Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 50: Tuyết, linh lan và Nhật Bản



“Hẹn hò đi.”

“Hẹn hò đi.”

“Hẹn hò đi.”

Cái câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong tâm trí Linh Lan từ trưa tới giờ.

“Không!” Cô đập tay xuống bàn học một cái. Ngay từ đầu cô đã xác định giữa mình với cậu thật sự không có khả năng và người Hòa Điền thích không thể là mình. Hai đứa quá trái ngược nhau. Cô thừa nhận là mình có rung động với cậu và cô tin chắc đó chỉ là một phía. Nếu Điền nói muốn hẹn hò thì khả năng là cậu... thương hại cô mà thôi.

Linh Lan thả người xuống ghế, ngẩn ngơ khi dần hiểu ra mọi chuyện. Hành động khác thường của Điền gần đây đã chứng minh tất cả, cậu thật sự thương hại cô.

***

Giờ hẹn Hòa Điền gửi qua tin nhắn là 7 giờ tối và Linh Lan quyết định mang kết quả từ chối đến gặp cậu, cô đã thông suốt rồi, hai đứa như bây giờ là tốt nhất. Vị trí bên cạnh cậu nên dành cho người con gái mà cậu thật sự thích thay vì một người mà cậu cảm thấy thương hại.

Hôm nay cổng nhà Hòa Điền đóng chặt, đèn đóm trước cửa nhà tắt ngóm, ấn chuông cũng chẳng thấy cậu ra mở cửa.

“Sao kì vậy ta?”

Linh Lan hoang mang buông một câu rồi lấy điện thoại gọi cho Hòa Điền, đầu dây bên kia cũng không bắt máy. Hết cách, cô đành ngồi xuống băng ghế đá dưới giàn hoa giấy thân thuộc, tự nhủ bản thân sẽ cho cậu mười lăm phút. Nếu hết thời gian cậu vẫn chưa xuất hiện, cô sẽ về nhà và kết thúc trò đùa này bằng cách vĩnh viễn không bao giờ gặp lại cậu.

Khi ngồi xuống ghế cô mới chợt nhận ra bên cạnh có một bó hoa nằm ngay ngắn trên đó. Thân cây với lá ngắn, những bông hoa trắng tinh khôi như những quả chuông thi nhau rũ xuống dịu dàng ngắm nhìn chiếc lá xanh mướt. Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng quẩn quanh trong không khí. Sợi ruy băng màu trắng cố định bó hoa nằm tao nhã trên vân đá, bên hông có đính thêm một tờ giấy màu vàng có nếp gấp làm bốn.

Cô vô thức ôm bó hoa trong tay, ngắm nhìn sự xinh đẹp mang tên mình. Đây là lần đầu tiên cô thấy hoa linh lan ngoài đời, nhã nhặn và thuần khiết hơn cả trong hình. Đẹp đến nao lòng. Bỗng dưng tờ giấy màu vàng từ bó hoa rơi xuống, lẳng lặng đáp trên bề mặt ghế. Cô nghiêng đầu đọc dòng chữ được ghi trên đó.

“Muốn đến Nhật Bản vào trời tuyết mùa đông, cuối xuân đầu hạ ngắm hoa linh lan nở.”

Đây chính là tờ giấy ước nguyện cô đã ghi vào ngày sinh nhật mười bảy tuổi.

“Linh Lan.” Giọng Hòa Điền cất lên từ đằng sau cổng nhà.

Cô vội ôm bó hoa bước đến nơi cất giọng nói, đèn ngoài cổng đã được thắp sáng. Bên tai chợt vang lên tiếng gì đó như bi lắc, một tiếng xì kéo dài. Từ trên không trung, tuyết bay phấp phới trên bầu trời, đốm trắng tin đáp trên bả vai và suối tóc bóng mượt. Dưới ngọn đèn lu mờ trước cổng, tuyết như được khoác thêm một lớp áo lấp lánh huyền ảo. Cảnh tượng này giống hệt trong giấc mơ, trong các bộ phim mà Linh Lan đã từng xem.

Linh Lan ngước mắt nhìn bầu trời đêm nay, cậu trai mà cô thích bắc thang tựa vào cổng nhà, tay cầm bình xịt tuyết đong đưa. Xuyên qua màn tuyết mờ ảo, cô vẫn nhìn thấy rõ đường nét trên gương mặt cậu. Hòa Điền rất đẹp, đôi mắt đen lay láy đong đầy sự dịu dàng, sóng mũi cao thẳng và bờ môi mềm mỏng lúc nào cũng cười bằng điệu bộ cợt nhả. Khuyên tai bên trái sáng lên như tinh tú trên cao. Lần đầu tiên thấy cậu, cô đã bật chế độ luôn luôn đề phòng nhưng sự cuốn hút nồng nhiệt của cậu tựa như mũi tên sắc nhọn xuyên qua nghìn lớp đề phòng, dễ dàng cắm vào trái tim nàng thiếu nữ sự rung động đầu đời.

Cô thích cậu, thật sự thích cậu rồi.

Hòa Điền đứng trên nấc thang cao vời vợi, tay bám vào đỉnh cổng, cậu cúi đầu nhìn đôi mắt nâu sóng sánh, tuyết đậu trên vai và tóc càng làm nàng thơ thêm dịu dàng.

“Muốn đến Nhật Bản vào trời tuyết mùa đông, cuối xuân đầu hạ ngắm hoa linh lan nở.”

“Linh Lan.” Cậu dịu giọng gọi.

“Anh đã mang tuyết và hoa linh lan tặng cho cô gái anh thích rồi. Sau này anh sẽ đưa em đi Nhật Bản, được không? Anh thích em.”

Linh Lan ôm bó hoa trong lòng, lời tỏ tình thấm qua từng lớp tế bào, tràn vào tim rồi chiếm lấy nó. Lời tỏ tình của cậu như hoàng tử trong mơ muốn lấy nàng công chúa về dinh. Nhưng cô hiểu mình không phải là công chúa.

“Xuống đây đi.”

Hòa Điền trèo xuống thang, mở toang cổng nhà, vội vã nói: “Trả lời anh đi.”

“Cảm ơn em vì bó hoa. Nhưng em không cần phải làm vậy đâu, đừng thương hại chị như thế mà.”

Nhất thời Điền không nói được gì.

“Em biết hết mọi chuyện đúng không? Tự nhiên hay khen chị xinh, tự nhiên muốn cài hẹn hò, tự nhiên đi kè kè bên cạnh chị. Ngay từ đầu em đã biết người ta bàn tán cái gì đúng không?”

“Chị biết mình đáng thương, không xinh đẹp, không được lòng mọi người. Cảm ơn em vì đã bảo vệ chị nhưng mà...” Cô mỉm cười: “Đừng vì vậy nên mới ngỏ lời hẹn hò được không?”

“Em phải để dành vị trí đó...” Nói đến đây trái tim Linh Lan rát đau, cô ngước mắt nhìn cậu, nỗi đau và tự ti chiếm lĩnh đôi mắt trong veo: “Cho cô gái em thật sự thích chứ.”

Hạt ngọc trong suốt tràn khỏi mắt cuốn theo muôn vàn những thứ phải chịu đựng mấy ngày qua ra ngoài. Cô đã cố gắng mạnh mẽ nhưng suy cho cùng, cô vẫn chỉ là thiếu nữ mười bảy, bị miệt thị ngoại hình là vết thương rỉ máu trong tâm hồn. Linh Lan biết ơn những người đã nói xin lỗi và bảo vệ cô nhưng đối với Hòa Điền, nếu cậu bảo vệ cô bằng cách đó thì thật là quá tàn nhẫn. Vì cô thích cậu, từ lâu, nhưng chỉ đặt cho thứ tình cảm này một cái giới hạn tên trốn tránh. Và cô không muốn chàng thiếu niên mà mình trộm yêu lấy danh nghĩa hẹn hò để thương hại mình. Tự ti khiến mắt Linh Lan nhòe nước, cô cúi gầm mặt giấu đi sự yếu đuối của mình.

Hòa Điền như chết lặng, những lời cô nói vượt sức tưởng tượng đối với cậu. Tâm hồn Linh Lan nát vụn, một chút tự tin cũng không còn, đến mức khi cậu nói thích, cô vẫn nghĩ đây là một sự thương hại. Giọt nước mắt và cái câu “không xinh đẹp” khiến cậu xót xa không thôi.

Cậu bước tới gạt đi giọt lệ lăn dài trên má, giọng cất lên bằng tất cả sự kiên nhẫn lẫn chân thành: “Phải làm sao để em ngừng nghĩ em không xinh đẹp đây?”

“Anh đã từng không dám nhìn thẳng vào mắt em, vì sợ ngày nào đó mình sẽ rung động. Anh đã rất tự ti khi thấy em tỏa sáng lúc tuyên dương gương mặt xuất sắc. Anh đã từng trộm nhìn em rất lâu. Đó là tất cả những thứ anh chưa từng làm với cô gái xinh đẹp nào hết, em là duy nhất. Vậy nên...”

Cậu nhẹ giọng: “Đừng khóc nữa.”

Nước mắt Linh Lan ngừng rơi, bàn tay của cậu, giọng nói của cậu như băng qua màn mưa thắp vào lòng cô một ngọn lửa sưởi ấm. Cô nhìn cậu rất lâu như thể không tin vào tai mình. Hòa Điền lùi ra sau ba bước, cậu dang tay ra để cô nhìn rõ mình từ đầu tới chân.

Điền nghiêm túc nói: “Sơ mi, quần tây, giày âu.”

“Nói thích một người là việc trang trọng đối với anh đó.”

Cuối cùng, Linh Lan cũng chịu tin cậu đang nghiêm, đúng là hôm nay Hòa Điền ăn mặc vô cùng trang trọng, khác hẳn với áo thun quần jean hằng ngày. Bộ dạng cũng nghiêm túc hơn ngày thường gấp bội, từ lúc tỏ tình tới giờ không thấy giọng cười ngả ngớn ở đâu.

Cậu đã từng tự ti khi thấy cô trên bục chào cờ.

Cậu đã từng không dám nhìn thẳng vào mắt như chính cô từng làm thế với cậu.

Cậu nói đã tặng tuyết và hoa cho cô gái cậu thích, sau này hai đứa sẽ cùng nhau đến Nhật Bản.

Cậu nói cậu thích cô bằng tất cả sự chân thành.

Linh Lan siết chặt bó hoa trong lòng, mùi hương ngọt ngào xoa dịu phần nào nỗi đau trong tâm hồn. Khi bước chân tới thành phố này, điều cô hy vọng nhất là có người lắng nghe tần số của cô, sau đó trải qua một quãng thanh xuân thật đẹp, bù đắp cho những thiếu sót trước đây. Và rồi người ấy đã đến, một người lắng nghe và vượt qua giông tố bước vào thế giới của cô. Vậy tại sao cô không đón nhận? Rõ ràng trái tim cô cũng chạm vào rung cảm của trái tim cậu ấy. Hai người thích nhau chẳng có gì sai cả. Cô luôn cho rằng hai đứa không hợp nhau nhưng không thử thì làm sao biết có hợp hay không? Phải thử nghiệm mới có đáp án chuẩn xác nhất.

“Điền.” Linh Lan gọi khẽ nhưng tiếng gọi ấy được xây bằng tất cả can đảm.

“Nếu sau này không cùng nhau đi Nhật Bản thì tính sao?”

Cậu bật cười: “Vậy thì đi bất cứ chỗ nào mà em thích.”

“Chị là cô gái thứ mấy mà em nói thích?” Cô nghiêng đầu hỏi cậu.

“Đầu tiên.”

“Chị muốn làm người cuối cùng.”

“Nhất trí.” Cậu bước đến, dang tay ôm cô gái nhỏ nhắn vào lòng. Cô ấy là nỗ lực, là mơ ước, là trái tim của cậu.

“Chính thức hẹn hò nhé?”

Mặt Linh Lan đỏ lựng, cô “ừm” một tiếng nhỏ xíu.

“Phải bật set love, cài biệt danh cho anh, mỗi tối cũng phải nói yêu nữa.”

“Đòi hỏi!”

“Thằng này thích như vậy đấy.”

***

Facebook hiển thị Phan Linh Lan đang hẹn hò cùng Điền Phạm, tên của cô ấy nằm ở đầu trang cá nhân cậu như một lời tuyên thệ tình cảm. Sở dĩ cô bấm chấp nhận là vì Linh Lan cho rằng việc thích một người không có gì để xấu hổ hết, ai trên đời mà chẳng từng thích một người. Cô cũng vậy, cô thích cậu bằng tình cảm đơn thuần, trong sáng và không giấu giếm. Cô thích chàng trai lắng nghe ước nguyện trong ngày sinh nhật của mình, sau này cậu sẽ là ước nguyện của những năm tiếp theo.