Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 54: Chuyến Đi (1)



“Nghỉ có một ngày về làm gì cho tốn công.”

Giọng bà Hương bên kia đầu dây truyền đến tai Linh Lan. Cô trở người, kéo chăn đắp ngang hông, phụng phịu nói: “Nhưng mà con nhớ mẹ lắm.”

“Mẹ nói là không cần về, cỡ một tháng nữa tới tết âm rồi về luôn. Đi xe từ Bình Dương về Cà Mau cũng sáu bảy tiếng rồi. Mệt vậy làm sao mai đi học nổi?”

“Nổi mà mẹ.” Cô nhăn trán.

Thế mà bên kia màn hình điện thoại, bà Hương vẫn quả quyết từ chối: “Thôi, ở lại đi chơi với nhà dì năm đi. Tết âm rồi về với mẹ. Mai mẹ đi dệt chiếu cho cô Khánh, lễ cổ nhân đôi lương đó. Con về mẹ cũng không có ở nhà lo cơm nước đâu.”

Hóa ra mẹ nằng nặc từ chối là do mai đi dệt chiếu. Nghe đến đây Linh Lan bỗng thấy thương mẹ, dịp tết Tây nhà nhà ai cũng nghỉ, còn mẹ vẫn phải đi làm. Gương mặt nhỏ nhắn thoáng hiện vẻ rầu rĩ, ậm ừ mãi vẫn chưa nói được câu nào.

Thấy vậy bà Hương nói thêm: “Mẹ nói rồi đó, ngày mai đừng về.”

Linh Lan “dạ” một tiếng não nề rồi cuộc trò chuyện cũng kết thúc.

Cô bật dậy với lấy cái áo khoác mỏng màu xanh biển treo trên lưng ghế khoác lên mình. Đồ đạc đã chuẩn bị sẵn từ mấy ngày trước, thật ra đồ đạc ở đây chỉ là một cái balo nhỏ đựng mấy thứ đồ linh tinh như kẹp tóc, ví tiền, sạc điện thoại và vài món nho nhỏ khác. Cô cũng không quên nhét một túi thuốc dán to oạch vào.

Ngước nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ là 10 giờ đêm, nghĩa là hai tiếng nữa chuyến xe Bình Dương – Cà Mau sẽ khởi hành.

Đúng vậy. Linh Lan vẫn sẽ về quê thăm mẹ, cô đã lên kế hoạch từ hồi đầu tháng kia mà. Con gái xa mẹ đã lâu, có dịp nhất định phải về thăm mẹ, dù không được cùng mẹ ăn một bữa cơm gia đình nhưng nhìn một cái cho đỡ nhớ cũng không tới nỗi nào.

Linh Lan rút điện thoại từ trong túi ra nhắn cho người đồng hành một tin.

Phan Linh Lan: Soạn đồ xong chưa?

Điền Phạm: Xong rồi, nửa tiếng nữa anh bắt taxi qua đón em.

***

12 giờ 10 phút, xe khách bắt đầu lăn bánh. Tết Tây năm nào người ta cũng đổ xô về quê, xe khách nào cũng đông nghịt người. Cũng đúng thôi, ai đi xa mà không nhớ nhà, có dịp là phải về ngay. Xe khách chỉ mới đi được mấy cây số, trong lòng Linh Lan đã nôn nao mong tới nơi thật nhanh. Cô ngước mắt nhìn bốn mươi chỗ trên xe đầy ắp người, toàn là người mong mỏi nhìn thấy quê hương thân thương.

Không gian vốn đã ngột ngạt lại còn thoang thoảng mùi dầu gió xen lẫn mùi ẩm mốc từ bụi bẩn trên dàn lạnh. Mỗi khi hít phải thứ tạp hương đó, bao tử liền quặn lên một cái rồi cổ họng lên cơn buồn nôn. Cô giơ tay bịt mũi lại, tay còn lại bịt luôn mũi người ngồi bên cạnh. Cậu chàng khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn: “Em say xe à?”

“Hơi khó chịu.”

Cậu giơ tay kéo tấm rèm màu vàng bằng vải tổ ong hai lớp sang một bên, những ánh đèn nơi phố thị hoa lệ hiện ngay trước mắt, rực rỡ như ánh sao dưới bầu trời. Xe lướt nhanh, ánh đèn cũng vì thế mà như đang bay. Nửa đêm đường sá vẫn còn tấp nập, xe cộ qua lại đông đúc, đèn xi nhan nhấp nháy chói mắt.

Giọng Điền dìu dịu: “Thoáng hơn chưa?”

Linh Lan gật đầu.

“Anh không say xe hở?”

Cậu đáp: “Không.”

“Đi xe khách nhiều sẽ quen đúng không?”

“Lần đầu anh đi.” Điền lại đáp.

“Lần đầu đi mà không say xe, hay vậy!” Linh Lan cảm thán. Cô đi xe mấy lần rồi mới khá hơn được một chút. Nhớ lại lần đầu đi xe khách, bao tử quặn lên quặn xuống, mỗi lần xe nghiêng là buồn nôn đau đầu thảm thương biết bao nhiêu.

Nửa đêm rồi nên xe khách im ắng hẳn, bầu không gian cũng vì vậy mà trở nên buồn tẻ, bác tài bật danh sách nhạc trữ tình quen thuộc phục vụ hành khách cũng như để giải trí suốt chuyến lái dài.

Anh biết chăng anh em khổ vì ai em khóc vì ai

Ngày vui đã tan nhân tình thế thái còn lại đống tro tàn

Em muốn kêu lên cho thấu tận trời cao xanh

Rằng tình em yêu sao giống đời đoá phù dung

Sớm nở tối tàn xót xa duyên mình chưa thắm đành dở dang.

...

(Ai Khổ Vì Ai – Nhạc sĩ Thương Linh)

“Tự nhiên anh nghĩ tới một chuyện.” Đột nhiên Điền lên tiếng.

“Hửm?”

“Hai đứa mình có giống ông bà ngày xưa đi hẹn hò không nhỉ?”

Cô bật cười: “Sao tự nhiên nghĩ vậy?”

Điền đảo mắt nhìn một vòng: “Âm nhạc, không gian, chuyến xe giống hệt hồi xưa.”

“Giống đâu mà giống. Thời bà nội làm gì có xe khách như vầy.”

Cậu tựa đầu vào gối ghế, đan bàn tay mình với tay cô làm một: “Anh đâu có nói thời bà nội.”

“Hở?” Cô không hiểu ý cậu.

“Anh nói sau này kể lại cho mấy đứa cháu nghe, lần đầu tiên ông bà hẹn hò là ở xe khách.”

“Phạm Hòa Điền!” Linh Lan xoay người bẹo má cậu: “Sao cái gì anh cũng nói được vậy?”

“Là kĩ năng đó baby.”

Cái gì chứ cái này thì Linh Lan công nhận, nói về thả thính hay trêu ghẹo thì Điền luôn tạo ra biến số mà cô không lường trước được, chính vì vậy mà cô mới sa chân vào đường tình cậu trải sẵn. Tuy vậy, ngoài miệng cô vẫn phủ nhận: “Kĩ năng cái nỗi gì!”

Quá nửa đêm, tiếng nhạc tình vẫn du dương như thế, tất cả hành khách trên xe đã chìm vào giấc ngủ. Mắt Linh Lan lim dim nhìn cảnh vật ngoài cửa, chỉ có những tấm biển hiệu hai bên đường thay đổi liên tục, còn ánh đèn và bầu trời đêm vẫn giữ hoài một vẻ. Cô ngáp nhẹ, cựa đầu nhìn chàng trai thiếp trên vai mình. Cậu vùi đầu vào tóc cô, hít hà mùi hoa cỏ từ loại dầu gội thảo dược, mắt nhắm nghiền lại, hình như cơn buồn ngủ quấn lấy cậu rồi. Còn cậu thì quấn lấy cô.

***

5 giờ sáng ngày 01/01/20xx. Chuyến xe về Cà Mau vẫn chưa đến điểm dừng. Vì lạ chỗ nên Linh Lan ngủ không sâu, cô dậy từ sớm nhìn khung cảnh ngoài ô cửa, mong chờ được nhìn bình minh ló dạng.

Ba mươi phút nữa bình minh sẽ lộ diện, trong lúc chờ bình minh, Linh Lan muốn nghe một bản nhạc cũ. Truy cập vào ứng dụng trên Youtube, thủ tục trước khi tận hưởng âm nhạc là thưởng thức nhạc quảng cáo trước. Lúc nào cũng vậy, có thể là hàng chục mẫu quảng cáo một ngày. Song, hôm nay Youtube phát một đoạn quảng cáo thu hút sự chú ý tuyệt đối.

Thông qua chiếc tai nghe không dây trên tai, cô nghe thấy:

Bạn và người ấy yêu nhau bao lâu rồi?

Người ấy có giận khi bạn quên mất ngày kỉ niệm?

Một ngày được yêu là một ngày quý giá, một ngày bên cạnh người ấy là một ngày dài tuyệt đẹp. Lưu giữ ngày yêu, tải Love Days ngay! Love Days - ứng dụng đếm ngày yêu.

Ngón tay Linh Lan chợt dừng ở biểu tượng tải xuống, cô nghiêng đầu nhìn Điền say sưa ngủ, khẽ mím môi.

Ứng dụng Love Days cài đặt thành công.

Nhập tên của bạn: Phan Linh Lan.

Ngày tháng sinh: 10/10

Cung hoàng đạo: Thiên bình.

Tuổi: 17

Nhập tên của người yêu:

Cô lén lút nhìn cậu một cái rồi gõ gõ vào chỗ nhấp nháy: Phạm Hòa Điền.

Ngày tháng sinh: 6/6

Cung hoàng đạo: Song tử.

Tuổi: 16

Ngày yêu của hai bạn: 21/12/20xx.

Số ngày yêu nhau: 11

“Dậy sớm vậy?”

Vai Linh Lan nhẹ đi, cô vội vàng tắt điện thoại đặt xuống ghế.

“Dậy... dậy sớm ngắm bình minh.”

Hòa Điền đưa mắt nhìn bầu trời nửa sáng nửa tối ngoài ô cửa, một dãy màu vàng nhạt vắt ngang chân trời, bình minh sắp tới rồi. Cậu nghiêng người về phía cô, thơm thật nhanh vào má một cái: “Chào buổi sáng.”. Rồi tiện tay lấy luôn một bên tai nghe. Điền chỉnh lại tư thế ngồi dễ chịu, thưởng thức bài nhạc mà cô đang nghe dang dở.

Gọi tên của anh là nắng

Để em được làm mây trắng

Bên anh quấn quýt mãi chẳng rời

Và khi gọi anh là mưa

Chẳng thể gần lại được nữa

Anh mang ấm áp đi xa.

(Tình yêu màu nắng – BigDaddy và Đoàn Thúy Trang)

Đôi má Linh Lan đỏ bừng bừng, nhất là cái chỗ làn môi cậu lướt qua, cô lườm cậu một cái nhưng không giấu nổi cái bẽn lẽn dịu dàng của thiếu nữ. Bình minh tới, từng tia nắng đầu ngày len qua màn trời cao thăm thẳm. Điền khoanh tay nhìn binh minh ngay bên cạnh Linh Lan, thắp thêm ánh sáng lấp lánh nơi con ngươi khẽ xao động. Nàng thơ má đỏ bừng cùng với màn nắng bên cạnh, rực rỡ mà ấm áp.

Bất giác cậu ngân nga vài câu hát, chính xác hơn là hát đè lên lời ca trong tai nghe.

Gọi tên của em là nắng

Để anh được làm mây trắng

Bên em quấn quýt mãi chẳng rời.

Linh Lan nghĩ mình bị điên rồi, ấy thế mà cất giọng hát cùng cậu.

Và khi gọi anh là mưa

Chẳng thể gần lại được nữa

Anh mang ấm áp đi xa.

“Trước khi anh thức, em làm gì vậy?” Cậu cười hỏi.

“Không...” Cô chối ngay: “Không có làm gì hết.”

Hòa Điền lại khoanh tay trước ngực, nheo mắt: “Anh thấy em bấm điện thoại chăm chú lắm. Xem gì vậy?”

“Mở nhạc thôi.” Cô bối rối.

“Tải cả app đếm ngày yêu nữa.” Ấy thế mà cậu nỡ lòng vạch trần thẳng thừng.

“...”

“Anh dậy trước đó mười phút rồi.”

“...” Lại cái trò giả ngủ chết tiệt này!

Người ta biết rõ quá rồi, cô giấu làm gì nữa? Linh Lan ngoảnh đầu giấu đi sự ngượng ngùng: “Thấy lạ nên tải thử thôi.”

Cậu chạm nhẹ vào tay áo cô: “Mở anh xem đi.”

“Có gì đâu mà xem.”

Cô giấu luôn điện thoại vào túi nhưng cậu cũng không vừa, hai đứa giằng co một hồi cô cũng chịu thua vì Điền khỏe như trâu.

“Thông tin ngày yêu chính xác rồi, thông tin bạn trai cũng đúng luôn.”

Ngón tay đang lướt trên màn hình điện thoại của Điền chợt khựng lại khi đọc tên hành trình ngày yêu.

“Châu Ngọc của Linh Lan?”

Viên ngọc màu lam trên cổ Linh Lan hơi đong đưa, cô rướn người giật lại điện thoại.

“Đưa đây!”

Dẫu hiểu rất rõ ý nghĩa của nó nhưng cậu vẫn vờ ngây thơ, chớp chớp mắt hỏi: “Nghĩa là gì thế?”

Linh Lan nhắm mắt, im lặng không đáp.

Điền giơ ngón trỏ chạm nhẹ vào má cô, nói như cười: “Là gì vậy nhỉ?”

“Không biết.”

Cậu bật cười: “Là Hòa Điền của Linh Lan phải không?”

Đáp lại cậu là khoảng lặng từ Linh Lan nhưng cậu biết đó chính là sự thừa nhận âm thầm mà cô không dám dùng lời xác nhận. Bây giờ Điền mới thật sự cảm nhận, cô gái cậu rất thích cũng rất thích cậu.

“Hòa Điền của Linh Lan.” Có ai đó vừa cười vừa nhẩm suốt cả chuyến đi.