Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 58: Bữa Cơm



Bước ra khỏi khu vui chơi giải trí vào lúc 4 giờ chiều, trên tay Linh Lan là mấy thanh sô cô la đổi từ vé thưởng mà Điền chơi được. Cô phải công nhận một điều rằng cậu chơi trò nào cũng thạo. Mấy cái máy chơi game thấy Điền như thấy khắc tinh, mỗi lần cậu lướt qua tốn biết bao nhiêu là vé thưởng, mà tất cả loại vé đó đều dành cho Linh Lan hết.

Chơi cả ngày cuối cùng Linh Lan cũng thấy khát, hai đứa dừng chân tại một quán cafe có tông xanh dương mát mắt, chọn một bàn có ghế sofa êm ái rồi ngồi bên cạnh nhau. Linh Lan uống nước ép cam dâu, vị chua làm cho vầng trán nhăn lại. Điền ngồi bên cạnh lại rơi vào im lặng lần nữa, mắt cậu dán vào ly đen đá một lúc lâu, tâm tình phức tạp.

“Anh sao vậy?” Cô xoay đầu nhìn cậu.

Điền im lặng.

Thấy vẻ mặt đượm buồn của cậu, cô không đành lòng nhìn tiếp và quyết tâm bằng mọi giá phải biết hôm nay cậu gặp phải chuyện gì. Linh Lan áp đôi bàn tay lên má cậu, nhẹ nhàng xoay gương mặt đẹp trai về phía mình. Cô nghiêng đầu: “Anh nói hôm nay anh không vui. Sao vậy? Nói em nghe đi.”

Điền hơi mím môi, thở dài: “Hôm nay ba anh về thăm bà.”

Linh Lan thoáng ngạc nhiên vì đây là lần đầu cậu nhắc đến ba, từ lúc biết cậu đến giờ, cô luôn nghĩ căn nhà đó vốn chỉ có hai bà cháu.

“Anh không muốn gặp ba.”

“Tại sao?” Cô hỏi.

“Chỉ là không muốn gặp thôi.”

Hòa Điền từng là một đứa trẻ mong mỏi được dựa vào trụ cột vững chắc nhất thế gian. Đó là ba của cậu, hình tượng người đàn ông lý tưởng nhất từ khi cậu mở mắt chào đời. Niềm mong mỏi ấy kết thúc vào ngày ba mẹ ly hôn, họ buông tay nhau đi tìm một bến đỗ mới, còn cậu bị bỏ lại, lênh đênh trên mặt sóng. Thuở ấy cậu chỉ mười tuổi và khoảng cách từ bến đỗ mới và một đứa trẻ lênh đênh xa vượt mức tưởng tượng, xa đến mức ký ức tốt đẹp về người ba chỉ là một trận cãi nhau thật lớn, một chú rể vest đen bước vào lễ đường mà cô dâu không phải mẹ cậu.

Điền còn nhớ lúc nhỏ cậu thường gọi cho ba mỗi khi thấy nhớ, dần dần cậu cũng chẳng tha thiết gọi nữa. Bà nội nói ba cậu rất bận, cậu nghĩ có lẽ là vậy thật. Ba phải tốn nhiều thời gian cho tổ ấm mới, làm gì có đủ thời gian cho những thứ đã phai tàn từ một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Dần dần cậu không còn muốn gặp lại ba nữa, vì nếu gặp rồi, ba sẽ đi, cậu phải đón nhận cảm giác bị bỏ rơi lần nữa, rồi nhiều lần nữa.

“Một năm anh gặp ba mấy lần?” Linh Lan nhẹ giọng hỏi.

“Vài lần, khi nào rảnh ông ấy sẽ đến nhưng ít khi rảnh.”

Cô lí nhí: “Còn mẹ...”

“Đi biệt xứ rồi, người ta nói giờ bà ấy quay về với tình đầu, hai người định cư ở Úc.”

Nhất thời Linh Lan không biết phải tiếp tục thế nào, hóa ra cậu cũng là một đứa trẻ đáng thương trong một gia đình tan vỡ.

“Từ lúc ấy mẹ có về thăm anh không?”

“Vài lần. Bình thường chỉ gọi.”

Mẹ không giành được quyền nuôi con vì gia thế nhà nội quá lớn. Đôi lúc cậu cảm thấy như vậy quá tốt, bởi mẹ đã trở thành một người phụ nữ tự do, đến với ai cũng chẳng có gì vướng bận.

“Mẹ anh là người đề xuất ly hôn, bà ấy không quên được tình đầu.” Điền bật cười, nói với giọng chua xót: “Bà ấy chung tình nhỉ?”

Linh Lan chỉ biết im lặng nhìn cậu, những lời vừa rồi như xé hết tim gan moi ra. Cậu đã dũng cảm đứng dậy, kéo cảnh cửa nội tâm cho cô bước vào bên trong.

Hai đứa trẻ không đủ tinh tường để nhìn thấu chuyện tình cảm của người lớn, chúng biết lẳng lặng ở bên cạnh nhau. Sâu thẳm trong nội tâm của Linh Lan, có phần nào chạm vào tần số đồng cảm với Điền, bởi cô cũng không sống trong một gia đình hạnh phúc. Những đứa trẻ như cô và cậu luôn mang trong mình nỗi ganh tị với các bạn được sinh ra trong một gia đình lành lặn, đáng thương thay, cảm xúc đó không thể ngưng đọng thành lời nói. Chỉ có thể giấu vào một góc khuất ở nơi xa xôi tận cùng trái tim, thi thoảng nó sẽ phát đau, sẽ oán giận mà rơi nước mắt.

Cô ngước mắt nhìn Điền, đan tay mình vào tay cậu: “Anh nhớ ba lắm phải không?”

Cậu không đáp.

“Lúc mới lên thành phố em rất giận mẹ, trong đầu cứ nghĩ sẽ không bao giờ chủ động gọi cho mẹ nữa. Nhưng mấy ngày sau đó lại nhớ mẹ kinh khủng, không tài nào giận nổi nữa. Cuối cùng cũng nhấc máy gọi cho mẹ.”

“Em mới có mấy ngày đã vậy rồi, so với thời gian của anh, rõ ràng là anh nhớ ba nhiều lắm. Ba đã cố gắng sắp xếp thời gian về thăm anh, anh cũng nhớ ba, tại sao hai người không gặp nhau? Nếu em có cơ hội như anh, em sẽ chạy về gặp mẹ ngay đấy.”

“Về gặp ba đi.” Cô nhẹ lay tay cậu: “Ăn một bữa cơm gia đình thật sự.”

Cuối cùng, Điền vẫn không đáp.

Buổi đi chơi cuối tuần kết thúc vào lúc 5 giờ chiều, trước khi đi bộ vào nhà, Linh Lan vẫn dặn dò cậu: “Năm giờ rồi, về ăn cơm với ba đi.”

Cậu “ừm” một tiếng.

Khi Linh Lan khuất bóng trong tiệm tạp hóa quen thuộc, Điền xoay đầu xe băng qua đường, bước thẳng vào 1998 Billiards.

***

7 giờ tối.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Tiếng thở yếu ớt của bà nội kéo dài: “Chắc là nó bận học rồi, thôi ăn cơm trước đi.”

Ba của Hòa Điền, ông Phạm Trọng vẫn cầm điện thoại gọi thêm lần nữa, sắc mặt càng tối hơn nữa. Lại một hồi thông báo thuê bao vang lên bên tai, ông Trọng nhăn mày thả điện thoại xuống bàn. Nhìn mâm cơm nguội lạnh trên bàn và hàng chục cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, ông nới lỏng chiếc cúc đầu tiên của áo polo nâu sẫm, bực dọc: “Thằng này càng lúc càng hư!”

Bà nội vội bênh cháu trai: “Nó bận học mà.”

Ông Trọng cười khẩy: “Mẹ à, mẹ nghĩ nó đi đâu, làm gì, gặp gỡ ai con không biết à? Mẹ đừng chiều nó nữa, nó sắp không còn là con người nữa rồi!”

“Nó làm gì mà không còn là con người?” Bà nội đặt bát cơm xuống bàn: “Một năm mày gọi cho nó mấy lần? Thăm nó mấy lần?”

“Con biết con bận, không có thời gian quan tâm nó. Con cũng đã nói với mẹ nhiều lần về việc đón thằng Điền về ở với con rồi, có vậy ít ra mới nhớ mặt ba của nó! Giờ ăn cơm còn biết lết về!”

“Mày đón nó về rồi bỏ nó trong cái nhà có vợ mới của mày đó hả? Mày muốn nó tủi thân tới chết phải không? Mày muốn nó sống trong cái gia đình với mấy đứa em không cùng mẹ với nó hả?” Bà nội quát lên, bát cơm trên bàn bị hất xuống đất: “Mày đối xử với nó vậy hả Trọng!”

Ông Trọng cũng không vừa, đập bàn một cái rõ mạnh: “Ánh không phải người như vậy! Con nói bao nhiêu lần thì mẹ mới hiểu đây? Ánh không ngược đãi nó! Thằng Điền là con trai của con, nó phải ở với con!”

“Tao không cho phép!” Bà nội gằn từng chữ: “Mày cứ sống với gia đình mới của mày đi, tao không cho phép mày đưa thằng Điền đi đâu hết!”

“Mẹ à!” Ông Trọng vuốt mặt: “Đến khi nào mẹ mới hiểu cho con? Sao mẹ cứ trách móc gia đình mới của con vậy? Mẹ ghét con được hạnh phúc lắm à? Cả cuộc đời của mẹ chưa bao giờ sống với người không yêu mẹ! Mẹ làm sao hiểu được!”

“Trọng!” Đôi mắt già nua chứa đầy sự tức giận: “Tao không ép mày cưới Phương để rồi đổ vỡ, năm đó mày là đứa nhất quyết lấy con Phương!”

Bà nội ôm mặt, hai hàng nước mắt trôi qua kẽ tay: “Thằng Điền có tội tình gì đâu mà phải chịu cái nghiệp duyên của tụi bây!”

Nhất thời ông Trọng không biết nói gì hơn, ông giương mắt nhìn người mẹ già yếu khóc như mưa vì lỗi lầm trong quá khứ của ông.

Ông hạ giọng bất lực: “Thôi được rồi. Con không cãi lại nước mắt của mẹ. Thằng Điền sẽ ở đây theo ý mẹ nhưng nếu con nghe được bất kì tin bê bối nào của nó. Con sẽ đưa nó đi, đến lúc đó xin mẹ đừng trách.”

Đứa trẻ nép mình ngoài cửa vô tình nghe hết cuộc cãi vả. Biết là nội dung chẳng có gì mới, vẫn loanh quanh ở chuyện yêu ai, lấy ai, cớ sao trái tim cậu lại đau thế này. Điền trộm nhìn giọt nước mắt của bà nội, gương mặt đỏ lừng vì giận của ba. Tất cả là vì cậu phải không? Mỗi lần nhắc đến cậu lúc nào ba cũng nổi giận, vậy thì gặp mặt nhau làm gì?

“Gia đình cái gì? Gặp nhau chỉ có khóc lóc.”

Điền xoay người bước ra khỏi nhà, hòa mình vào bóng đêm đằng sau cánh cổng.

***

8 giờ tối.

Linh Lan chống cằm trên bàn học, thở dài rồi buông bút xuống, nằm ườn ra bàn.

Giờ Điền thế nào rồi?

Đã ăn bữa cơm gia đình với ba chưa?

Cô gõ gõ vào khung tin nhắn trên màn hình điện thoại.

Baby nóng tính: Anh ăn cơm với ba chưa?

Màn hình chợt thông báo cuộc gọi từ Châu Ngọc, bên kia đầu dây cất tiếng: “Vừa nhắn gì vậy?”

“Em hỏi là anh ăn cơm với ba chưa?” Cô ngồi thẳng lưng.

“Anh ăn rồi.” Cậu cười nhẹ.

“Có ngon không? Chắc là bà nội nấu nhiều món lắm đúng không?”

“Ừm, có canh chua ba thích ăn.”

“Vậy tốt quá rồi.” Cô thở phào nhẹ nhõm.

“Mà baby à! Anh vẫn còn đói.”

Linh Lan ngạc nhiên: “Hở?”

“Ban nãy ăn hơi ít. Giờ anh đang ở quán Bi-a đối diện nhà em, anh muốn ăn cơm trứng chiên.”

1998 Billiards.

Hòa Điền chống cây cơ xuống đất, tháo găng tay đen rồi hướng mắt nhìn cô gái mặc đồ ngủ in hình con gấu đang lén lén lút lút ôm tô cơm băng qua đường. Cậu phì cười ném đôi găng tay lên bàn, vẫy vẫy tay: “Anh đây!”

Tuy quán Bi-a khá vắng khách nhưng ôm tô cơm chạy qua đây trông rất kì cục, Linh Lan cúi mặt cố chạy thật nhanh, cầu mong cho mọi người đừng để ý tới mình.

“Bao tử không đáy hay sao mà mới ăn đã đói rồi vậy?” Linh Lan đặt tô cơm đầy với ba cái trứng ốp la trước mặt cậu kèm thêm một ít dưa leo mát lạnh, càm ràm xong cô nhẹ giọng: “Ăn cho mau lớn rồi đi ăn hiếp người khác.”

“Ăn một bữa cơm của em khó thật đó.” Cậu nheo nheo mắt: “Cảm ơn em!”

Linh Lan bĩu môi nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng, cô chống cằm quan sát cậu ăn ngon lành. Một tô cơm đầy xúc mấy muỗng đã vơi đi một nửa. May mà nhà còn nhiều cơm, nếu không Điền làm sao no nổi đây. Cô biết cậu nói dối, hôm nay không có bữa cơm gia đình nào hết! Cậu thật sự rất đói.

“Ăn chậm thôi! Ăn cơm rồi mà đói vậy hở?”

Điền gật đầu, miệng nhai nhồm nhoàm: “Siêu đầu bếp có khác, chiên trứng thôi cũng ngon.”

Trong lòng Linh Lan thấy hơi xót cô giơ tay vò rối mái tóc cậu: “Đừng nói dối em nữa.”

Cậu ngẩng đầu: “Em chiên trứng ngon thật mà.”

Cô cười, khẽ lắc đầu: “Đói thì nói đói, đừng nói là anh đã ăn cơm rồi. Em chiên trứng không ngon bằng bà đâu, lần sau phải ăn cơm với ba và bà nội đó. Biết chưa?”

Cái muỗng trong tay Điền bỗng trở nên nặng nề, cậu thở dài: “Biết rồi.”

***

Anh Lâm về nhà sau khi thi kết thúc môn, dì năm xuống bếp lấy cơm cho đứa con trai tội nghiệp, vừa mở nồi cơm bà phải thốt lên: “Trời! Con Lan ăn mạnh dữ vậy!”

“Gì vậy mẹ?” Lâm nghía mắt vào nồi cơm, trống trơn.

“Một mình Linh Lan ăn nửa nồi cơm, sao trước giờ mẹ không thấy nó ăn nhiều vậy?” Dì năm hoang mang thấy rõ, rồi bà lại nói: “Thôi em nó ăn được là tốt, con cầm tiền đi mua mì gõ ăn đi.”

Anh Lâm ôm mũ bảo hiểm ra ngoài, nghĩ tới chuyện Linh Lan ăn nửa nồi cơm vô cùng vô lý: “Sao nó ăn nhiều vậy được?”

Anh ngẩng đầu đăm chiêu, vô tình gặp ngay cảnh tượng tô cơm nhà mình trong tay Hòa Điền, còn Linh Lan ngồi đối diện say sưa nhìn cậu ăn. Giờ thì anh hiểu tại sao Linh Lan có thể ăn hết nửa nồi cơm rồi, vừa đói vừa tức, anh móc điện thoại ra.

Hoàng Lâm: Mai mua gạo cho nhà tao nha thằng chó!