Quán 1998 Billiards tối thứ bảy khá vắng khách, hội cơ thủ nổi tiếng ở đây họp mặt đông đủ. Hòa Điền tựa lưng vào bàn Bi-a, ôm cây cơ thẫn thờ nhìn qua quán tạp hóa đối diện, cậu cứ nhìn mãi, đầu nảy ra rất nhiều câu hỏi. Người đó đang làm gì, học bài hay ăn cơm, sao nhắn tin từ chiều tới giờ vẫn chưa trả lời. Cậu có nên qua bên đường kiếm cô ấy không? Rồi Điền lại bật cười khi vô thức tưởng tượng ra cái mặt nổi giận của Linh Lan khi cậu sang nhà tìm.
Hải Long cầm cục thoa lơ vặn vặn đầu ngọn cây cơ, liếc mắt nhìn thằng bạn đứng cười như rồ như dại, nó rùng mình thầm nghĩ người biết yêu trông gớm vậy đó hả?
Long xoay người nhìn mấy thằng trong trường tụm năm tụm bảy một góc, nó tò mò bước tới nhập hội với bọn này.
“Coi gì thế?”
Một thằng trong đó giơ điện thoại lên: “Anh có trong nhóm chat này chưa anh Long?”
“Nhóm gì?” Long nhướng mày.
“Nhóm chat riêng của mấy đứa nổi nổi trong trường đó.”
Long chìa tay: “Nhóm gì? Đưa tao xem.”
Thằng Long nhận điện thoại của một thằng, nhóm chat không có tên hiển thị trên màn hình. Nó lướt mắt qua một lượt, toàn mấy cái tên quen thuộc như bộ ba hội hoa, đám con gái giang hồ nửa mùa Thu Vân, mấy gương mặt nhàm chán nữa. Long nhíu mày không hứng thú với bọn nhảm nhảm này. Nó toan trả lại điện thoại cho thằng đó nhưng bất ngờ Điền giơ tay giật lấy điện thoại lướt tin nhắn, hỏi: “Gì vậy?”
“Ba cái nhóm xàm xàm gì đó.”
Điền lướt vài đoạn tin nhắn, cái tên xuất hiện trong đó khiến cậu khựng lại.
Thu Vân: Ê lớp trên có bà chị vừa đen vừa xấu, ỷ mình học giỏi nên khinh người lắm.
Thu Cúc: Ai á?
Thu Vân: Con nhỏ tên Phan Linh Lan đó, chị của con Thanh. Hôm bữa nó kiếm chuyện với Vân nè, xấu mà chảnh ghê lắm.
Xuân Đào Vũ: Da hơi ngâm với hơi gầy thôi mà.
Thu Vân đã gửi một ảnh.
Bức ảnh xuất hiện trong khung chat là tấm ảnh dìm một cô gái có mái tóc dài ngồi trên ghế đá ăn sáng, góc ảnh ngược sáng nên chủ thể trong ảnh đen bất thường. Chỉ cần một cái liếc nhìn, Điền biết ngay cô gái ấy là ai.
Thu Vân: Vậy mà hơi đen hả?
Hạ Trúc: Xấu thật.
Sắc mặt Hòa Điền tối hẳn, cậu trừng mắt nhìn cái thằng giơ tay xin lại điện thoại, quát lên: “Cái nhóm chó gì vậy?”
Cậu quát lớn đến mức mọi hoạt động trong quán Bi-a dừng lại, tất cả ánh mắt đồ dồn về phía bàn số ba. Thằng bị quát giật mình mất vía, nó ngước mắt nhìn cậu, ấp úng: “Em... em mới được thêm hồi nãy thôi nên không biết.”
“Nhóm này lập bao lâu rồi?” Điền hỏi.
“Em không biết.” Thằng nhóc đó lắc đầu lia lịa.
Hàng mày Điền càng nhíu chặt hơn, nhìn từng cái tên trong đó mà máu sôi ùng ục, nam nữ đều có đủ, tụi nó thoải mái chụp trộm người khác rồi bàn tán ngoại hình. Cái lũ này tham gia mà không thấy có lỗi với đạo đức à?
Cậu dùng nick thằng đó gõ một tin nhắn rồi ấn gửi.
Sang Đặng: Con mẹ tụi mày!
Sang Đặng đã xóa Thu Vân và 10 khác ra khỏi nhóm.
Sau khi giải tán cái nhóm rác rưởi đó, Điền quăng điện thoại vào người thằng Sang, giơ ngón trỏ chỉ vào người nó.
“Tao mà còn thấy tham gia mấy cái nhóm đó nữa thì tao bẻ đôi cái điện thoại của mày đó thằng chó!”
Thằng Sang xanh mặt ngước mắt nhìn Long cầu cứu, nó chỉ mới tham gia cái nhóm này chưa được hai tiếng nữa, nó có biết chuyện gì đâu. Long lắc đầu, động trúng chỗ ổ kiến lửa rồi, miễn giải thích.
Mặt mũi Hòa Điền hầm hầm, cậu đá cái ghế qua một bên, vơ lấy mũ bảo hiểm lên xe ra về. Mấy dòng tin nhắn trong nhóm chat đó như khắc sâu vào não cậu, cậu thấy lòng mình khó chịu kinh khủng, nếu cái đám đó ở ngay trước mắt, cậu thề sẽ bẻ đôi điện thoại từng đứa. Không ai có quyền phán xét ngoại hình của người khác, nhất là ngoại hình của cô gái trong lòng cậu.
Bọn nó thì biết cái chó gì về vẻ đẹp của người ta?
Điền càng nghĩ càng cáu, vừa về tới nhà cậu mở Facebook ngay.
Điền Phạm: Set love đi.
Ngay sau đó Facebook thông báo: Điền Phạm cho biết hai bạn đang hẹn hò.
Bỏ qua hay xác nhận.
Trang cá nhân của Hòa Điền cập nhật tình trạng mới.
Điền Phạm đang trong mối quan hệ hẹn hò.
Tin này chắc chắn là tin khủng nhất trong ngày, người ngoài còn sốc thả tim nườm nượp huống hồ người trong cuộc như Linh Lan. Cô cầm điện thoại lên đọc thông báo mà chân tay bủn rủn, Điền Phạm cho biết hai bạn đang hẹn hò.
“Phạm Hòa Điền!” Cô hét lên.
Bài đăng thông báo hẹn hò của Hòa Điền có rất nhiều bình luận, vì người được yêu cầu cài hẹn hò chưa xác nhận nên tạm thời mọi người chưa đoán ra danh tính người đó là ai, người con gái đầu tiên Hòa Điền công khai trên mạng xã hội.
Mà hiện tại người con gái đó đang spam rất nhiều tin nhắn hỏi tội cậu.
Phan Linh Lan: Làm cái trò gì vậy?
Điền Phạm: Chấp nhận rela đi.
Phan Linh Lan: Chấp cái gì mà chấp, hết cái để đùa rồi hả?
Điền Phạm: Thằng này không đùa.
Trái tim bỗng hẫng mất một nhịp, Linh Lan ngẩn người nhìn dòng tin nhắn vừa mới gửi đến. Nếu cậu không đùa vậy thì ý của cậu là gì? Linh Lan không dám nghĩ thêm, vội vàng tắt máy trốn trong chăn. Gò má đỏ lựng, bắt đầu nghĩ đến một mối quan hệ sâu xa vốn không nên diễn ra.
Lời mời cài mối quan hệ hẹn hò vẫn chưa được Linh Lan xác nhận.
***
Hình như giữa cô với Hòa Điền có cái gì đó thay đổi rồi. Kể từ câu yêu cầu set love trên Facebook hôm qua với cái tin nhắn sặc mùi nghiêm túc Điền gửi cuối cùng, mọi thứ cho Linh Lan cảm giác rất thật. Mà những thay đổi đó biểu hiện rõ ràng nhất vào sáng nay, khi cậu trực sao đỏ ngoài cổng và cô dắt xe qua cổng trường như mọi ngày.
Điểm bất thường ở chỗ hôm nay cậu với chức danh sao đỏ ra lệnh cho cô phải đứng lại để “khám xét”.
“Bé mang balo màu xanh đứng lại!”
Điền vừa dứt câu, đội sao đỏ lẫn Linh Lan đứng bất động, toàn thân như có lớp băng nghìn năm bao bọc. Đội sao đỏ trố mắt nhìn cô, còn cô thì căng mắt nhìn cậu. Hòa Điền đút tay vào túi quần thong dong bước đến trước mặt cô, bằng tác phong nghiêm túc của một sao đỏ chuyên nghiệp, cậu chỉ tay vào balo xanh trên lưng Linh Lan.
“Người thì nhỏ mà sao mang balo to bất thường vậy? Mở balo ra kiểm tra có giấu giày phạm luật trong đó không.”
“???” Từ đầu năm tới giờ làm gì có vụ kiểm tra cặp? Trừ khi thầy Tống có lệnh thì mới soát cặp thôi chứ.
“Làm gì có luật này?”
“Bây giờ ai tình nghi vi phạm cũng bắt hết.”
Linh Lan không vi phạm nên chẳng sợ, cô dựng xe tháo balo trên lưng xuống cho Điền. Cậu vờ lục soát rồi trả lại ngay, biểu hiện rất ư là bất thường. Lúc nhận lại balo, Linh Lan cúi đầu xem thử tập sách của mình, bỗng phát hiện ra trong balo có vật thể lạ.
Một cây kẹo mút vị cam nằm ngay ngắn trong góc balo. Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn cậu, chỉ thấy đôi mắt đen láy đong đầy ánh cười. Linh Lan nhớ tới lời đề nghị set love hôm qua, cảm giác xao xuyến bất ngờ ập tới, cô vội kéo khóa cặp, dắt xe chạy như bay vào trong.
Không ổn rồi, có cái gì đó sai lắm!
Nhờ cây kẹo cam ai đó nhét vào balo của Linh Lan mà suốt giờ học. Cô chẳng tài nào tập trung nổi, cái tên của người đó cứ lảng vảng trong đầu, nhất là đôi mất như biết cười ấy. Cô có cảm giác nó xuất hiện ở khắp mọi nơi, âm thầm theo dõi từng cử chỉ một.
Linh Lan hết thẫn thờ rồi lại vò đầu bứt tóc, Anh Thơ ngồi bên cạnh tròn mắt ngạc nhiên, lần đầu nó thấy con bạn khủng hoảng như vậy. Rồi Thơ cúi đầu nhìn mấy bài Toán trên vở, nhỏ nghệt mặt, bài có khó đâu ta.
Giờ ra chơi Linh Lan vẫn giữ trạng thái như bước trên mây. Thấy vậy Thơ kéo Linh Lan xuống sân trường ăn sáng, cô không đói nhưng nhỏ kéo mãi nên cũng phải lết theo. Ghế đá giờ ra chơi là một thứ gì đó rất xa xỉ, vì vậy Linh Lan được Thơ giao cho nhiệm vụ “xí chỗ” trước, còn nhỏ sẽ xông pha xuống căng tin mua bánh mì.
Sân trường rộng lớn ưỡn mình trong màn nắng vàng, bốn gốc cây phượng xanh mát đong đưa gió. Học sinh đi qua đi lại trên sân rất nhiều, vừa đi vừa tám chuyện, có vài nhóm chạy giỡn náo động cả góc trời. Linh Lan đưa mắt nhìn quang cảnh giờ ra chơi, năng động và căng tràn xuân sắc. Giữa khung cảnh bình dị đó, Linh Lan vô tình bắt gặp ánh mắt không mấy thân thiện. Một vài nhóm bạn liếc mắt nhìn về phía cô chằm chằm, bọn họ nghiêng đầu thì thầm gì đó với nhau. Khoảng cách là thứ ngăn cản Linh Lan nghe được nội dung của câu nói ấy. Thoạt đầu cô nghĩ đó chỉ là những cái nhìn vô tình lướt qua, song thực chất không phải vậy, thái độ và nhiều ánh mắt hướng về làm cô nhận ra hành động này là có chủ đích.
Bị nhìn chằm chằm làm Linh Lan bối rối, cô cúi người nhìn áo dài trên người mình, không có vết bẩn nào, giày cũng trơn sạch. Có gì bất thường đâu mà mọi người nhìn ghê vậy? Đây là lần đầu tiên cô được chú ý nhiều như thế.
Từ đằng xa có bóng người quen thuộc, gương mặt đẹp trai và dáng dấp cao ráo bỏ lại ánh mặt trời ở sau lưng, chân sải bước dài tiến về chỗ Linh Lan. Hòa Điền tự nhiên ngồi xuống chỗ cô dành cho Thơ, thậm chí không giữ khoảng cách ba nắm tay như thường lệ mà rút ngắn lại còn một nắm tay.
“Chỗ này có người ngồi rồi.” Cô đuổi khéo.
“Người nào?” Cậu hơi ngửa người tựa lưng vào ghế, dáng ngồi như một ông hoàng cóc sợ ai.
“Bạn chị.”
“Cho ngồi cùng đi, đau chân quá.”
Bất giác cô cúi đầu nhìn chân cậu, ống quần tây với giày bata trắng che kín mít, nhìn thôi cũng không biết bị gì.
“Xung quanh có nhiều ghế mà.”
Điền nhăn mặt: “Đau đi không nổi.”
Nghiêm trọng dữ vậy hả? Linh Lan nghe xong cũng thấy lo lo nhưng rõ ràng cô nhớ sáng nay Điền đi trực sao đỏ bình thường, lúc bước đến đây hai chân có xiêu vẹo gì đâu?
“Hồi nãy chị thấy em đi bình thường mà.”
Cậu nhún vai: “Bước đến gần chị mới thấy đau.”
Linh Lan cũng không nỡ đuổi người bị thương đi chỗ khác dù nghe nó cứ giả giả như thế nào ấy? Cô im lặng không đáp lời cậu nữa vì cảm giác xao xuyến lại tái phát nữa rồi, chẳng hiểu sao mấy dòng tin nhắn tối qua cứ bám vào đầu cô mãi. Linh Lan thở dài ngước mắt nhìn về phía trước, kì lạ thay bây giờ không còn ai nhìn chằm chằm về phía này nữa. Mấy nhóm bàn tán cũng tản ra mỗi đứa một góc, bầu không khí lại trở nên bình thường như trước.
Linh Lan vô cùng khó hiểu, cô xoay người nhìn cậu, hỏi: “Hôm nay chị có gì bất thường không?”
Điền đáp ngay: “Không.”
Cô vẫn chưa hiểu nổi lí do tại sao mọi người nhìn mình. Cậu vẫn ngồi bên cạnh, nâng lon Red Bull vỏ xanh nhấp một ngụm. Bầu không khí im lặng nhàm chán làm Điền táy máy tay chân, cậu nghiêng đầu nhìn lọn tóc đen rủ trên vai Linh Lan rồi giơ tay chạm vào, đầu ngón trỏ luồn qua mái tóc đen nhánh, xoắn nhẹ một vòng rồi thả ra. Điền nhận ra như vậy cũng vui vui nên vừa bắt tréo chân uống nước ngọt vừa giơ ngón trỏ nghịch nghịch tóc đen. Hành động thân mật quá mức thu hút sự chú ý thêm một lần nữa, Linh Lan bắt gặp ánh nhìn của mọi người, vội gạt tay cậu ra. Nhưng Điền đã thích rồi thì không bỏ, hễ tay bị gạt ra lại giơ lên tiếp tục trò nghịch.
Thấy vậy, cô đuổi cậu đi chỗ khác: “Lết đi chỗ khác đi!”
“Đang đau chân.” Cậu lười biếng đáp.
Anh Thơ sau khi vượt qua biển người dưới căng tin, cuối cùng cũng xách được ổ bánh mì chạy tung tăng về chỗ cũ. Song, đập vào mắt nhỏ là một cảnh hết sức nóng hổi. Nhìn thằng cá biệt khối dưới và con nhỏ giỏi nhất lớp mình thân mật như một cặp. Thơ há hốc mồm.
Linh Lan thấy Thơ quay về, cô vội đẩy cậu ra khỏi ghế: “Trả chỗ đây!”
Bị đẩy nên cậu miễn cưỡng đứng dậy, hai chân đứng thẳng không vấn đề gì.
“Vậy mà là đau chân hả?” Cô nghi hoặc.
Cậu đút tay vào túi quần, lùi về sau mấy bước rồi nhếch miệng cười: “Baby ơi! Anh đau chân tình.”
“...”
Hòa Điền xoay người bước đi được nửa đoạn, cậu ngoảnh đầu nhìn Anh Thơ lao về phía Linh Lan lắc lắc người cô rồi lại đảo mắt nhìn mấy gương mặt trong nhóm chat lác đác trên sân trường. Bọn nó thấy cậu ngồi cạnh Linh Lan, tuyệt nhiên không dám nhìn ngó xầm xì, càng không dám giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Có lẽ thằng Sang cũng đã nói cho bọn nó biết người giải tán nhóm chat chính là cậu. Cậu đã cài hẹn hò, đã cố ý ngồi cạnh Linh Lan. Sau lưng Linh Lan là cậu, đứa nào dám bàn tán về cô sẽ được xem như là khiêu khích cậu.