Thích một người không có gì đáng xấu hổ. Đúng vậy! Linh Lan nghĩ như thế nên Mai Thanh hay bất kì cô bạn nào nghi ngờ chuyện tình cảm của mình, cô đều thừa nhận là mình thích Hòa Điền. Đó là sự tôn trọng và lòng chân thành của cô trong mối quan hệ này.
Song, tuy Linh Lan thừa nhận và trang cá nhân của Hòa Điền hiển thị cậu đang hẹn hò với cô, mọi người vẫn chưa thể tin nổi. Một đứa quậy nhất khối 11 hẹn hò với bà chị tốp một của 12A3. Cặp này đích thị là một đôi đũa lệch nhất từ trước tới giờ. Tin này sốc đến độ mấy đứa con gái khối dưới phải vây quanh Mai Thanh hỏi chuyện, còn nhỏ Thanh thì mắt nổ đom đóm. Là ai đã từng nói sẽ không dính vào Hòa Điền? Là ai đã từng nói không tin vào tình yêu? Chính là chị gái của nó, vậy mà bây giờ chị Lan không những dính vào thằng đó mà còn hẹn hò với nó luôn.
Mai Thanh đập bàn một cái rõ to, xắn tay áo rồi xông xuống bàn cuối nơi bàn học của Hòa Điền: “Mày chơi với anh Lâm mà còn dám trap chị tao hả?”
“Trap gì?” Điền cau mày.
Mai Thanh chỉ thẳng mặt cậu: “Mày thấy chị tao hiền nên chọc ghẹo chứ gì!”
Điền ngửa lưng ra sau ghế, lôi túi quà màu hồng mới mua hồi sáng ra, vừa nhìn túi quà vừa cười: “Ừ, hiền thật, dễ thương nữa.”
“Gì?” Mai Thanh trợn mắt.
***
Tan học.
Tại lớp 12A3.
Đôi mắt nhỏ Thơ tròn xoe, nó che miệng giấu đi nỗi ngạc nhiên: “Thằng Điền tỏ tình mày hả?”
Linh Lan giảm âm lượng hết cỡ, đôi má đỏ bừng bừng, mắt thì dè dặt nhìn quanh lớp một vòng rồi mới dám gật đầu xác nhận.
Thơ thấy vậy thì vỗ đùi một cái đét, nói với vẻ như bà đây đã biết trước tất cả. Nhỏ lắc lắc vai Linh Lan phấn khích nói: “Tao nể mày nhất đó! Một tay nắm được thằng đào hoa nhất trường, để tao coi con Đào có tức sôi máu không!”
“Chuyện của tao không liên quan gì tới Đào hết, đừng nhắc tới nó nữa.” Cô đáp.
“Nhắc tới nó là tao sôi máu! Nghĩ tới mấy câu nó chat trong nhóm mà tao muốn xuống dưới lầu vả cho một cái.” Anh Thơ lấy tay trái đánh tay phải như đang tát. Sau đó nhỏ bất ngờ nâng mặt cô lên nhìn chằm chằm: “Người ta có nét vậy mà dám chê hả!”
Không đợi Linh Lan kịp ú ớ câu nào, Thơ xoay người lấy thỏi son tint từ trong balo ra ngoài, bất chấp nội quy không được trang điểm của trường, nó vặn nắp son rồi thoa lên môi Linh Lan một lớp màu đỏ hồng bóng loáng.
“Thấy chưa! Xinh ngay!”
Linh Lan vơ ngay cái gương cầm tay trên bàn, soi gương mặt mình trong đó. Màu son của Thơ rất nhẹ nhàng, đỏ đỏ hồng hồng phủ thêm một lớp bóng nhẹ. Nhìn môi cứ như một quả dâu tây căng mọng. Tuy Linh Lan là con gái nhưng đây là lần đầu tiên bôi son có màu, cô vốn nghĩ nội quy trường không cho phép và mình cũng rất hiếm khi cần phải trang điểm đi đâu đó nên khoảng tiền chi cho một thỏi son là số 0 tròn trĩnh. Ấy thế mà màu son này khi tô lên môi làm cho gương mặt như bừng sáng, Linh Lan thay đổi cái nhìn về son có màu 180 độ.
“Về nè.” Thơ giật cất son vào trong balo rồi nghiêng đầu nháy mắt: “Thôi tao về trước đây, dù sao cũng có người hộ tống mày xuống nhà xe rồi.”
“Hả?”
Anh Thơ lùi về sau mấy bước rồi lấy đà đẩy Linh Lan về phía trước: “Ảnh chờ nãy giờ đó.”
Linh Lan nắm chặt quai balo, “ảnh” mà Anh Thơ nhắc là ai thì chỉ cần nhìn đôi giày bata trắng hàng hiệu dưới chân cũng đủ biết rõ danh tính.
Trống vừa đánh, Điền từ chối đi bắn Bi-a với Hải Long, cậu dồn hết sách vở vào balo rồi phóng lên khối 12 ngay. Sau đó cũng như mọi ngày, cậu đứng ở đoạn ngã rẽ xuống cầu thang đợi Linh Lan tan học, hôm nay còn cầm thêm túi giấy màu hồng trên tay. Thấy Linh Lan vừa đến gần mình liền giơ tay che miệng lại. Cậu cúi đầu nhìn cô chằm chằm: “Em bị sao vậy?”
Linh Lan lắc đầu: “Không sao.”
Dù cô nói không sao nhưng biểu hiện vô cùng bất thường, cậu lại hỏi: “Miệng bị làm sao vậy? Bỏ tay xuống anh xem.”
“Không có bị gì hết mà, về thôi.”
“Đứa nào đánh em à?”Điền không hỏi nữa mà nắm lấy cổ tay Linh Lan kéo xuống, cậu lo Linh Lan bị người ta ăn hiếp, bị chị đại vớ vẩn nào đó giở trò đấm đá rồi cắn răng chịu đựng không dám nói.
Song, khi tay Linh Lan vừa hạ xuống, cậu thoáng ngây người. Quả thật là Linh Lan bị đánh, mà đánh này là đánh son. Bờ môi mềm mại hay buông mấy lời phũ phàng với cậu hôm nay hồng hào căng mọng, lớp hiệu ứng bóng bên ngoài lấp lánh như vừa ăn kẹo mút. Điền bật cười: “Thoa son hửm?’
Chẳng hiểu sao Linh Lan thấy bối rối kinh khủng, nhìn nụ cười trên môi cậu làm cô càng thêm ngượng ngùng. Thế là cô giơ tay định chùi lớp đỏ hồng ra khỏi môi nhưng bị Điền giữ lại: “Anh thấy xinh.”
“Vậy thì đừng cười nữa.” Cô nghiêng mặt tránh ánh mắt cậu, vệt hồng vắt ngang trên đôi gò má nàng thiếu nữ.
“Xinh mới cười.”
Dứt lời cậu chìa túi quà màu hồng đến trước mặt Linh Lan.
Thấy con thỏ trắng cài nơ hồng to bằng hai cái nắm tay con nít ở trong túi, cô ngạc nhiên: “Gì vậy?”
“Quà.” Cậu đáp gọn.
Cô chớp mắt: “Dịp gì đây?”
Một tay cậu đút vào túi, tay còn lại kéo cô đi: “Không có dịp gì hết, thích thì tặng em thôi.”
Bất ngờ được cậu tặng quà, cô chưa chuẩn bị gì để tặng lại cho cậu. Linh Lan nối gót theo sau Điền, ngẫm nghĩ một lúc và đưa ra món quà siêu giá trị mình sắp gửi cho cậu. Cô trịnh trọng: “E hèm, chị cũng có quà cho em.”
Cậu cười cười: “Một cái ôm từ sau lưng hả?”
“Không! Là tuyển tập 100 đề Toán bảo đảm thăng hạng không phanh.”
“...”
“Chủ nhật chị sẽ phô ra cho em.”
***
Chủ nhật đầu tiên cô đến nhà cậu với hai thân phận là gia sư dạy kèm kiêm luôn bạn gái. Linh Lan giơ tay ấn chuông cửa, một lúc sau Điền xuất hiện. Sáng nay sắc mặt cậu hơi kém, hình như đang lo lắng điều gì đó, điệu bộ ngả ngớn thường ngày biến đi đâu mất.
Thấy lạ nên Linh Lan nghiêng đầu hỏi cậu: “Sao ủ rủ vậy?”
“Bà bệnh.” Điền đáp.
Nghe thấy tin này cô cũng lo theo, vội hỏi cậu: “Bà bệnh gì? Đi khám rồi hả?”
“Bà nội bị cảm sốt.”
“Để chị xem thử.”
Phòng của bà nội cũng nằm trên lầu hai, cánh cửa bằng gỗ khép hờ hững. Linh Lan giơ tay đẩy nhẹ cửa, bà lão già nua nằm nghiêng trên giường, mắt nhắm nghiền chìm sâu vào giấc ngủ. Để ý thấy trên bàn có nước lọc và thuốc, có lẽ Điền chuẩn bị sẵn cho bà.
Hòa Điền đứng ngay sau lưng Linh Lan, đưa mắt nhìn bà nội đang say ngủ. Cậu thở hắt một hơi rồi đẩy cửa bước vào, bà vẫn còn sốt và chưa uống thuốc nổi. Điền sờ trán bà, gọi khẽ: “Nội ơi! Uống thuốc.”
Mí mắt già nua nâng lên, bà nội choàng tỉnh sau giấc ngủ mệt mỏi, Linh Lan vội đỡ bà dậy, người bà nóng hổi. Cô xoay người nói với cậu: “Chị lau người cho bà trước đã.”
Nghe vậy cậu lui ra ngoài khép cửa lại, lát sau Điền quay trở lại với tô cháo nghi ngút khói trên tay, vừa hay cô cũng lau người cho bà xong. Hai đứa âm thầm phân chia nhiệm vụ cho nhau, cậu thì đút cháo cho bà, cô thì soạn thuốc. Bà ăn xong thì uống thuốc ngay, gương mặt phúc hậu dần tươi tỉnh hơn.
“Nội đau đầu quá.” Bà xoa trán than thở.
Linh Lan vội dìu bà nằm xuống giường, dịu giọng: “Nội ngủ thêm chút nữa đi, tỉnh giấc là hết đau à.”
Bà nội thở dài: “Nội bệnh vừa khổ thằng Điền vừa khổ con.”
“Sao nội nói vậy được!” Linh Lan giậm chân xuống đất rồi nhẹ giọng với bà như cái cách bà vẫn hay dỗ dành những đứa trẻ: “Ai mà chẳng có lúc bệnh, nội ngủ một giấc là hết ngay.”
Cậu đứng sau lưng Linh Lan, nhìn cô vừa hiếu thảo vừa ngoan ngoãn, lại còn ân cần chăm sóc bà. Bất giác môi cậu cong lên, buông lời trêu: “Giống cháu dâu của bà nội quá.”
Bà nghe vậy cũng bật cười, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Linh Lan: “Con thấy giống không?”
“Dạ?” Cô sửng sốt, xua xua tay: “Dạ không. Bà kệ Điền đi, em ấy hay trêu vậy đó ạ.”
Dứt lời, cô ném cho cậu ánh nhìn tóe lửa. Cậu nén cười nhìn cô khiêu khích, hai đứa đấu mắt với nhau một trận.
Bà nội âm thầm quan sát, nhoẻn miệng cười vui vẻ. Làm sao mà bà không biết lời nói đó có phải là đùa hay không? Từng ánh mắt, cử chỉ của thằng cháu đích tôn đã nói lên tất cả. Linh Lan mang Điền từ tháng ngày ham chơi quay về đại lộ chân chính. Cháu trai của bà nhờ vậy mà càng ngày càng tốt hơn. Bà cũng ưng bụng cô bé này lắm. Dẫu vậy bà sẽ chẳng nói ra tuổi này tốt nhất chỉ nên học hành, ra mặt ủng hộ sợ hai đứa quá phận.
Cười nói một hồi nội lại chìm vào giấc ngủ, hai đứa rón rén xuống lầu, sà vào bộ sofa quen thuộc mà tuần nào cũng ngồi.
Điền ngồi cạnh Linh Lan như mọi lần, chỉ có điều lần này cậu cố ý thu hẹp khoảng cách, chỉ một cái sải tay là có thể ôm cô vào lòng. Hẹn hò gần một tuần rồi nhưng Linh Lan vẫn còn ngại ngùng, ngồi gần thôi cũng bối rối.
“Thấy châu ngọc bao giờ chưa?” Đột nhiên cậu hỏi.
“Châu ngọc?” Cô nghệt mặt.
Hòa Điền khom người nhặt hộp gỗ dưới chân ghế, họa tiết tỉ mỉ tinh xảo như mấy chiếc hộp đựng trâm của nội đêm Trung Thu. Không giấu được hiếu kì, cô nghía mắt xem thử. Cậu chậm rãi mở nắp hộp, bên trong là chuỗi ngọc tròn vo màu xanh lam sang trọng.
“Hòa Điền đó.”
“Hở?”
“Ngọc này tên Hòa Điền.”
Linh Lan mở to mắt nhìn cậu, cô hỏi lại lần nữa: “Chuỗi châu ngọc này tên Hòa Điền thật hở?”
Cậu nhướng mày: “Hòa Điền là tên của một loại ngọc phong thủy đó, em không biết à?”
Cô tò mò nhìn chuỗi ngọc mang tên cậu, xanh mướt và cao quý. Hóa ra tên của cậu được đặt như vậy, ngay từ khi mới chào đời, cậu đã có một cái tên độc đáo vô cùng. Linh Lan trầm trồ: “Lần đầu em nghe đó. Nhưng mà chuỗi ngọc này đứt rồi.”
Điền cụp mắt nhìn chuỗi ngọc nằm im lìm trên lớp vải nhung đỏ thẫm, đây là vòng tay cũ của mẹ. Từ lúc đặt cho cậu cái tên Hòa Điền, bà luôn đeo nó trên tay. Thời gian mau đổi thay, vài năm sau chuỗi ngọc này đứt rồi nó được cho vào hộp chờ ngày được sửa lại. Chỉ là ngày đó không đến nữa vì ba mẹ cậu ly hôn. Bà nội thấy chuỗi ngọc này ý nghĩa nên giữ lại làm kỉ niệm.
Khi nghe bà nội nói vậy, cậu thấy chuỗi ngọc này chẳng có gì đặc sắc ngoài cái kỉ niệm buồn và nó trùng tên với cậu. Nhưng giờ thì khác, cậu biết phải làm gì với chuỗi ngọc đứt này rồi. Trong một chuỗi tròn sáng màu lam, Điền chọn ra một viên đẹp nhất xỏ vào sợi dây chuyền bạc thanh mảnh đeo lên cổ Linh Lan.
“Từ giờ Hòa Điền luôn bên cạnh em.”
Động tác của cậu nhanh đến mức cô phải ngỡ ngàng, sợi dây chuyền bạc chạm trên cổ mát lạnh, viên ngọc màu xanh lam khẽ đong đưa. Linh Lan giơ tay sờ lên cổ, cảm thấy có gì đó ấm áp len lỏi sau tận trong tim. Câu nói nhẹ nhàng của cậu như khắc sâu vào trong tâm trí: “Từ giờ Hòa Điền luôn bên cạnh em.”
Cậu đã tặng cô hoa linh lan và ngọc hòa điền, sau này dây châu ngọc bên cành linh lan, còn cậu sẽ ở bên cô, thật lâu.