nó. Chính bà chị đó là người khiến anh Phong bị ba đánh, là người mà ba muốn anh Phong ganh đua từng chút một. Nghĩ vậy, Đào hoàn toàn mất thiện cảm với Linh Lan. Nhìn theo góc độ nào cũng thấy khó chịu với cô. Bên tai còn có giọng Trúc cứ văng vẳng: “Tao không tin nổi là cái con người tầm thường đó đá anh Phong xuống hạng hai.”

Cúc trợn mắt: “Gì? Anh Phong tuột hạng hai hả?”

Sắc mặt Xuân Đào càng khó coi hơn. Nó bất giác nhớ về lần anh hai bị đánh vì rớt hạng, tiếng hét và sự giằng co hôm đó như khắc vào tâm trí nó. Khó chịu, ám ảnh, ghen ghét đan xen bủa vây trong lồng ngực. Đào gằn giọng: “Anh Phong nhường thì có!”

Thật ra chỉ có người trong cuộc mới biết cuộc chiến đó có nhường hay không. Chẳng qua Xuân Đào chỉ tìm một cái cớ xoa dịu vết thương trong lòng nó, một bát nước rửa đi nỗi ê chề vừa qua. Nó biết chứ, vì vậy nó càng thấy ghét Linh Lan hơn.

Biển trời không còn bình lặng nữa, giống gió sắp kéo đến rồi.

***

Drama dần dần được nuôi lớn bởi những lời đồn đại, những mũi tên ác ý chĩa thẳng vào người Mai Thanh, Trúc nhắm mắt làm ngơ. Vừa bị đồn oan, vừa bị Trúc bơ đẹp, bên cạnh không còn đứa bạn nào an ủi, Mai Thanh lụi tàn nhanh như tòa tháp cũ bị công phá. Con bé đã thanh minh trên trang cá nhân nhưng chẳng mấy ai quan tâm. Trúc cũng không hề ra mặt nói giúp câu nào. Có lẽ người nổi tiếng hơn thường được an ủi nhiều hơn, còn người ngay từ đầu bị ép diễn vai phản diện thì lời giải thích minh bạch cỡ nào cũng hóa thành lời bao biện mà thôi.

Buổi sáng khi đi học, khi xuống căng tin, khi đi vệ sinh, Thanh đều nghe người ta rêu rao về những chuyện xấu mà nó chưa bao giờ làm. Thậm chí tụi nó còn gắn mác cho Thanh cái danh “chị T” để ám chỉ nó mỗi khi nói xấu. Nó thật sự rất mệt, rất sợ phải đối mặt với ánh mắt của mọi người. Mai Thanh bắt đầu sa sút trong học tập, rụt rè và ít nói hơn.

Giờ ra chơi, Thanh nép mình trong lớp, gục mặt xuống bàn né tránh ánh mắt của mọi người. Mấy đứa con gái trong lớp tụ tập ở một góc tám chuyện, chủ đề lợi dụng tình bạn vẫn còn rất hot. Càng nóng hổi hơn khi bọn nó chung lớp với Thanh. Cả đám tụ họp cười giỡn, một đứa vô ý nói to: “Tụi mày giỡn nhỏ thôi để chị T ngủ nữa, chị T mà thức là đi lợi dụng người ta đó.”

“Tụi mày bớt cái miệng đi!” Một trong số ít những đứa không tham gia bàn tán quát lên.

Giọng nói quen thuộc ấy khiến Thanh mở mắt, nó như không tin vào tai mình, nghiêng nghiêng đầu nhìn người mới lên tiếng. Cách thanh hai dãy bàn, Lan Khuê trừng mắt nhìn đám con gái mồm mép bép xép.

Bọn nó bị Khuê nạt một cái, sửng cồ lên nói lại: “Liên quan gì tới mày đâu mà la làng lên vậy?”

“Thanh là bạn của tao, bàn tán về nó chả được ích lợi gì đâu. Lo cho bản thân tụi mày đi.” Nói rồi Khuê đứng dạy lướt qua đám nhiều chuyện ở dãy bàn trên cùng, bước đến bàn của Thanh.

“Đi ăn đi, tao đói rồi.”

Thanh giật mình, bật dậy ngơ ngác nhìn Khuê. Nhỏ vừa nói với nó đúng không? Khuê đã chịu mở miệng nói chuyện với nó rồi. Mắt Thanh sáng lên, một lớp nước phủ trước con ngươi nói cho Khuê biết nhỏ đang rưng rưng. Khuê kéo tay Thanh dậy, hai đứa cùng nhau ra khỏi cái lớp thị phi. Nhỏ Thanh yếu ớt để Khuê kéo đi một đoạn thật xa, bỏ hết đồn đại ở phía sau lưng.

Thật ra Khuê không đói, nó kéo Thanh tới một góc vắng gần nhà để xe. Hai đứa đối mặt với nhau và đây là lần đầu tiên Khuê chịu nói chuyện với nó kể từ lần chọn lựa hôm trước. Nhỏ khoanh tay trước ngực, nhìn nó chằm chằm.

“Tao đã dặn đừng có chơi với cái hội đó rồi, có tốt đẹp gì đâu.”

Thanh cúi mặt, im lặng.

“Mày làm gì mà để cả trường đồn rần rần vậy?”

Nó lắc đầu: “Tao không có làm gì hết.”

“Chứ con Trúc đăng cái gì đó.”

“Tao không biết, tự nhiên mọi người đổ hết lên đầu tao.”

Khuê nhíu mày: “Lúc trước thân thiết với nhau lắm mà, gặp nhau cười nói vui vẻ lắm, sao mày không đi nói chuyện rõ ràng với nó mà để nó cứ úp úp mở mở vậy.”

Thanh xụ mặt xuống: “Nó tránh tao, nhắn tin không trả lời, tới tận lớp kiếm cũng không chịu gặp.”

Nhỏ Khuê cười khẩy: “Mày chọn cái hội đó mà, sao bây giờ bị đối xử vậy?”

Nghe tới đây, Mai Thanh bắt đầu phản kháng: “Tao không có chọn tụi nó, tự nhiên mày cắt đứt với tao mà.”

Tại đây, Khuê cũng nói rõ lòng mình: “Đáng ra lúc đó không có sự đắn đo mới phải, bộ khó chọn lắm hả Thanh?”

“Không phải khó chọn, tao hỏi mày lí do tại sao ghét hội đó nhưng mày không trả lời, cũng tự ý nghỉ chơi luôn.”

Bây giờ tới lượt Khuê im lặng, đúng là nhỏ chủ động cắt đứt mà không giải thích thật nhưng nhỏ vẫn không thể chấp nhận sự đắn đó của Thanh lúc đó. Trong lúc Khuê đắm chìm trong suy nghĩ, bên tai nghe giọng Mai Thanh lí nhí: “Xin lỗi.”

Khuê ngẩn người nhìn mặt con bạn giàn giụa nước mắt.

“Tao xin lỗi vì đã không dành thời gian cho mày, tao xin lỗi nhiều lắm.”

Mãi cho đến khi không còn Khuê bên cạnh, trải qua cảm giác cô đơn lẻ loi Thanh mới hiểu được cảm giác bị bỏ rơi của Khuê ngày đó. Nó biết nó đã sai, đã làm tổn thương người ở bên cạnh thế nào. Cứ ngỡ tình bạn này không còn cứu vãn được nữa, trong lúc nó suy sụp nhất, người đứng dậy bảo vệ nó chính là Lan Khuê. Bây giờ Thanh thấm thía được định nghĩa của tình bạn, hoạn nạn vẫn không bỏ nhau. Thanh nợ Khuê một lời xin lỗi, nó muốn nói thật nhiều lần.

“Tao xin lỗi mày.”

“Xin lỗi.”

Thấy Thanh vừa khóc vừa nói xin lỗi, cái tôi trong Khuê cũng được buông xuống. Nhỏ đã nhận được lời xin lỗi nó muốn, cớ sao vẫn buồn thế này. Nhỏ đâu muốn hai đứa cãi nhau, đâu muốn nói chuyện bằng nước mắt. Trong tâm Lan Khuê rất muốn làm hòa, có lẽ vũ trụ đã sắp đặt cho nhỏ một lời xin lỗi chân thành nhất.

Khuê cúi đầu dịu giọng: “Tao cũng xin lỗi mày, đáng lẽ tao phải nói cho mày biết lí do sớm hơn.”

Mai Thanh quệt ngang nước mắt: “Làm hòa được không?”

“Ừm.” Khuê gật đầu.

Gánh nặng trong lòng Mai Thanh nhẹ đi một nửa, sau mấy ngày cực hình vừa qua, cuối cùng nó cũng mỉm cười một lần.

“Mà mày vẫn chưa nói cho tao nghe lí do mày ghét hội hoa.”

Khuê cụp mắt nhìn Thanh, từng việc từng việc trước đây được kể lại tường tận không sót câu nào. Âm thanh lọt vào tai Thanh khiến nó sốc, mắt mở to, miệng há hốc như không tin nổi vào tai mình. Nó nhìn con bạn đăm đăm, gằn giọng: “Vậy mà mày không chịu kể cho tao nghe!”

“Tại tao thấy mày thích tụi nó quá, với lại lúc đó tao cũng tự ti, cứ nghĩ do mình không xinh đẹp nên mới bị bỏ rơi, có khi mày sẽ được đối xử tốt hơn.”

“Điên quá!” Thanh nghiến răng: “Lần sau đừng nghĩ vậy nữa.”

“Lỗi tao.” Khuê cười cười.

Nghe Khuê kể những chuyện từng trải trong quá khứ, Mai Thanh càng nghĩ càng thấy tức, nó muốn nói chuyện rõ ràng với Hạ Trúc một lần cho xong. Từ nay về sau xin chừa, không dám dính vào hội đó lần nào nữa. Ngày mai có sẽ chặn đường Trúc hỏi cho ra lẽ mới được.

Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi kết thúc, hai đứa dắt tay nhau về lớp. Giờ đây Thanh không còn nặng lòng hay đơn độc nữa, vì bên cạnh nó vẫn có người cùng kề vai sát cánh.