Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 55: Chuyến đi (2)



Xe dừng ở đích đến lúc bảy giờ sáng, vừa hay bụng Điền cũng bắt đầu kêu. Trước khi về nhà hai đứa cùng nhau đi ăn sáng, về với vùng đất Linh Lan làm thổ địa, đương nhiên cậu sẽ được ăn món đặc sản nức tiếng chốn này. Đó chính là món bánh tầm cay xứ Đất Mũi.

Hai đứa có mặt ở một quán bánh tầm nhỏ đậm chất địa phương, rau sống tươi mát đầy ắp trong tủ kiếng, mùi cà ri vấn vương trong không khí. Linh Lan rút khăn giấy lau muỗng đũa cho Điền, cậu nhìn quanh quán ăn một vòng, thắc mắc: “Bánh tầm cay? Nghe lạ vậy?”

Cô chẳng giải thích gì cả, chỉ nói: “Ăn đi!”

Cái món bánh tầm cay Linh Lan cho cậu ăn đúng là lạ thật nhưng ngon, thơm mùi cà ri, sả và còn có thêm hương lá chanh ăn kèm với rau sống, sợi bánh tầm còn na ná sợi bún. Hòa Điền vốn dễ ăn, một mình cậu ăn hai đĩa đầy. Linh Lan thấy cậu ăn ngon mà bản thân vui lây, cô cười híp mắt: “Vậy là hoàn thành mục tiêu đầu tiên, ăn món đặc sản.”

“Chấm điểm đi, món này anh cho bao nhiêu điểm?”

Điền xòe hai bàn tay, mười ngón, mười điểm.

“Vậy đi thôi, em về nhà một chút.”

Địa điểm tiếp theo mà hai đứa hướng bước là làng dệt chiếu gần đó, nơi mà Linh Lan sống từ nhỏ. Hầu hết ở đây mọi người đều làm chiếu. Nhà nào cũng phơi lác trước cửa, đợi khô rồi tiến hành làm nguyên liệu dệt chiếu. Lác trước cửa đôi khi màu xanh lá nguyên thủy, đôi khi lại nhuộm sắc đỏ, vàng, trắng. Cả làng rực rỡ muôn sắc màu.

“Mẹ cũng phải phơi như vậy à?” Cậu hỏi.

“Không, nhà chị không phơi. Mẹ chỉ đi dệt thuê cho xưởng của cô Khánh cách chỗ này ba cây số lận.”

Nói rồi cô kéo tay cậu, nhanh chân bước về phía trước: “Chị lén về đây đó, đi nhanh để mọi người phát hiện.”

Đôi thể thao của Điền chạy trên mặt đường đầy sỏi đá, bên đường cây cối um tùm, không khí trong lành. Sáng sớm đã có nắng vàng xuyên qua cành cây tán lá, nắng không gắt nhưng vẫn khiến đầu mày người ta chau lại. Cậu theo chân cô gái nhỏ nhắn ở phía trước, nắng phủ lên đỉnh đầu khiến mái tóc cô như sáng lên. Cậu vội gỡ chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, đội lên mái tóc dài mượt.

Hai đứa chạy rẽ vào một quãng đường vắng, sỏi đá và hoang sơ. Linh Lan xoay đầu nhìn cậu, mỉm cười dịu dàng: “Đến đây.”

Điền như bị nụ cười ấy thôi miên, cậu đút tay vào túi quần, bước đến bên cạnh Linh Lan. Lúc này cả hai đang đứng trước một dãy hàng rào sắt cũ mèm hoen gỉ, màu sắt ngả sang ố vàng. Dãy hàng rào bao quanh một khu đất khá rộng và được khóa cẩn thận. Bên trong có rất nhiều chậu hoa màu đen xếp theo hàng dài, cây lá xanh um mát mắt.

Linh Lan hướng mắt nhìn khu đất đó một hồi lâu rồi nghiêng đầu nhìn cậu: “Quà của ba tặng cho chị đó.”

“Tất cả chậu hoa này hả?”

Cô khẽ lắc đầu, nụ cười trên môi hé mở nhưng lại vương chút man mác buồn: “Cả mảnh đất này á, trước khi mất ba để lại cho chị. Tết nào mẹ cũng trồng hoa vạn thọ ở đây để bán, chị thường lựa chậu đẹp nhất tảo mộ ba.”

Lời Linh Lan nghe cứ như gió từ vườn cây ăn quả thổi đến, nhẹ nhàng mà chạm vào lòng. Cậu xoay đầu nhìn cô, nhất thời không biết nói gì. Ở đâu đó trong tâm hồn mỗi người luôn có nỗi đau bị giam giữ trong một góc khuất, thi thoảng nỗi đau ấy sẽ kêu gào làm nhiễu loạn cuộc sống người khác. Cô mang cậu đến một nơi cách xa phố thị, cho cậu thấy nơi cô lớn lên, kể cho cậu nghe về món quà ba để lại. Có lẽ đây là một cách rút gọn khoảng cách giữa hai đứa, cô đối với cậu không có bí mật, không có nỗi đau thầm kín nào phải gặm nhấm một mình.

Cô cũng sẵn lòng bày tỏ dự định với cậu: “Sau này chị sẽ bán mảnh đất này đi.”

Cậu ngạc nhiên nhìn cô.

Linh Lan tiếp tục nói: “Chị sẽ học thật giỏi rồi mang số tiền bán đất tới một nơi thật xa, mua một căn nhà nhỏ sống với mẹ. Đi làm chăm chỉ mua thật nhiều đồ tốt cho mẹ và sẽ không quay về đây nữa.”

“Tính đi đâu?” Cậu hỏi.

“Có lẽ thành phố hoặc đâu đó mà mẹ chị thích.”

Cậu cúi đầu: “Cũng tốt.”

Cô khoác tay cậu, lay nhẹ: “Yên tâm đi. Sau này đi đâu chị cũng sẽ nói cho em biết.”

Điền nhếch môi cười: “Không nói anh cũng tự tìm được.”

Chưa kịp nghe lọt tai câu này, Linh Lan thoáng giật mình rồi kéo tay cậu đi thật nhanh, bất ngờ bị kéo nên Điền chỉ biết chạy theo. Cô và cậu nép mình trong một con hẻm đầy đất với đá. Vốn định hỏi Linh Lan có chuyện gì, khi cúi đầu, cậu thấy mắt cô nhìn chằm chằm về phía bên kia hàng rào. Sự chán ghét hằn lên trong đôi mắt trong veo, đôi môi mềm mím chặt. Điền xoay đầu nhìn theo Linh Lan, bên kia hàng rào là một gã đàn ông cởi trần gầy ốm, vác thêm thùng bia màu trắng đi về phía trước. Ông ta nghiêng đầu nhìn mảnh đất trồng đầy hoa vạn thọ, cười khinh một cái, nhổ một bãi nước bọt rồi cứ thế bước tiếp.

Đột nhiên lời Linh Lan nói hiện lên trong đầu cậu: “Chị sẽ học thật giỏi rồi mang số tiền bán đất tới một nơi thật xa, mua một căn nhà nhỏ sống với mẹ. Đi làm chăm chỉ mua thật nhiều đồ tốt cho mẹ và sẽ không quay về đây nữa.”

Tiếp đó là lời của anh Lâm: “Ba nó mất hồi học lớp 6, mẹ đi thêm bước nữa với người khác. Dượng say xỉn suốt ngày nên gây sự liên tục, hồi hè nó với ổng đánh nhau nên mẹ nó mới gửi lên đây đó. Nó đã khổ đến mức đó rồi. Mày để nó yên đi.”

Với biểu hiện của Linh Lan thì gã đàn ông đó là... cha dượng của cô? Cậu cúi đầu toan hỏi nhưng bị Linh Lan kéo đi lần nữa.

“Ông ta đi rồi, vào nhà thôi.”

Điền dừng bước, hơi lo lắng: “Em vào nhà làm gì?”

Linh Lan tháo balo xuống, moi túi thuốc dán từ trong balo ra: “Đưa thuốc cho mẹ, mẹ dệt chiếu nhiều nên cổ tay hay bị đau.”

Cậu nhìn túi thuốc trên tay Linh Lan, chẳng hiểu sao thấy hơi chạnh lòng, ngay cả việc vào nhà đưa thuốc cho mẹ cô cũng phải lén lút. Lúc trước Linh Lan đã sống như thế nào vậy? Điền không muốn nghĩ thêm, cậu chủ động nắm tay Linh Lan đi với tâm thế là một vệ sĩ, khi có cậu ở đây, không ai có thể làm tổn thương cô được.

Nhà Linh Lan rất nhỏ, trước nhà có một cái võng khung sắt, cô chỉ tay về phía nó: “Mẹ hay nằm nghỉ ở đây nè.”

Lúc này Điền chỉ chú ý tới cái ổ khóa to đùng trước cửa nhà, cậu nhíu mày: “Cửa khóa rồi.”

Cô vội cởi áo khoác dúi vào tay cậu: “Em sẽ leo vào.”

“Ngã bây giờ.” Cậu giơ tay ngăn lại, dúi áo khoác trở về tay cô: “Để anh.”

Trước khi đu lên cái cửa sắt nhà cô, cậu còn màu mè vuốt tóc một cái: “Có dịp nhớ nói cho mẹ biết mẹ có con rể đẹp trai biết leo rào nhé!”

Cô bật cười: “Mẹ đánh chị chết.”

Nhiệm vụ tết Tây đã được hoàn thành, trước khi rời khỏi con hẻm nhỏ, Linh Lan ngoái đầu nhìn cái võng sắt có túi thuốc được treo trên đó một cái, thở một hơi nhẹ lòng rồi cùng cậu rời đi.

Sau khi về nhà Linh Lan, điểm đến tiếp theo không phải là trở về thành phố, mà là...

“Về làng chiếu mà không thử dệt chiếu thì coi như chưa đi Cà Mau.”

Linh Lan dẫn cậu đến một làng dệt chiếu khác cách nhà cô một quãng xa vì sợ đi gần gần bà con trông thấy sẽ mách với mẹ. Thế là hai đứa dừng chân trước một căn nhà lớn, mảnh sân phía trước phơi rất nhiều sợi lác. Trong nhà có một ông anh trạc tầm hai mươi lăm, khi thấy Linh Lan đứng trước cửa nhà, anh ấy nhăn răng cười: “Bé Lan?”

“Anh Thanh!”

“Em chào anh.” Điền cúi đầu chào lễ phép.

Anh Thanh thấy Linh Lan thì vui lắm, mỗi tội đang nhuộm sợi lác nên không ra tiếp đón ngay được. Anh Thanh là con trai út của cô Khánh, hồi Linh Lan còn nhỏ, anh hay trông cô cho mẹ dệt chiếu. Thời gian sau này nhà cô Khánh khắm khá nên mở xưởng lớn hơn thành ra bà dành nhiều thời gian ở xưởng nên giờ có mỗi anh Thanh ở nhà thôi.

Anh Thanh thấy bên cạnh Linh Lan còn có thêm một cậu con trai cao to, anh tò mò: “Ai vậy? Bà con hả?”

Cô nghiêng đầu nhìn Điền cười cười, ngượng ngùng không đáp. Thấy Linh Lan khó nói về mối quan hệ của hai đứa quá nên đành giúp cô công khai, cậu choàng tay qua vai kéo Linh Lan đứng sát bên mình. Anh Khánh chợt hiểu ra cậu là cái gì cũng Linh Lan. Anh bật cười rồi lắc đầu: “Mới đi mấy tháng mà đem rể về cho mẹ Hương rồi.”

Vì ngượng quá nên Linh Lan vội đổi chủ đề, không đề cập tới bạn trai hay người yêu gì hết: “Hôm qua em có nói với anh chuyện dệt chiếu.”

Anh Thanh vớt đám lác nhuộm màu đỏ ra khỏi nồi, đánh mắt vào phía trong: “Anh soạn đồ hết rồi.”

“Dạ em cảm ơn anh.”

Anh Thanh cười rồi phẩy tay một cái.

Cô kéo cậu vào trong nhà, bên trong đã bắc sẵn khung cửi để dệt chiếu. Mỗi một tấm chiếu đều cần hai người cùng dệt, phối hợp với nhau cho ra thành phẩm. Linh Lan đảm nhận vị trí truồi, còn Điền sẽ là người dập.

Lần đầu tiên công tử thành phố như cậu trải nghiệm quá trình tự dệt chiếu, đương nhiên không khỏi tò mò. Còn Linh Lan sống bằng cái nghề này, biết dệt đôi chút là chuyện thường. Cô lựa sợi lác đẹp, liếc mắt nhìn cậu nghiên cứu khung dệt.

“Biết tại sao hai đứa mình đi dệt chiếu không?” Cô hỏi.

Cậu lắc đầu.

Linh Lan nhét sợi lác vào khung: “Bà nội lớn tuổi rồi nằm nệm dễ đau lưng, mình dệt cho bà một tấm chiếu mới ngủ cho ngon.”

Điền ngẩn người nhìn Linh Lan rất lâu, không ngờ cô đưa cậu về quê còn có thêm mục đích này. Linh Lan thương bà nội nhiều đến thế, lòng cậu cảm thấy ấm áp vô cùng. Cảm giác như từ ngày cô bước vào cuộc đợi cậu, số phận đã định sẵn cô và cậu sẽ là người một nhà vậy. Quan tâm chăm sóc cho nhau, cô yêu thương người cậu trân quý nhất cuộc đời, thế nên cậu càng thương cô hơn.

Thuở đầu Điền luôn nghĩ Linh Lan vốn là người lạnh lùng, có hơi vô cảm. Nhưng càng ở bên cạnh, càng tiếp xúc nhiều mới hiểu được rằng với những gì cô đã trải qua, cô phải tự mình tạo ra một lớp vỏ cứng rắn thôi. Thật ra sâu bên trong Linh Lan sống rất tình cảm, thấu hiểu và ấm áp. Chính vì vậy cậu mới trót thích cô. Đối với cậu, cô là mảnh ghép của cảm giác an toàn mà cậu luôn kiếm tìm.

Tết Tây năm nay đối với cậu thật ý nghĩa.

“Cảm ơn em.” Điền khẽ nói.

***

Bà Hương về đến nhà lúc bảy giờ tối, cánh cổng rỉ sét bị đẩy nhẹ. Bà dắt xe vào trong, được mấy bước thì dừng lại. Trước mũi chân là túi thuốc cao dán nằm lăn lốc trên sân, bà ngước mắt nhìn gã đàn ông nằm trên võng ngủ há họng, da ông ta đỏ au như tôm luộc, không biết đã ngấm bao nhiêu cồn. Bà cúi người nhặt túi thuốc lên: “Cái ông này hôm nay còn biết mua thuốc cho tui.”

Gã vẫn ngáy o o chẳng động đậy.

Bà mở túi ni long xem thử là thuốc gì, trong đó có rất nhiều cao dán giảm đau và cả dầu gió. Ở đáy túi có một tờ giấy ô li lạ lùng. Bà Hương nhìn lão chồng một cái, nghi ngờ mở tờ giấy ra.

Chữ trên giấy được ghi nắn nót từng nét một, chữ đẹp như vậy làm bà nhớ ngay đến đứa con gái trên thành phố.

Mẹ dán thuốc vào cổ tay sẽ đỡ đau hơn nhiều, con có mua dầu nước xanh cho mẹ nữa. Đau bụng hay đau đầu dùng cũng được hết. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Tết ta con sẽ về với mẹ. Con nhớ mẹ nhiều lắm.

Bà Hương chợt nhận ra túi thuốc này vốn không nằm dưới đất, Linh Lan không làm thế bao giờ. Chỉ có gã đàn ông ngủ say như chết mới làm vậy, ông ta ném túi thuốc đi. Lòng chợt quặn thắt từng cơn, mắt bà Hương cay sè, từng giọt, từng giọt trong veo chảy xuống cằm. Tiếng nấc vang lên trong mảng sân vừa nhỏ vừa tối. Bà thương phận mình, thương cả đứa con gái tội nghiệp.