“Ê mày có muốn đăng ký tham gia văn nghệ với lớp không?”
Tâm Nhi chìa tờ danh sách trước mặt Linh Lan, thấy vậy con nhỏ Anh Thơ nhăn nhó giật lấy tờ giấy ngay: “Mày nghĩ nó có khả năng tham gia hả? Nó mà lên sân khấu chắc hóa đá tại chỗ luôn quá.”
Linh Lan gật đầu lia lịa, hưởng ứng lời của Thơ. Quả thật là cô không hợp với mấy hoạt động cần nhiều sự tự tin như vậy, huống hồ giọng hát của cô có giới hạn, tham gia chỉ giúp lớp giành giải bét.
“Thôi tha cho tao.” Cô chắp tay, nhìn Tâm Nhi bằng ánh mắt vô cùng thành khẩn: “Tao mà hát là khán giả chạy hết đó.”
“Mày tha cho nó đi Nhi, mà văn nghệ gì vậy?” Thơ thắc mắc.
“Hai tuần nữa là nghỉ tết rồi đó, trước khi nghỉ tết sẽ có hội trại nên thầy phụ trách phát giấy đăng ký văn nghệ cho các lớp nè. Tụi con gái đòi hát với nhảy hiện đại.”
“Mới đây mà sắp đến tết Nguyên Đán rồi.” Linh Lan cảm thán: “Thời gian trôi nhanh thật đó!”
Nghe vậy Thơ chu môi: “Nhanh cái gì mà nhanh, trước khi nghỉ tết còn phải làm một núi đề cương, một đống bài kiểm tra kia kìa! Thời gian chậm muốn chết.”
“Cái con nhỏ này!” Nhi vỗ Thơ một cái đau điếng: “Mày nhắc tới làm tao sợ quá nè!”
Nhắc đến bài kiểm tra mới nhớ hình như bài tập cô giao quá hạn rồi không thấy Điền nộp lại. Còn nữa, gần đây biểu hiện của cậu lạ lắm. Điền bị làm sao thế?
***
Ánh đèn bàn học trải dài trên quyển vở môn Hóa, bài tập ngày mai chỉ mới giải được một nửa. Linh Lan biết nếu không giải cho xong bài, ngày mai cô sẽ bị cô giáo phạt. Hiềm một nỗi, đầu cô bây giờ rối như mớ bòng bong, chừng nào người bên kia màn hình trả lời tin nhắn, cô mới tiếp tục tập trung giải bài nổi.
Baby nóng tính: Anh có học bài không vậy?
Baby nóng tính: Trễ hạn một tuần rồi.
Mười phút sau Hòa Điền mới trả lời tin nhắn.
Châu Ngọc: Mai anh nộp.
Baby nóng tính: Anh hẹn lại lần thứ ba rồi đó.
Châu Ngọc: Mai anh nộp.
Baby nóng tính: Call đi, bài nào không hiểu em sẽ giảng lại cho anh.
Bình thường nghe đến từ “call” cậu sẽ chủ động gọi luôn nhưng lần này lại từ chối.
Châu Ngọc: Giờ không call được.
Trực giác mách bảo cho Linh Lan biết có cái gì đó không đúng lắm, cô nghi hoặc gõ gõ vào màn hình.
Baby nóng tính: Đang ở đâu?
Châu Ngọc: Anh đang ở nhà.
Không đúng! Nếu ở nhà thì lúc nào cậu cũng gọi được hết. Linh Lan kéo ghế đứng dậy, nhanh chân bước xuống lầu. Giờ này dì năm đã đóng cửa tiệm tạp hóa, cô nhét điện thoại vào túi, mở khóa rồi dùng sức kéo tấm cửa sắt chui ra ngoài.
Vị trí Linh Lan đứng chỉ cách 1998 Billiards một con đường. Quán Bi-a bên kia vẫn sáng đèn, cậu trai trẻ với nét mặt ương ngạnh đang hăng máu bắn bi vào lỗ. Ánh sáng từ chùm đèn trên trần nhà rọi xuống vai cậu, hai chiếc khuyên bạc sáng tới mức chói mắt. Điền khom lưng, tiếp tục làm thêm một đường bi nữa.
Linh Lan chôn chân nhìn Hòa Điền không rời mắt, đôi mắt lạnh lùng đó, thái độ bất cần đó, cảm giác xa lạ như lần đầu gặp gỡ.
Bất giác cô cúi đầu nhìn dòng tin nhắn trên khung chat.
Châu Ngọc: Anh đang ở nhà.
Linh Lan ấn vào nút gọi, màn hình điện thoại kết nối với đối phương.
Cây cơ trong tay Điền dừng lại, điện thoại đổ chuông thu hút sự chú ý của cậu. Màn hình hiển thị Baby nóng tính, Điền giơ tay ra hiệu cho quán tắt nhạc rồi ấn nghe máy: “Anh nghe.”
“Đang ở đâu?”
Cậu xoay người tựa lưng vào thành bàn: “Anh mới tắm xong, chuẩn bị làm bài tập em giao đây.”
Linh Lan hít một hơi thật sâu: “Nói dối.”
Điền giật mình xoay đầu nhìn về phía bên kia đường, Linh Lan đã đứng ở đó từ bao giờ. Sắc mặt cậu thay đổi trong phút chốc, vội vàng sửa lời: “Ý anh là anh chuẩn bị về tắm...”
Đầu dây bên kia ngắt kết nối.
***
Những ngày cuối năm thường rộn ràng đầy niềm vui, ấy thế mà bầu không khí giữa Linh Lan và Hòa Điền vô cùng căng thẳng. Người tuyệt giao là Linh Lan. Ba ngày rồi cô không trả lời tin nhắn của cậu, đi học thì không bước chân ra khỏi lớp, khi Điền cố ý đợi ở nhà xe, có gọi thế nào cô cũng chẳng trả lời.
Kể từ ngày đó, Điền luôn gửi bài tập đúng hạn đúng giờ nhưng đằng ấy bặt vô âm tín.
Châu Ngọc: Miệng xinh đâu rồi? Trả lời tin nhắn đi.
Châu Ngọc: Hôm đó anh không vui nên mới ở chơi tới khuya.
Châu Ngọc: Lần cuối đó, anh chăm chỉ học bài rồi mà.
Baby nóng tính: Chị sẽ trả lời sau.
Châu Ngọc: Lại chị! Lớn hơn ai mà chị?
Linh Lan nhếch môi cười khinh một cái, dùng chiêu khích tướng hả? Chị đây không dễ mắc bẫy đâu nhé!
Bên kia màn hình, Hòa Điền vò đầu bứt tóc, đợi hơn mười phút rồi đằng ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn, bình thường giận dai vậy đâu chứ!
Cậu nhăn mày gõ gõ vào màn hình.
Châu Ngọc: Trả lời tin nhắn nhanh lên, thằng này nóng lên thì đừng có trách.
Châu Ngọc: Hôn cho một cái bây giờ.
Linh Lan cắn môi nín cười, cứng đầu nhất quyết không trả lời tin nhắn.
***
Tình hình rất chi là tình hình, hiện tại Linh Lan đã giận tới ngày thứ tư và có vẻ như cô chưa có ý định tha lỗi cho Hòa Điền. Là một người luôn ở thế chủ động trong cuộc tình này cậu quyết định đẩy nhanh tiến độ kết thúc màn giận dỗi này, bằng mọi giá cô phải mở lời nói chuyện với cậu. Vì vậy khi bước vào lớp, Hòa Điền đã huy động hai thằng đệ tử vào việc ngay.
Cậu rút hai hai tờ năm mươi nghìn: “Biết xe người yêu tao là xe nào không?”
“Biết chứ bro.”
“Xì bánh xe cho tao!” Điền nhét vào tay mỗi thằng một tờ năm mươi nghìn: “Xì xong nhớ để lại tâm thư.”
Hai thằng chí cốt nhét tiền vào túi: “Tâm thư ghi gì mày?”
Điền hắng giọng: “Gọi cho chuyên gia bơm bánh xe, Phạm Hòa Điền 11A5.”
“...”
Hôm nay Linh Lan nhận lời trực nhật giúp Tâm Nhi một buổi vì con nhỏ nói hôm nay nhóm văn nghệ của lớp phải tập dượt buổi đầu tiên. Cũng vì vậy mà trống tan học vang lên rồi, mười lăm phút sau cô mới có mặt ở nhà xe. Trước mắt cô là cảnh tượng đau mắt, nhồi máu cơ tim. Con xe máy điện yêu quý của cô ỉu xìu như mắc phải bệnh, bánh trước bánh sau nhũn xuống, trông thảm hại hết chỗ nói.
“Cái gì vậy trời!” Linh Lan ôm trán: “Sao bánh xe bể hết vậy nè!”
Cô vội cúi người kiểm tra hai chiếc bánh xe đáng thương của mình, chiếc nào chiếc nấy không còn một miếng hơi.
“Chắc chắn là có đứa xì!”
Tờ giấy ô li gấp đôi từ đuôi xe rơi xuống đất, đáp ngay bên cạnh Linh Lan, trên trang giấy là dòng chữ nghuệch ngoạc xấu hoắc.
Gọi cho chuyên gia bơm bánh xe, Phạm Hòa Điền 11A5.
Tờ giấy bị vò nát rồi ném xuống đất ngay lập tức, Linh Lan tức đến nỗi hai tai xì khói, cô dồn hết sức giẫm nát tờ giấy chết tiệt đó, giậm cho đến khi nào nó nhăn nhúm tả tơi mới thôi.
“Có chết cũng không gọi đâu!”
Cô nghiến răng đá chống xe, dùng sức dắt chiếc xe nặng trịch ra ngoài, dù cho hôm nay có dắt bộ về tới nhà cô cũng nhất quyết không gọi cho cậu.
“Em cứng đầu thật đó.”
Chẳng biết Hòa Điền chui từ đầu ra, trên vai là ống bơm bánh xe lấy từ phòng bảo vệ. Thật ra cậu đã có mặt ở đây từ tiết bốn đợi Linh Lan tan học. Chỉ cần một cuộc gọi từ Linh Lan, hai bánh xe của cô sẽ căng hơi trở lại. Song, Điền quan sát một hồi không thấy cô có ý định gọi cho mình mà quyết định dắt xe đi trong trời nắng, xót người yêu nên cậu phải ló mặt ra đây.
“Gọi cho thằng này một cuộc cũng không gọi được à? Người yêu ai mà cứng đầu thế không biết.”
“...”
“0909.xxx.xxx. Từ giờ về sau số điện thoại của anh là số hotline của em. Bị cái gì cũng phải gọi, biết chưa?” Nói rồi cậu kéo cô vào mái hiên nhà xe: “Đứng đây.”
“...”
Đi được ba bước, cậu xoay người lại, cau mày: “Vẫn chưa chịu mở miệng nói chuyện với anh à?”
Linh Lan xoay mặt đi ngay, biểu hiện của sự cố chấp.
“Còn thái độ nữa, lát bị hôn đừng trách.”
Linh Lan không thèm trả lời, gò má ửng hồng.
“Ồ? Hòa Điền à?” Thầy Tống xách cặp táp bước vào khu vực để xe của giáo viên: “Ga lăng quá nhỉ? Bơm bánh xe giúp bạn nữ nữa à.”
Bóng đèn trong đầu Linh Lan bỗng sáng lên, cô gọi với giọng ấm ức: “Thầy ơi!”
Ngón trỏ bé bé xinh xinh chỉ về phía cậu: “Bạn này xì bánh xe của em.”
Điền ngẩng đầu sửng sốt nhìn Linh Lan, vô tình bắt gặp ánh mắt sát thương của thầy Tống, ông thả cặp táp xuống xe, vỗ tay: “Hay lắm! Anh đừng tưởng tan học rồi thì phòng giám thị không hoạt động. Bơm bánh xe xong theo tôi!”
“...”
***
“Sao lúc nào trong đầu anh cũng có trò quậy phá hết vậy? Hết gỡ la phông nhà vệ sinh bây giờ tới xì bánh xe bạn nữ. Trò nào anh cũng nghĩ ra được hết vậy?” Thầy Tống kể xong tội càng tức thêm, thầy gõ cây thước gỗ vào mông cậu một cái: “Anh muốn kiếm chuyện hết cái trường này phải không?”
Điền nghiêng hông né bảo kiếm của thầy: “Có đâu thầy.”
“Anh chối à?” Thầy chỉ tay về phía Linh Lan đang nép mình trong phòng giám thị: “Bạn tố cáo em rõ ràng.”
Linh Lan gật đầu hưởng ứng: “Bạn ép em phải gọi điện thoại cho bạn để được bơm bánh xe.”
“Quá giỏi!” Thầy Tống vỗ tay gật gù, sau đó ông hét lên: “Xin lỗi bạn rồi chạy ba vòng sân cho tôi!”
“Nắng lắm thầy.” Cậu nhăn nhó.
“Nhanh!” Thầy gõ cây thước xuống bàn làm hai đứa giật mình thót tim.
Điền khoanh tay như trẻ con phạm lỗi, bước tới trước mặt Linh Lan: “Xin lỗi bạn.”
“Chạy ba vòng sân nữa.” Thầy Tống nhắc.
“Dạ.”
Điền ngoảnh đầu nhìn Linh Lan một cái rồi lao xuống sân trường chạy thục mạng, cô nhìn theo bóng cậu, nhoẻn miệng cười tươi.
“Em ở đây canh chừng bạn, đủ ba vòng rồi về.” Thầy Tống vác bảo kiếm thước gỗ lên vai: “Thầy về đây.”
“Dạ.”
Sau khi chạy ba vòng sân trường dưới trời nắng chang chang, Điền mệt đứt hơi, cậu ngồi trên ghế đá thở dốc, mồ hôi chảy dài trên gò má. Linh Lan áp lên má cậu một chai nước suối mát lạnh, cậu đón lấy chai nước, tu một hơi dài.
“Hết giận chưa?”
“Biết sai chưa?” Cô hỏi ngược lại.
Trông thấy nắng trên đỉnh đầu quá chói chang, Điền giơ tay che trước trán cô: “Anh không làm bài tập nên em giận phải không?”
Cô lắc đầu.
“Vậy sao lại giận?” Cậu khó hiểu.
Linh Lan ngồi thẳng người, bắt chước Điền giơ tay che nắng trên trán cậu: “Anh nói dối em. Em đã dặn là không được nói dối rồi mà.”
Điền cụp mắt. Kể từ lúc nghe ba nói cậu sắp không còn giống con người nữa, Điền cảm thấy rất buồn, rất giận. Ông ấy không thấy được cố gắng của cậu trong suốt thời gian vừa qua, vậy thì cậu tiếp tục cố gắng để làm gì. Dẫu sao cậu cũng chẳng phải niềm tự hào của ông ấy, cứ sống như ông đã tiên đoán đi, sống không giống con người ấy. Mấy ngày qua cậu thực sự học không nổi, mỗi lần cầm bút là một lần tự phủ nhận mình. Lúc ấy cậu chỉ muốn đi bắn Bi-a, cái môn mà cậu chơi giỏi nhất từ trước tới giờ, cái môn mà mọi người công nhận cậu. Đôi lúc cậu cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Điền cười cười: “Anh xin lỗi.”
Linh Lan quệt ngang vệt mồ hôi trên trán cậu: “Hôm đó khi em bảo anh đừng nói dối nữa, em đã mong sau này anh có thể trải lòng với em nhiều hơn. Ít ra anh cũng phải nói thật với em, có vậy em mới biết anh đang vui hay buồn.”
“Sao?” Cậu vò mái tóc ướt: “Lúc vui thì không ở cạnh thằng này hả?”
“Điên quá!” Cô búng trán cậu một cái: “Lúc anh vui em sẽ vui, lúc anh buồn em sẽ là chỗ dựa của anh.”