Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 52: Bình Yên



Hai đứa cùng nhau học bài, thi thoảng Linh Lan vẫn âm thầm để ý đến Hòa Điền. Cậu ngồi dưới sàn, nghiêm túc đọc xấp bài tập cô cất công soạn mấy đêm, hàng mày đen chau lại thấp thoáng nét lo âu. Có lẽ cậu ngồi ở đây mà tâm trí đặt ở trên lầu, nơi bà nội đang dưỡng bệnh. Căn nhà nhỏ chỉ có hai bà cháu, khi bà nội ngã bệnh, tinh thần cậu đi xuống rất nhanh. Thấy vậy, Linh Lan nhẹ nhàng ngỏ lời: “Thôi hôm nay không học nữa.”

Cậu dừng bút, ngẩng đầu nhìn cô.

“Mình lên phòng trông chừng bà nhé?”

“Ừ.” Điền gấp sách vở lại.

Cô và cậu nối gót nhau bước lên từng bậc thang, đẩy cửa phòng bà và tràn vào như đặc nhiệm canh chừng bảo vật quốc gia. Bà nội lúc này đã tỉnh táo vì cơn sốt cao cuối cùng cũng chịu hạ nhiệt. Đôi mắt già nua phảng phất mệt mỏi ngước nhìn hai đứa trẻ vừa xông vào phòng mình. Điền ngồi bên giường giơ tay sờ trán bà, ân cần hỏi: “Nội đói chưa?”

“Chưa, mới ăn hồi nãy mà.” Bà khẽ lắc đầu.

Đối diện với hai đôi mắt trong veo nhìn mình không chớp lấy một cái, bà nội ngạc nhiên: “Mấy đứa sao vậy?”

Linh Lan vén lọc tóc sau tai, nhìn Điền một cái rồi nói với bà: “Điền lo quá nên tụi con lên đây với bà.”

“Trời! Nội mệt chút thôi.” Bà thốt lên rồi đưa đôi mắt hiền từ nhìn cậu cháu trai: “Nội có sao đâu.”

“Tụi con vẫn lo lắm.”

Bà nội nhích người ra giữa giường, chừa hai khoảng trống hai bên rồi kéo cả hai đứa nằm xuống. Linh Lan phía trong, Hòa Điền phía ngoài, bà nội nằm ở giữa. Cô và cậu là những đứa trẻ to xác như vệ sĩ bảo vệ bà tận giường. Bà nội tận hưởng cảm giác an toàn tuyệt đối, tay đan vào nhau để trên bụng, thì thầm: “Nằm nói chuyện với nội đi.”

Linh Lan gối đầu nằm nghiêng về phía bà, nghe giọng yếu ớt khe khẽ: “Hai đứa học hành sao rồi?”

“Dạo này Điền chăm chỉ lắm nội, chịu học rồi ạ.”

Mắt bà nội sáng lên như có ánh sao rơi xuống: “Nó thông minh lanh lợi từ nhỏ, bà tin nó mà chịu học là thành tài ngay.”

Được bà khen nên khóe môi cậu cong lên, tự tin nói: “Học hành là chuyện nhỏ thôi.”

Nghe vậy bà nội đánh vào tay cậu một cái: “Chuyện nhỏ mà sao trước giờ không chịu học hả?”

Cậu nhăn mặt vờ đau: “Lúc trước con thấy đi đánh Bi-a vui hơn.”

“Giờ thì sao?” Linh Lan chợt lên tiếng.

“Giờ thích ở nhà ăn cơm với bà nội hơn.” Cậu đáp.

Bà nội vui đến mức nhoẻn miệng cười, đường chân chim nép vào nhau cong cong. Được nghe chính miệng cháu trai nói thích cảm giác ở nhà, thích được ăn cơm với bà hơn bao thú vui ngoài kia. Bà thấy hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là như vậy thôi, nhưng bà sẽ nhớ hoài, nhớ mãi không quên.

“Còn Linh Lan, học hành thế nào rồi con?” Bà lại hỏi.

“Linh Lan đứng nhất lớp đó nội.” Điền trả lời thay cô.

“Giỏi dữ vậy!” Bà xoay người bẹo má cô một cái: “Giỏi vậy muốn bà nội thưởng gì cho con đây?”

Cô ngượng ngùng nép mình vào tay bà hệt như một chú thỏ con nhút nhát, cô lí nhí: “Nội phải khỏe mạnh, đó là phần thưởng của con.”

Ánh mắt bà dịu xuống, bà xoa nhẹ mái tóc dài óng ả: “Đương nhiên là nội sẽ khỏe mạnh rồi.”

Linh Lan vùi đầu vào tay bà: “Dạ.”

Hòa Điền nghiêng đầu nhìn bà nội và Linh Lan tình cảm, cậu thấy trong lòng có cái gì đó bình yên đến lạ.

Bất giác Điền dịch người gần bà nội hơn, choàng tay nhẹ nhàng ôm bà. Linh Lan cũng học theo cậu, cô choàng tay ôm bà vào lòng, cảm nhận cái bình yên của sự dỗ dành từ bà.

“Hai đứa cũng phải khỏe mạnh, hạnh phúc. Tới đó nội sẽ lên chùa thắp hương tụng kinh, cầu bình an cho tụi con.” Bà nói như cười, ấy thế mà mắt có lớp màng mỏng như sương phủ: “Nội hy vọng đứa nào cũng nên người, sống chính trực không hổ thẹn, đời tư trong sạch không một vết nhơ.”

“Nội yên tâm. Cháu của nội bản tính lương thiện.” Điền vỗ ngực.

“Con sẽ sống ngay thẳng, không làm gì thẹn với lòng.” Linh Lan cũng quả quyết không kém.

Bà nội gật gù, vui đến mức mắt đỏ ửng: “Cháu của nội đứa nào cũng ngoan.”

Buổi trưa tháng Mười hai, bầu không khí ẩm nhẹ, mấy bà cháu chen chúc trên giường chiếc giường gỗ chỉ một mét tám, môi ai cũng lấp lánh niềm vui.

Cho bà nội ăn cháo và uống thuốc lần thứ hai, thấy bà nội chìm sâu vào giấc ngủ, cô và cậu kéo nhau xuống lầu trả lại bầu không gian yên tĩnh. Dù sao hôm nay Điền cũng không có tâm trạng học hành nên cậu đưa ra đề xuất: “Xem phim không?”

“Phim hở? Phim gì?”

“Em thích xem gì, mình xem đó.”

Lâu rồi Linh Lan chưa xem phim nên cô cũng hưởng ứng lời đề nghị của cậu: “Vậy xem phim hoạt hình đi. Nghe nói Zootopia hay lắm đó.”

Hòa Điền giơ tay búng nhẹ vào trán cô: “Bao nhiêu tuổi rồi còn xem phim hoạt hình?”

“Vậy xem gì giờ?” Cô hỏi.

“Xem kinh dị đi.” Cậu đáp.

Hai đứa hai xu hướng phim trái ngược nhau, e rằng chuẩn bị có trận chiến sắp nổ ra. Để tránh trường hợp lời qua tiếng lại mà vẫn chưa biết xem phim nào. Linh Lan đề nghị một phương thức cạnh tranh siêu công bằng, thắng thua nhờ nhân phẩm. Đó chính là chơi oẳn tù tì.

“Một lần duy nhất.” Cậu khoanh tay trước ngực, nhướng mày thách thức.

Cô nuốt nước bọt nhìn nắm tay cậu thủ thế từ trước, chỉ có một lần nên tất cả đều phụ thuộc vào nhân phẩm. Cô co tay thành nắm đấm, sẵn sàng tiếp chiêu đối phương. Để tiếp thêm lửa cho lần oẳn tù tì này, cô hất mặt: “Hôm nay chắc chắn xem hoạt hình.”

“Oẳn tù tì!” Hai đứa đồng thanh.

Kết quả một kéo một bao, người ra kéo lôi đối phương ngồi xuống sofa: “Phải xem cái gì máu me mới được.”

Linh Lan như người mất hồn, ngoan ngoãn ngồi cạnh cậu mà không phản đối tiếng nào, cô cho rằng vậy mới quân tử, có chơi có chịu.

Hòa Điền bật tivi lên, tay còn lại choàng qua vai cô. Danh sách phim kinh dị trên nền tảng N dài tới mức cô phải choáng ngợp. Poster phim nếu không phải màu đen lẫn đỏ thì cũng là máu thịt rùng rợn. Cậu vừa bấm điều khiển vừa hỏi han ý kiến người xem chung: “The Conjuring nhé?”

“Thôi!” Cô trả lời dứt khoát: “Cái khác đi!”

“The Exorcist thì sao? Nhìn cũng được này.”

Cô lắc đầu: “Thôi mà!”

“Vẫn không thích à?” Cậu cúi đầu nhìn cô, đôi mày hơi nhíu lại: “IT được không?”

“Ghê chết!” Cô nhăn mặt.

Đột nhiên trước mặt Linh Lan là một mảng tối, bàn tay cậu che ngang tầm mắt, ngăn cách giữa ánh nhìn của cô và màn hình tivi đang chiếu.

Giọng Hòa Điền vang bên tai: “Anh chọn ngẫu nhiên nhé.”

Cô cắn môi chấp nhận.

Tiếng nhạc du dương bất chợt vang lên xen lẫn với tiếng pháo hoa bên tai, âm thanh quá đỗi quen thuộc từ những đoạn giới thiệu phim hoạt hình mà cô đã từng xem. Và hơn hết là nhạc này không phù hợp với một bộ phim kinh dị. Cô bán tín bán nghi kéo tay cậu xuống, trước mắt là tòa lâu đài nguy nga tráng lệ dưới màn pháo hoa ngợp trời, dòng chữ Disney hiện trên mặt nước. Trên thanh hiển thị tên phim: Zootopia. Đây là phim cô muốn xem.

Linh Lan lén lút nhìn Hòa Điền, khẽ chớp mắt.

Cậu hắng giọng: “Lâu lâu xem hoạt hình cũng được.”

Cô mím môi, sau đó lại phì cười: “Tình nguyện đúng không?”

Cậu lắc đầu: “Cái mặt đáng thương của em ép buộc anh.”

Đoạn mở đầu đáng yêu của phim cũng đến, Linh Lan chỉnh lại tư thế ngồi thẳng lưng, tập trung vào bộ hoạt hình nổi tiếng trước mắt. Nhân vật Judy là một cô thỏ, cá tính, có lý tưởng gặp phải chàng cáo Nick lém lỉnh nhiều trò. Mạch phim hài hước, tạo hình đáng yêu làm mắt Linh Lan sáng rực. Dù vẻ ngoài cô là người lạnh nhạt hay nói lời phũ phàng nhưng suy cho cùng cô vẫn chỉ là thiếu nữ mười bảy, dễ rung động trước những thứ đáng yêu. Thế là Linh Lan bị bộ phim này thu phục, hoàn toàn mê đắm nó.

Người ngồi bên cạnh không như thế, cậu trụ được nửa phim và bỏ cuộc vì buồn ngủ. Thi thoảng Điền ngáp vài cái, mí mắt ướt nhòe nhưng đối phương chẳng để ý mấy. Cậu khoanh tay trước ngực, đầu càng nghiêng về phía Linh Lan. Đến một giới hạn nào đó, khi Điền bị cơn buồn ngủ đánh bại, Linh Lan chợt thấy vai phải mình trĩu xuống. Lúc này cô mới nghiêng đầu nhìn cậu.

Rèm mi đen dài khép lại, cái vẻ ương ngạnh ở đầu chân mày cũng được buông xuống, bây giờ nhìn Hòa Điền chỉ là một cậu thiếu niên ngây ngô. Lúc ngủ nhìn Điền rất ngoan, hiền lành vô hại. Linh Lan nhìn cậu không chớp mắt, còn vô thức bật cười. Cô tự hỏi đây có phải là chàng trai cô thích không? Dường như không phải, vì Phạm Hòa Điền mà thiếu đi một chút ngông nghênh thì cậu sẽ không còn là Phạm Hòa Điền nữa.

Linh Lan nghiêng nghiêng đầu, chăm chú nhìn cậu. Hồi sau, cô nhận ra đây vẫn là chàng trai cô thích đó thôi. Gương mặt ngây thơ lương thiện này là chàng thiếu niên cô gặp đêm Trung Thu, cậu ấy như ánh đèn ngoài ngõ, ấm áp và thân thuộc.

Khoác chiếc áo khoác mỏng màu xanh biển của mình lên người Điền, rồi cô dìu cậu tựa đầu vào sofa, bộ phim dang dở trên tivi không còn sức hút nữa, cô gối tay nhìn cậu thật lâu.

“Hòa Điền.”

Cô vô cớ khẽ gọi tên cậu, viên ngọc màu xanh lam chạm vào da thịt man mát, câu nói ban sáng chưa thôi quẩn quanh trong tâm trí: “Từ giờ Hòa Điền sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Có cái gì đó thôi thúc Linh Lan đến gần Điền hơn, hình như là hơi thở đều đều và cái lối ngủ say quên mất đề phòng của cậu. Bờ môi mềm mại của cô mấp máy: “Từ giờ em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Và câu nói ấy kết thúc bằng một nụ hôn ở trên má, trở thành một bí mật mà chỉ có người thức giấc mới biết được. Rồi cô lại nói khẽ vào tai cậu: “Lần sau cứ xem bộ phim mà anh thích đi. Em sẽ xem với anh mà.”

Bàn tay đặt trên sofa của Linh Lan bất ngờ bị hơi ấm nào đó len lỏi, Điền đan tay mình vào tay cô, siết chặt. Mắt cậu vẫn không mở và giọng mang theo ý cười: “Xem phim em thích đi, sau đó hôn má dỗ dành anh là được.”

Đối mặt với nụ cười vương trên khóe môi cậu là đôi gò má đỏ lựng của thiếu nữ tuổi xuân.

Cô vỗ nhẹ vào vai cậu, nghiêm giọng: “Không có đâu!”

Cậu bật cười, rạng rỡ.