Tình trạng bị nhìn ngó ngày càng nhiều, tuy không ai nói câu nào nhưng cô cảm nhận rất rõ những ánh nhìn quái lạ dán vào sống lưng mỗi khi cô ôm tập sách bước trên hành lang, hay ăn sáng cùng Thơ dưới sân trường. Cô chưa từng gặp tình trạng này bao giờ thành ra cứ loay hoay suy nghĩ mãi. Thậm chí cô còn nghĩ tới việc đeo khẩu trang mỗi khi xuất hiện hòng giấu đi gương mặt mình.
Thơ cũng cảm nhận bầu không khí kì lạ xung quanh Linh Lan, nhưng nó chẳng lí giải nổi.
À không, nó không tập trung lí giải được vì nó đang bận nghiên cứu mối quan hệ của Hòa Điền và Linh Lan. Sau khi bắt gặp cảnh hai đứa ngồi chung thì Thơ đã tiến hành tra khảo và phát hiện ra bạn mình có mối quan hệ mập mờ với cái thằng cá biệt quậy banh nóc khối dưới. Thảo nào từ hồi đầu năm học tới giờ nó chẳng nghe cái tin bê bối tình cảm nào của thằng Điền. Mà chuyện Linh Lan với Hòa Điền quen nhau cũng ly kỳ lắm, Thơ nghe kể mà cứ há hốc mồm. Khi biết chuyện Linh Lan vì chuộc lại đôi giày cặp với nhỏ mà phải lao động khổ sai đi dạy thêm thằng Điền, nó vừa thương vừa buồn cười.
Tan học hơn mười phút rồi mà Anh Thơ và Linh Lan vẫn còn ở lớp, nguyên nhân là do hôm nay tới phiên trực nhật.
Thơ cầm miếng giẻ lau huơ huơ trên bề mặt tấm bảng xanh, thích thú hỏi: “Vậy đứa mà Điền set love trên Facebook là mày đúng không?”
“Không phải!” Cô siết chặt cây chổi, chối ngay.
Thơ dừng tay, nheo mắt nhìn cô như thể đã tường tận từ rễ đến ngọn.
“Thôi, chối vô ích.”
Linh Lan quét hết mớ giấy rác ra ngoài, gân cổ lên cãi cho bằng được: “Tao đâu có chập mạch đâu mà đi set love với thằng đó!”
“Thằng nào?”
Cơ hàm cô như bị tiêm thuốc tê nên không khép lại được, ngạc nhiên đến mức tay như mất lực để cây chổi rơi tự do xuống đất.
Hòa Điền khoanh tay trước ngực, cậu bước đến trước mặt cô, đầu cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt nâu.
“Tính set love với thằng nào?”
Linh Lan vội ngậm miệng lại, lùi về sau mấy bước: “Không có gì.”
“Rõ ràng chị mới nói.”
“Hả?”
Chữ hả to tướng của cô làm Thơ phải chạy ra ngoài xem thử, bắt gặp Hòa Điền đứng trước cửa lớp. Thơ chớp chớp mắt nhìn Linh Lan, còn Điền không thèm quan tâm tới việc bầu không khí có thêm ai. Cậu nhìn cô chằm chằm, môi định mấp máy gì đó giống như sắp phát âm ra hai chữ “set love”. Không một động tác thừa, cô giơ tay chặn miệng cậu ngay.
“Tao quét xong rồi, giờ có việc nên phải về liền. Cất chổi giúp tao nha.”
Thơ nén cười, gật gật đầu ra dấu đồng ý.
Linh Lan nhanh chóng phóng vào lớp, vơ lấy balo chạy ra ngoài, tiện thể kéo tay cậu đi luôn. Hòa Điền vẫn chưa hiểu chuyện gì đã bị cô kéo xuống lầu. Bất giác cậu cúi đầu nhìn bàn tay mảnh mai đang nắm lấy tay mình. Lòng bỗng cảm thấy vui vui.
Đến đoạn góc khuất dưới cầu thang tầng trệt, cô đẩy cậu vào trong, trừng mắt: “Lên khối 12 làm gì?”
“Đợi bé về.”
“Cái gì?”
“Về thôi.”
“Lại bày trò gì nữa vậy? Chị đi học đủ mệt rồi, tha cho chị được không?” Linh Lan nhăn mặt.
Cậu ngước mắt nhìn cô, vẻ cợt nhã thường ngày biến đi đâu mất thay vào đó là một sự nghiêm túc kì lạ. Cậu nghiêm giọng: “Tới bây giờ chị vẫn nghĩ đây là trò đùa hả?”
Nói rồi Điền nhấn mạnh lại một lần nữa: “Thằng này không có đùa. Thật sự...”
Thái độ nghiêm túc của cậu khiến trái tim Linh Lan như ngừng đập, cô hướng đôi mắt trong veo nhìn cậu chằm chằm. Sắp tới Điền sẽ nói gì đây? Tại sao trống ngực cô lại reo vang, sâu thẳm ở một nơi nào đó đang le lói những tia mong chờ yếu ớt.
“Nghe nói Điền đang để hẹn hò con nhỏ nào lớp trên á. Tao thấy nhỏ đó bình thường muốn chết, không đẹp bằng Đào nữa mà thằng Điền để ý...”
Đột nhiên hai tai của Linh Lan giảm hẳn tiếng ồn, lòng bàn tay cậu áp sát vành tai cô, như một bức tường che chắn những thứ không nên nghe thấy. Nhưng âm thanh không có dáng hình, một đôi tay trần làm sao có thể cản được nó. Linh Lan như bừng tỉnh, cô chợt nhận ra mình là ai, trông như thế nào và cũng nhận ra được sự khác biệt giữa mình và cậu. Tuy gần nhau trong gang tấc nhưng hai thế giới như cách nhau cả một dãy ngân hà. Quả tim treo trên ngực trái nặng trịch, đón một cơn đau không rõ nguyên nhân.
Hòa Điền cúi đầu nhìn Linh Lan, đôi mắt đen láy không giấu được lo lắng, cậu lo tay không đủ lớn, da thịt không đủ cứng để ngăn mấy lời đó lọt vào người con gái trước mặt.
“Linh Lan.” Cậu khẽ gọi.
Linh Lan nén đau trong lòng, nhìn cậu bằng vẻ mặt ngơ ngác: “Hở? Nói gì vậy?”
Điền thở phào nhẹ nhõm, may mà cô nghe không rõ.
“Phan Linh Lan.” Cậu gọi tên cô lần nữa.
Cô gạt tay cậu xuống, nhíu mày: “Sao tự nhiên bịt tai chị vậy?”
“Không có gì.”
Linh Lan lườm cậu một cái sắc lẹm, moi điện thoại ra xem giờ, cô thốt lên: “Tới giờ về phụ dì dọn cơm rồi, chị về trước đây.”
Không đợi nghe câu trả lời của Điền, cô nắm quai balo chạy về phía trước như đang gấp lắm. Song, chỉ có bản thân cô mới hiểu, dì năm không cần cô phụ dọn cơm. Chỉ là cô muốn tránh cậu ngay bây giờ, vì sau ngần ấy thời gian ở bên cạnh Hòa Điền, cuối cùng cô cũng nhận ra mình thích cậu thật rồi và cô cũng nhận ra mình không thể thích cậu thiếu niên đó. Cậu ấy hào nhoáng như một viên ngọc quý, lấp lánh và kiêu kỳ. Còn cô chỉ là một bông hoa bình thường giữa một rừng hoa rực rỡ. Ngay từ khi bắt đầu vốn đã không có điểm chung.
Cô và cậu không nên như thế này.
***
Linh Lan từng mong mình sẽ có một quãng thanh xuân rực rỡ như hoa phượng lấp lánh dưới nắng khi chuyển đến trường mới. Nhưng khi trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý của mọi người gần đây, cô chỉ mong có thể tiếp tục sống bình lặng. Song, mong muốn này làm sao có thể thực hiện được nữa vì giờ đây mối quan hệ “mập mờ” của cô và cá biệt khối dưới được đồn ầm ầm khắp nơi. Mà nguyên nhân đồn thổi cũng từ Hòa Điền mà ra, tất cả là tại cậu hết!
Sáng nào Hòa Điền cũng nhân danh sao đỏ để bắt cô dừng xe trước cổng trường, sau đó nhét vào balo một cây kẹo hoặc một hộp sữa vô cùng lộ liễu. Ra chơi thì mỗi lúc cô ló mặt ra khỏi lớp, bằng một cách thần kì nào đó, cậu có thể tự định vị vị trí của cô rồi tìm cớ đứng gần hít chung một bầu không khí hoặc ngồi chung một băng ghế đá. Cô đã cố hết sức tránh mặt cậu, giờ đây khi trống trường điểm giờ ra chơi, Linh Lan “cố thủ” trong lớp đến hết giờ mới thôi. Cũng vì vậy mà cô ít khi thấy ánh nhìn kì lạ của mọi người.
Trốn trong lớp được mấy ngày, mấy cô bạn cũng dần để ý đến biểu hiện bất thường của Linh Lan. Tâm Nhi là trung tâm tin tức trong lớp, nó bước đến bàn bốn tổ 4, chống tay lên mặt bàn, hiếu kì hỏi: “Mày với Hòa Điền 11A5 đang hẹn hò hả?”
“Hồi nào?” Linh Lan giả vờ làm mặt lạnh: “Ai đồn gì kì vậy?”
Tâm Nhi giơ điện thoại trước mặt cô, màn hình hiển thị trang confession trường.
VTCFS899: Danh tính người yêu mới của Phạm Hòa Điền nè mấy bà: Học lớp 12A3, tốp một, tin bao chuẩn luôn.
“Chuẩn con khỉ!” Cô mắng một câu nhằm che đi sự hoảng loạn trong lòng, chẳng hiểu thế nào mà đầu lại nhảy số: “Tốp một lớp mình nhỡ là Phong thì sao?”
“...” Tất cả mọi tiếng ồn vụt tắt, mấy mươi cặp mắt hướng về tổ 4 rồi nhìn xoáy một cách kì quái.
Anh Thơ ngồi bên cạnh hết nhịn nổi, nó cười đến mức bàn học rung lên. Còn Tâm Nhi bất động như bị ai đó xịt nhằm keo tóc.
May mà có người xóa tan mảng băng trong lớp ngay phút chốc, một thằng nhóc sao đỏ khối 10 chạy tới trước cửa lớp. Mọi người chuyển hướng nhìn nó, tự hỏi thành viên nào vi phạm để bị tìm tận lớp vậy. Thằng nhóc sao đỏ chống một tay lên cửa, cất giọng: “Chị Linh Lan có ở lớp không ạ?”
Linh Lan giơ tay: “Có.”
Quái lạ, hôm nay cô có vi phạm đâu mà sao đỏ tìm thế nhỉ?
Thấy cánh tay mảnh dẻ giơ lên cao, thằng nhóc đó nhấc túi quà đặt lên bàn đầu tiên của tổ 4: “Đội trưởng đội sao đỏ có đồ muốn đưa cho chị.”
Lần này, cả 12A3 nhìn Linh Lan đăm đăm. Thơ với Nhi hợp sức đẩy cô ra khỏi chỗ ngồi: “Kìa! Kiếm mày kìa!”
Nghe tới cái danh đội trưởng đội sao đỏ đã thấy điềm không lành, Linh Lan lết từng bước về phía cửa lớp, đi trong nặng nề và thống khổ.
Túi quà nhỏ bằng giấy kraft to cỡ nửa quyển vở ghi bài, hai cái quai gắn nơ màu hồng rũ xuống bàn. Linh Lan không biết bên trong là cái gì nhưng cô muốn kết thúc chuyện thật nhanh nên giơ tay vơ lấy túi quà giấu sau lưng.
Thằng nhóc hoàn thành nhiệm vụ giao quà xong thì vẫy vẫy tay rời đi. Nhóc sao đỏ chưa đi được nửa đường, từ sau lưng Linh Lan bị Anh Thơ và Tâm Nhi đánh úp, bọn nó giật túi quà từ tay cô rồi nhân danh kiểm tra đồ khủng bố để xem thử cái gì ở bên trong. Cặp nhân viên kiểm tra này thao tác quá nhanh, chỉ vỏn vẹn mấy giây mà món quà của cô được toàn lớp chiêm ngưỡng.
Trong tay Thơ là một cái móc khóa con gấu màu trắng tròn xoe, mắt long lanh trông vô cùng đáng yêu. Hai tay nó tạo hình khá lạ, ngón tay chụm lại rồi cong xuống, ở giữa khoét một hình trái tim trong suốt. Tóm lại, đây là một cái móc khóa dễ thương.
Linh Lan thở phào nhẹ nhõm, may mà nó không phải thứ điên rồ gì. Song, sau lượt thở phào đó mới tới đoạn khiến cô phải nín thở và muốn nhắm mắt mãi mãi. Anh Thơ cầm cái móc khóa lên xem thử, phát hiện trên đầu nó có một cái nút tròn tròn, nhỏ tò mò ấn thử một cái. Và rồi... cơ chế lò xo đẩy hai bàn tay cong cong của con gấu chạm vào nhau tạo thành hình trái tim, ô khoét ở trước ngực cũng sáng lên ánh hồng. Ngay lập tức, một trái tim nguyên vẹn ra đời khuyến mãi thêm một câu phát ra từ bụng móc khóa.
I love you!
Bầu không khí trong lớp vỡ òa, bọn nó ôm bụng cười nghiêng ngả, cười lớn đến mức hai gò má Linh Lan như bốc hỏa. Cô giật lại chiếc móc khóa cho vào túi sau đó giả vờ thản nhiên biện minh: “Hình như là gửi nhầm đồ rồi, lát tao đem trả người ta.”
Thật ra trong thâm tâm cô lúc này là: Mẹ ơi! Con muốn trốn khỏi lớp!