***
Huy Hoàng: Xong rồi chuyển nốt tiền còn lại cho anh đi.
Điền Phạm: Bao lâu thì đổi lại được?
Huy Hoàng: Ba tháng.
Điền Phạm: Đưa số tài khoản.
***
Sau một ngày nghỉ lễ, tụi học sinh đến trường như bình thường, hôm nay bầu không khí có phần nhộn nhịp hơn. Linh Lan đeo balo trên lưng, vừa bước vừa ngó nghiêng khắp dãy hành lang. Chẳng hiểu sao sáng nay có cái gì đó lạ lạ, hội con gái cứ tụm năm tụm bảy bàn tán gì đó. Nhớ lại cảm giác bị bàn tán lúc trước, cô chạnh lòng chậm bước, cố gắng nghe ngóng mọi người đang nói gì, liệu mình có phải là chủ đề của họ không. Chuyện của hội hoa và cô coi như là đã quyết xong, nhưng nỗi đau vẫn đau đáu ở lại. Đối với một cô gái, việc miệt thị ngoại hình là cách thức tàn nhẫn nhất, vết thương trên da rồi sẽ lành nhưng vết thương trong tim, trong tiềm thức không biết chừng nào mới có thể nguôi ngoai.
Tâm Nhi – loa phát thanh của lớp thấy Linh Lan ôm balo bước chầm chậm, con nhỏ xốc balo mình một cái rồi tăng tốc chạy về phía Linh Lan, choàng tay bá cổ với cô bạn hạng nhất.
“Linh Lan.”
“Hở?” Cô giật mình dừng bước, xoay đầu nhìn nhỏ cùng lớp đang cười hì hì.
“Mày trả thù đúng không? Trời ơi cái chiêu này thâm hiểm mà nó hả dạ.” Nhi phấn khích vỗ eo cô một cái: “Tao mà là hội hoa chắc không bao giờ dám vào cái Facebook đó nữa quá.”
“Hả?” Cô nghệt mặt ra, não vẫn chưa tải xong thông tin mà Tâm Nhi vừa nói.
Nhìn cái mặt ngơ ra như người trên trời rớt xuống, Tâm Nhi buông Linh Lan ra, chớp chớp đôi mắt hiếu kỳ: “Vụ hội hoa bị đổi tên Facebook đó, không phải mày làm hở?”
“Hả? Tao có biết gì đâu.” Linh Lan lắc đầu nguầy nguậy.
Thế là Tâm Nhi vội kéo cô bạn hạng nhất vào lớp, quăng balo lên bàn rồi ấn con bạn xuống ghế. Vừa hay Anh Thơ mới đáp tới lớp, cái câu nó hỏi y hệt Tâm Nhi: “Mày trả thù hả Lan?”
Tất cả ánh mắt tò mò trong lớp đổ dồn về phía Linh Lan, bị mọi người nhìn như vật thể lạ, cô vội xua xua tay.
“Không phải mà.”
Tâm Nhi dí cái điện thoại trước mặt Linh Lan: “Mày nhìn nè, nhận ra ai không?”
Cô cầm điện thoại của Nhi, chăm chú xem cái trang cá nhân hiển thị trên màn hình. Cái ảnh đại diện hình tiểu thư đài cát đánh đàn dương cầm quá đỗi quen mắt. Da trắng, mắt xinh, môi chúm chím và chính cái avatar xinh đẹp này là đứa lập nhóm chat miệt thị cô – Vũ Xuân Đào. Ấy mà hôm nay cái tài khoản cả chục nghìn lượt theo dõi này lại có sự thay đổi bất ngờ, bất ngờ đến mức cả trường chấn động! Phần hiển thị tên tài khoản không còn là Vũ Xuân Đào như mọi ngày nữa mà là Xấu Nết 1.
“Xấu Nết 1?” Cô không giấu nổi ngạc nhiên: “Này là tên Facebook á hả?”
“Chứ gì nữa! Giờ thì không chỉ mấy đứa trong trường mà cả thế giới biết cái nết của nó.” Tâm Nhi vô đùi cái đét.
“Ê con Trúc bị đổi là Xấu Nết 2, còn con Cúc là Xấu Nết 3, con Vân thì Xấu Nết 4. Hội hoa giờ bị đổi tên Facebook thành hội xấu nết hết rồi.” Anh Thơ hả dạ tới mức thiếu điều nhảy cẩng lên vì vui, miệng ca tụng cao nhân nào đó hành hiệp trượng nghĩa: “Trời ơi anh hùng nào ra tay diệt trừ cái đám này vậy, tao xin một chân là đệ tử mới được.”
Rồi Anh Thơ và Tâm Nhi gục xuống bàn, chụm đầu vào nhau, không quên kéo luôn Linh Lan vào cuộc trò chuyện.
“Nghe nói bị đổi hồi một giờ khuya, sáng dậy vẫn vào được Facebook nhưng mà tên bị đổi thành vậy. Bị đổi tên Face thì 3 tháng sau mới đổi lại được đó.”
Quả đúng là xứng với cái danh loa phát thanh trung tâm nhiều chuyện, chỉ một buổi sáng tới lớp mà con Nhi đã biết hội xấu nết bị đổi tên Facebook từ lúc mấy giờ.
Thơ kéo Nhi xuống, chu môi tám chuyện: “Ê tao nghe nói mấy cái dịch vụ đen này tốn nhiều tiền lắm đó, rất nhiều tiền mới có người nhận làm. Ai mà chịu chi dữ vậy ta?”
Bỗng nhiên hai đứa nó im bặt, đồng loạt hướng mắt nhìn Linh Lan. Còn cô thấy vô lí tới mức tức cười. Hai con nhỏ này nghĩ cô có nhièu tiền vậy hả? Giày búp bê đang mang chưa tới một trăm năm mươi nghìn đây nè!
“Hai đứa mày nghĩ tao dư tiền lắm hả? Không có tiền còn buồn hơn bị chê xấu đó có biết không?”
Đương nhiên là hai đứa này biết Linh Lan siêu tiết kiệm, khả năng chi tiền thuê người làm dịch vụ Facebook là chuyện không thể. Bởi vậy tụi nó đâu có nghĩ cô là người làm chuyện đó, người mà tụi nó nghĩ là...
“Tao cá là thằng Điền làm.”
“Tao đồng ý.” Nhi giơ tay tán thành.
Nhưng Linh Lan biết khả năng Điền làm là rất thấp vì gia cảnh nhà cậu cô biết rõ quá mà. Tuy có vẻ ngoài công tử con nhà giàu nhưng cậu và bà chỉ ở trong một căn nhà nhỏ bình yên mà thôi, nói cậu có điều kiện dư giả để làm cái chuyện này thì không đúng lắm. Dẫu biết Điền từng mang đôi giày bốn triệu đi học nhưng đó có thể là tiền để dành từ rất lâu, rất lâu thì sao?
“Không phải Điền đâu, tao hiểu Điền mà.”
“Ôi coi nó kìa!” Thơ vỗ vai Nhi một cái: “Không phải anh ấy bảo vệ tôi đâu, không phải hoàng tử bảo vệ công chúa đâu.”
Tâm Nhi vờ đỡ Thơ, tuôn một tràng sến súa: “Công chúa, nàng thơ, thiên thần, tiên nữ của anh ơi. Em thật ngây thơ trong sáng.”
“Ọe!”
Linh Lan thấy Đông Phong bước vào lớp bèn giơ tay tách hai con bạn ra, lí nhí: “Giải tán đi, Phong vào lớp rồi.”
Dù sao chuyện cũng đã qua rồi, cô nhận lời xin lỗi của Phong mà tiếp tục nhắc đến em gái cậu ấy thì chẳng hay chút nào.
Thơ bĩu môi một cái, đẩy Nhi về bàn của nó rồi ngồi xuống chỗ mình: “Coi như tụi này nể thằng Phong.”
Mà Phong chẳng để tâm đến Facebook của Đào có vấn đề gì, thứ duy nhất cậu ấy chú ý là cân bằng thứ hạng tuần này.
***
Giờ ra chơi.
Kể từ ngày có tình yêu vào người, giờ ra chơi nào Linh Lan cũng vắng mặt, chỗ mà cô xuất hiện thường là ghế đá gần gốc cây phượng, bàn inox cuối cùng trong dãy dưới căn tin và dĩ nhiên luôn có vật đính kèm đi theo Linh Lan. Cậu bám lấy cô như hình với bóng, chỗ nào có Linh Lan thì trong vòng bán kính hai mét luôn có mặt Hòa Điền. Ban đầu vì ngại ánh nhìn của các bạn, cô luôn đuổi cậu đi thật xa nhưng Điền đâu phải là người dễ nghe lời, ngược lại càng dính lấy hơn. Cô là người dễ dàng đầu hàng trước người nhây, vậy nên để mặc cậu quấn lấy mình như mèo.
Như thường lệ, giờ ra chơi sẽ là giờ Linh Lan ăn sáng, Điền ngồi bên cạnh cầm quyển sách giơ lên cao, che nắng trên đầu cô.
“Nắng vậy mà cũng ngồi.”
Linh Lan nhai nhồm nhoàm bánh mì: “Chị... ấy... át... mà.”
Nguyên văn là: Chị thấy mát mà.
Mát phải rồi! Vì bên cạnh em luôn có người che nắng mà.
Điền không buồn nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn đôi má phồng lên khi Linh Lan lỡ cắn một miếng bánh mì to.
Linh Lan ngước mắt nhìn cậu, chợt nhận ra chỗ mình mát là vì trên đỉnh đầu có người che nắng. Cánh tay cầm quyển sách của cậu giơ lên cao, đoạn dưới cổ tay tầm năm centimet có ba vệt kì lạ. Cô vội nắm tay cậu kéo xuống, cúi đầu nhìn thử tay Điền bị cái gì. Ba vệt đó nằm một hàng dọc, mỗi vệt kéo dài khoảng ba centimet, màu sắc cũng bất thường, trắng hơn màu da của cậu một chút, mỗi vệt lại có mức độ trắng khác nhau.
“Tay bị gì vậy?” Linh Lan lo lắng hỏi.
Điền cụp mắt nhìn mấy vệt trên tay mình: “Thử nghiệm ấy mà.”
“Thử cái trò gì vậy!” Linh Lan kéo tay cậu, sốt ruột thốt lên: “Nghe lời ai làm cái này?”
“Nghe theo chị tư vấn trong cửa hàng mỹ phẩm.”
“Chị nào cơ?” Cô liếc cậu một cái sắc lẹm.
“Nhân viên tư vấn kem chống nắng.” Cậu khoanh tay trước ngực. Chợt nhớ về bốn ngày trước, trưa nào tan học cậu cũng ghé qua cửa hàng mỹ phẩm, nhân viên tư vấn nhiệt tình những loại chống nắng phù hợp. Song đối với một thằng con trai có độc một chai sữa rửa mặt thì việc chọn ra loại chống nắng tốt cho Linh Lan là cả một vấn đề, vì vậy cậu quyết định thử hết ba loại chị bán hàng đề cử. Sau bốn ngày thử nghiệm, loại sáng nhất cậu sẽ mua cho Linh Lan một tuýp và cái tuýp ấy bây giờ đang nằm trong túi cậu.
Tuýp kem chống nắng màu trắng nắp vàng được đặt kế bên Linh Lan, Điền kéo nhẹ vạt áo dài của cô, hắng giọng: “Trời nắng, dùng cái này đi. Anh thử rồi.”
Sau đó Điền chìa cánh tay ra, chỉ vào vệt trắng nhất trong ba vệt: “Nó là cái này.”
Linh Lan nhìn cậu, rất lâu. Cô không có bất kì phản ứng nào, mắt dán vào cái vệt có màu sáng nhất trên tay cậu. Cái vệt đó là từ kem chống nắng mà ra, để thử được công dụng của nó có lẽ cậu đã phải đứng nắng mấy ngày. Cứ tan học là Điền sẽ đến cửa hàng mỹ phẩm bôi mẫu thử rồi đi trong trời nắng, cứ thế lặp lại mấy ngày để chọn ra loại có công dụng hiệu quả nhất. Bỗng dưng cô nhớ về buổi tối hôm đó, vì tự ti khi cậu ngỏ lời thích, cô đã òa khóc trước mặt cậu. Lúc ấy Điền đã dịu dàng hỏi: “Phải làm thế nào để em ngừng nghĩ mình không xinh đẹp?”
Tối đó cậu vẫn không có câu trả lời từ cô và những lời miệt thị mà cậu đọc được quấy nhiễu tâm trí cậu mãi. Có phải Linh Lan tự ti vì làn da nên mới nghĩ mình không hợp với cậu, có phải vì vậy mà cô rơi nước mắt không? Nếu là vậy, khi cậu giúp cô trắng trẻo hơn, cô sẽ tự tin ở bên cạnh cậu chứ? Và thế là cậu đến cửa hàng mỹ phẩm thử từng loại với hy vọng có thể mang bù đắp tổn thương của Linh Lan bằng sự tự tin khi cô cảm nhận bản thân mình xinh đẹp.
Thấy Linh Lan im lặng mãi không đáp, tuýp kem chống nắng nằm bất động trên mặt ghế đá. Cậu im lặng quan sát Linh Lan, chỉ thấy mắt cô cụp xuống, giấu đi cảm xúc không cho cậu xem. Điền hơi lo lắng, cậu tránh mặt sang trái để cô không ngượng ngùng: “Nếu em không thích dùng cũng không sao, anh thấy em xinh lắm rồi.”
Linh Lan khẽ đứng dậy, tiện tay nắm lấy cổ tay cậu. Cô cúi đầu kéo cậu đi, Điền chỉ biết theo bước chân cô mà thôi. Sự im lặng của Linh Lan khiến cậu lo lắng rằng tuýp kem chống nắng có nghĩa là cậu chê bai cô, thật ra không phải vậy. Cậu giải thích: “Nghe anh nói.”
Cô vẫn im lặng, kéo cậu ra sau nhà đa năng. May mà mấy thằng hút thuốc không tụ tập ở đây. Linh Lan bước lên bậc thềm, Điền vẫn đứng ở dưới sân. Ánh nắng buổi sáng rọi trên bậc thềm một mảng vàng nhạt. Cô cúi đầu, tay siết chặt tuýp kem chống nắng. Bấy giờ mới chịu cất lời: “Hòa Điền.”
Điền ngước mắt nhìn cô.
Linh Lan bước xuống một bậc thềm, lúc này hai đứa cao bằng nhau. Cô giơ tay ôm má cậu, bàn tay mềm mại chạm vào gò má khiến tim cậu loạn nhịp, sau đó còn có thứ mềm mại hơn chạm vào má trái. Linh Lan khẽ đặt vào đó một cái thơm nhẹ như cánh hoa đáp trên mặt đất, giọng cô hơi yếu ớt.
“Cảm ơn vì đã thích em nhiều như thế.” Cô nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt nâu cậu thích nhìn dường như long lanh hơn mọi ngày.
Bất giác Điền đỏ mặt, chỉ một cái thơm cũng đủ khiến người mặt dày ngại ngùng. Nhưng người mặt dày vẫn mãi là người mặt dày, được một sẽ đòi thêm hai.
“Vậy có thích không?”
“Thích.” Cô giữ chặt tuýp chống nắng.
Thế nhưng cậu lắc đầu: “Ý là có thích anh không?”
Linh Lan chớp chớp mắt nhìn cậu, hồi lâu sau mới nghe được một tiếng trả lời mong manh như gió: “Có.”
Thừa nhận tình cảm đối với Linh Lan là một cái gì đó phải dùng rất nhiều dũng khí nên sau khi nói chữ “có”, nhân lúc cậu chưa buông lời trêu chọc, cô đã nhanh chân ôm mặt chạy đi trước.
Điền chỉ kịp thấy mái tóc dài vụt qua, muốn giơ tay giữ cô lại nhưng không kịp, cậu nhìn bàn tay trống của mình, khẽ bật cười.