Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 48: Sữa Sô Cô La



Nhờ màn tặng quà chấn động hôm đó mà cái cặp đôi vô lí nhất được xác nhận là có tình cảm thật. Vì nếu không thích nhau thì làm gì có chuyện đằng trai tặng quà, đằng gái ngượng ngùng chối bỏ. Thế là tin Hòa Điền hẹn hò cùng chị gái mờ nhạt khối trên lan ra toàn trường.

Linh Lan cầm điện thoại đọc hết mấy cái lời đồn thổi vô căn cứ mà mắt chữ O mồm chữ A. Phần lớn mọi người đều không tin hai đứa thích nhau mà cho rằng đây chỉ là một trò đùa của cậu. Một cô gái quá đỗi bình thường làm sao có thể nắm giữ trái tim hotboy, ngay cả Xuân Đào đẹp nhất hội hoa còn không làm được kia mà. Thật sự là Linh Lan cũng nghĩ như thế, chỉ có thể là cô âm thầm có cảm tình với cậu thôi. Người như Điền tuyệt đối không rung động với một người con gái tầm thường.

Chủ nhật tuần này ồn ào hơn những tuần trước nhiều, vì khi Điền mới mở cổng nhà, một túi quà bằng giấy Kraft được dúi ngay vào tay cậu kèm theo một đống lời phàn nàn lấp đầy cả hai tai.

“Dẹp ngay cái trò này đi!”

Hòa Điền mở túi quà nhìn móc khóa con gấu rồi cầm nó lên, ấn vào cái nút trên đỉnh đầu. Ngay lập tức trái tim màu hồng trước ngực nó sáng lên, câu nói dễ thương từ trong bụng nó phát ra: I love you!

“Không thích con này à?” Cậu vẫn chưa hiểu được lí do vì sao Linh Lan trả lại.

Cô xoa xoa trán bất lực: “Vấn đề không phải là nó có dễ thương hay không, mà là nó không phù hợp.”

“???” Con gấu này có gì không phù hợp?

Đôi mày Điền cau lại, cậu trầm ngâm một lúc, hồi sau mới ngước mắt hỏi Linh Lan: “Thích nghe người thật nói i love you hơn hả?”

“Nín!”

“Ha ha.” Cậu bật cười, giơ tay dắt xe Linh Lan vào nhà, mắt vẫn không rời kính chiếu hậu bởi mặt kính phản chiếu hình ảnh cô gái cậu đã mong chờ suốt tuần.

Bước được mấy bước, cô chợt phát hiện ra cậu vẫn luôn nhìn mình. Vì mất tự nhiên nên cô vội che mặt lại: “Nhìn cái gì vậy?”

“Nhìn người đẹp.”

Linh Lan che mặt lại, nhất quyết không cho cậu nhìn.

Kể từ khi nhìn thấy phản ứng e thẹn của cô, cậu càng thích trêu cô kiểu đó. Khi ngồi trên sofa cùng nhau học bài, thi thoảng Điền nghiêng mặt rồi dùng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cô không rời. Chất giọng trầm trầm hơi khàn của thiếu niên cất lên vài câu hát:

Em xinh, em xinh đẹp và lung linh.

Linh Lan cố giả vờ như mình chẳng thèm để ý đến cậu, ấy vậy mà khóe môi vô tình phản chủ, nó cong lên cười vô thức.

Thấy Linh Lan mỉm cười, Điền thường xuyên khen cô xinh nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

***

Tin tức hẹn hò đồn thổi khắp trường, đương nhiên mập mờ cũ cũng nghe thấy, thậm chí Xuân Đào là một trong những người đầu tiên theo dõi vụ này. Món quà Hòa Điền tặng Linh Lan bỗng nhiên thành một hiện tượng mới trong trường, thành ra những tiệm tạp hóa trước cổng treo đầy móc khóa i love you. Mỗi khi chiếc xế hộp đen bóng lướt qua cổng trường, thông qua ô cửa kính, những chiếc móc khóa đong đưa làm lòng Đào xoắn đau. Nó ghét cái tên Phan Linh Lan, thà rằng Linh Lan là một cô gái xinh đẹp vượt trội, thà rằng Linh Lan là một người nổi tiếng. Nhưng không! Linh Lan chỉ là một cô gái tầm thường, vậy mà vị trí của anh hai và người nó thích đều thuộc về tay cô ấy.

Xuân Đào cắn môi, bát cơm trên bàn vẫn chưa nuốt xong, tay nó gõ gõ vào màn hình liên hồi như muốn trút hết bực tức vào con chữ rồi ấn gửi đến khắp mọi nơi. Đào không muốn con thuyền này chỉ có mình nó, phải có người cùng nó ra khơi, đem hết bực tức thả xuống biển để sóng dữ nhấn chìm người đó.

Tin nhắn được gửi đến một cái nhóm chat của hội hoa.

Xuân Đào: Con nhỏ đó tầm thường vậy mà Điền cũng để ý được nữa.

Thu Cúc: Sao nay nó đổi gu vậy ta?

Xuân Đào: Tao nhớ tiêu chuẩn của Điền cao lắm mà, xung quanh cũng đâu có thiếu người đâu mà tìm tới con nhỏ đó.

Hạ Trúc: Biết đâu được.

Xuân Đào: Ê? Ý mày là Điền đổi gu thành con nhỏ xấu xí đó hả?

Xuân Đào: Chính mày là đứa xúi tao ôm thằng Khang chọc Điền ghen đó Trúc! Bây giờ Điền thích con nhỏ đó rồi. Mày tính sao?

Hạ Trúc: Tao tính cái gì?

Xuân Đào: Nếu không tại mày thì có khi tao với Điền đã quen nhau được mấy tháng rồi.

Hạ Trúc: Đúng là tao có đề xuất nhưng làm hay không là do mày mà Đào?

Trong nhóm còn có Thu Cúc, con nhỏ lên tiếng.

Thu Cúc: Sao mày nói vậy được, mày xúi thì mày phải chịu trách nhiệm chứ!

Hạ Trúc: Giờ cái gì tụi mày cũng đổ lên đầu tao hết vậy?

Thu Cúc: Thứ vô trách nhiệm =)))

Xuân Đào không trả lời tin nhắn mà sang một nhóm khác có Thu Vân, bắt đầu buông lời mạt sát người khác.

Xuân Đào Vũ đã trả lời tin nhắn của Thu Vân: Người gì mà đen quá vậy! Chắc sữa sô cô la cũng phải chịu thua nó luôn á.

Thu Vân: Ha ha! Xấu mà chảnh ác lắm.

Xuân Đào: Lần sau tụi mày gọi nó là sữa sô cô la cho tao.

Thu Vân: Được nha, được nha.

Xuân Đào chăm chú gõ gõ được nửa tin nhắn. Đột nhiên điên thoại trên tay biến mất, nó hoảng hốt nhìn người đang đứng trước mặt. Chiếc điện thoại cảm ứng đang nằm trong tay Đông Phong, anh chăm chú nhìn vào màn hình, lướt lên xem Đào nhắn gì mà anh gọi mấy tiếng không thấy trả lời. Càng nhìn rõ mặt chữ, hàng mày Phong như muốn dính chặt vào nhau, những dòng tin nhắn quỷ ma trong nhóm chat đến cả anh còn phát tởm. Phong cụp mắt nhìn Đào, cất giọng nghiêm nghị chất vấn: “Nhóm này của em lập à?”

Đào rướn người giơ tay giật lại điện thoại nhưng anh nhanh tay giấu ra sau lưng, Phong tiếp tục chất vấn: “Cái nhóm chat đó của ai?”

“Chuyện riêng của em!”

“Học ở đâu ra cái thói hạ bệ người khác vậy?”

Đào sửng cồ lên: “Trả điện thoại cho em!”

“Người ta làm gì em mà phải lập nhóm công kích như một đứa vô giáo dục vậy!”

Phong gắt lên làm Xuân Đào ngớ người. Đây là lần đầu tiên anh trai nặng lời như vậy, nó ngước đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn xoáy vào con ngươi đầy rẫy sự giận dữ của anh trai. Nó đứng bật dậy, mất kiểm soát quát ầm lên: “Thì sao? Em ghét con nhỏ đó! Ai bảo nó chiếm vị trí đứng đầu của anh, nếu không có nó thì anh với ba...”

“Đào!” Một tiếng hét lên cắt ngang lời Xuân Đào. Con nhỏ im bặt không dám hé môi một chữ. Phong siết chặt cái điện thoại trong tay như muốn bóp nó nát vụn. Đôi mắt anh đanh lại, long sòng sọc nhìn nó đăm đăm. Xuân Đào co người không dám cãi lời nữa. Mỗi lần anh hai nổi giận rất đáng sợ.

Đông Phong ném điện thoại của nó xuống ghế, gằn giọng: “Em có biết em càng làm vậy càng chứng tỏ anh yếu kém không?”

“Yếu kém tới mức thua người ta trên đường học tập nên phải lên mạng bôi nhọ sau lưng. Em với ba muốn như vậy lắm à? Ba thì bắt anh đi xin chỗ học thêm, em thì lên mạng chửi bới người ta. Như vậy đẹp mặt lắm phải không?” Phong cảm thấy quá ngột ngạt trong cái gia đình như ngục tù này, mỗi ngày đều có một hành động như vắt chanh vào vết thương thành tích của cậu. Ai cũng muốn Phong nhục nhã đến chết, ai cũng muốn Phong nhớ rằng mình là kẻ thua cuộc. Cậu cắn chặt môi. Lạc lõng trong bể bờ suy nghĩ yếu kém làm cậu như điên lên.

Đào vẫn chẳng thể chấp nhận nổi kết quả kì thi học kì 1 lần trước, nó gạt nước mắt: “Tại con nhỏ đó! Tại nó xuất hiện mà anh mới phải như thế!”

“Em vẫn chưa hiểu hả Đào? Không liên quan gì tới người ta hết! Anh rớt hạng là do anh yếu kém, rõ chưa?” Phong hét ầm lên, giọng phát khàn.

Nước mắt Xuân Đào tràn xuống đôi má, nhỏ giọt xuống cằm. Đông Phong cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, gương mặt anh nhuốm vẻ thảm hại pha lẫn chút gì đó như bất lực. Cuối cùng, Đông Phong thở hắt một hơi: “Dẹp cái nhóm đó đi, đừng hạ thấp tự trọng của mình bằng các xúc phạm người khác nữa. Anh đủ xấu mặt rồi!”

Dứt câu Đông Phong bỏ đi trước, để lại em gái với tiếng thút thít kéo dài trong căn bếp lạnh lẽo.

***

“Sữa sô cô la.”

Phong đã phải ngẩng đầu lên khi nghe thấy cụm từ đó trong lớp. Thấy hai thằng tổ 1 đưa cho nhau hộp sữa, bọn nó chẳng có gì bất thường, chỉ là mua đồ giúp nhau mà thôi. Ấy thế mà cái cụm ấy làm cậu đứng tim, bất giác Phong nhìn về phía cuối lớp ngay dãy tổ 4. Cô gái hạng nhất gục mặt xuống bàn chợp mắt mười phút. Dường như đến giờ vẫn chưa biết gì.

Phong nhớ lại đoạn tin nhắn từng đọc trong máy Đào, cậu thấy tội lỗi kinh khủng. Một khi đã biết chuyện rồi, cậu không thể nhắm mắt làm ngơ được. Dẫu sao cái nhóm đó là do em gái cậu lập, những lời mạt sát đó là từ cuộc chiến thứ hạng giữa hai người mà ra. Linh Lan không đáng bị như vậy.

Nhưng cậu phải mở lời thế nào đây?

***

Hội hoa trục trặc nội bộ nghiêm trọng vì tin đồn hẹn hò của Hòa Điền và Linh Lan càng rầm rộ hơn, mỗi lần như vậy Trúc đều bị Đào buông lời lẽ trách móc nó làm hỏng mối tình của con nhỏ. Thu Cúc và Xuân Đào vốn là bạn thân từ hồi cấp Hai, dĩ nhiên nó sẽ bênh Đào. Vậy là hội hoa bắt đầu có vết nứt, Hạ Trúc bị cô lập trong chính nhóm bạn mà nó coi là hoàn hảo nhất.

Sáng khi đến lớp, Cúc và Đào đều rủ nhau xuống ăn sáng trước. Khi cả ba đứa nói chuyện, các câu chuyện hay đề xuất nào từ Trúc cũng bị phớt lờ, thậm chí nhóm chat ba đứa không còn hoạt động rôm rả như trước. Dần dần, Trúc chính thức bị Đào và Cúc cho ra đảo.

Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác bị cô lập, xung quanh không có lấy một đứa bạn nào khác. Trúc không khỏi hoang mang về vấn đề lí do bởi Đào và Cúc luôn giữ im lặng. Nó chợt nhớ ra đây chính là cái chiêu nó áp dụng với Mai Thanh, chưa đầy một tháng trái đất xoay vòng đến lượt nó phải chịu cảnh này từ chính cái nhóm bạn nó tâm đắc tận xương tủy. Trúc sốc đến mức khi nghĩ đến lí do mình bị đối xử như vậy dù đã chơi với nhau hơn một năm thì phải chạy vào nhà vệ sinh nôn hết những thứ trong bao tử.

Quả đúng là Cúc với Đào dùng lại cái chiêu mà Trúc từng áp dụng với Mai Thanh nhưng cao tay hơn. Toàn bộ những gì Trúc đã làm với Mai Thanh được một cái nick ảo tham gia vào group trường bóc trần sạch sẽ. Và cũng không quên thanh minh cho Đào và Cúc không liên quan, tất cả mọi chuyện đều do Trúc dựng lên để bắt nạt Mai Thanh.

Về phía chính chủ được minh oan, Mai Thanh ngay lập tức vào đính chính bài viết là đúng sự thật, dư luận trong trường xoay 360 độ về phía Trúc ngay. Cùng thời điểm đó, Xuân Đào và Thu Cúc chính thức bỏ theo dõi Trúc trên mọi nền tảng mạng xã hội. Đặt ra dấu chấm hết cho cái hội nổi đình nổi đám trong trường một thời.

Bấy giờ Hạ Trúc mới thấm thía cái câu gậy ông đập lưng ông. Thất vọng, suy sụp, mệt mỏi khiến nó oán hận, từng là trung tâm của sự xinh đẹp, là tiêu điểm của những ánh nhìn trong trường. Làm sao nó cam chịu cảnh bị cô lập như vậy được? Nếu đã phá hoại vỏ bọc hào nhoáng của nó, thì hai đứa kia cũng phải cùng xuống bùn!

Cuộc phản công sặc mùi thuốc súng nổ ra trên chính trang cá nhân của Trúc, tất cả những tin nhắn mạt sát người khác trong cái nhóm chật hẹp lén lút bị bê hết lên mạng xã hội. Dạo trước tâm điểm trong cái nhóm đó là Mai Thanh, nhưng gần đây người bị mạt sát ngoại hình nặng nề nhất là một cô gái ngoài cuộc, tầm thường, tên Linh Lan.

Tin nhắn được tung ra để công kích Thu Cúc và Xuân Đào nhưng có lẽ người bị tổn thương trầm trọng nhất là chính nạn nhân trong đoạn tin nhắn quỷ ma đó.

Linh Lan cầm điện thoại, tay run bần bật. Trong đầu là hàng tá ánh mắt lạ thường mỗi khi mọi người nhìn mình, là hộp sữa sô cô la bày bán dưới căng tin, là những chuỗi ngày bị chê bai trong góc tối. Cuối cùng cô chợt nhận ra thái độ khác thường mà mọi người dành cho mình có ý gì. Đó là cái nhìn dành cho một trò tiêu khiển trong các vở xiếc đại chúng mà những người bình phẩm nhân danh khán giả tuôn ra. Một sự khinh thường cay nghiệt đến nát lòng.