Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 60: Trà Đào



Trại Xuân – một trong những hoạt động đáng nhớ nhất đời học sinh cuối cùng cũng đến. Khu trại mang tên Đoàn Kết của 12A3 được dựng lên đối diện với sảnh trường, trại của lớp vừa đẹp vừa đứng ở vị trí trung tâm nên mọi ánh mắt luôn hướng về phía này. Hơn nữa, “mặt tiền” của lớp là Đông Phong cũng xuất hiện chỉ đạo dựng trại thành ra sáng quay khu sân trường nhộn nhịp hơn bao giờ hết.

Đám con trai phụ trách những công việc nặng như dựng trại, bưng bê sắp xếp. Còn tụi con gái được chia nhiệm vụ kinh doanh mặt hàng nước uống. Nhà Tâm Nhi là mở quán trà sữa nên phần buôn bán nó được giao toàn quyền quyết định. Thế là Anh Thơ và Linh Lan rơi vào tầm ngắm của nó, hai đứa trở thành chân sai vặt nhanh nhẹn nhất.

“Hai đứa mày có nhiệm vụ tiếp thị.” Nhi chống nạnh: “Đi kiếm đơn hàng về cho lớp nhanh lên.”

Vì Nhi và các bạn khác đã góp công góp sức pha nước và đóng gói nên công việc bán hàng do Thơ và Linh Lan đảm nhận.

Nhỏ Thơ cầm xấp vé dày cộm nhét vào túi một nửa, nửa còn lại phe phẩy trên tay. Nhỏ tự tin nói: “Bảo đảm sẽ hết hàng.”

Nói xong Thơ xoay người kéo Linh Lan tiến về phía trước: “Đối tượng của mình là mấy thằng con trai dựng trại với nhóm chơi team building, rõ chưa?”

Linh Lan gật đầu lia lịa: “Ai vận động càng nhiều thì càng khát nước.”

“Đúng vậy!” Thơ thốt lên.

Từ tám giờ sáng các hoạt động thể thao nhóm đã được diễn ra xuyên suốt đến ba giờ chiều, ban ngày mát mẻ hơn nên phần lớn là cuộc thi của các bạn nữ. Linh Lan và Anh Thơ đi một vòng mới nhận ra mình đã chọn sai chiến thuật, đáng lẽ phải cử Đông Phong đi bán vé nước cho nhóm thể thao nữ thì may ra vé mới bay sớm.

À không, nếu Đông Phong đi bán vé nước thì cơ hội hết vé cũng khó vì đối thủ cùng nhắm đến khu thể thao nhóm là người cùng một nhà với cậu ấy – Xuân Đào.

Linh Lan và Anh Thơ ôm xấp vé đứng trước khu thi kéo co dành cho nữ, đối diện là Thu Cúc và Xuân Đào. Vừa thấy mặt con nhóc đó, cô đã xoay người muốn kéo Thơ tránh đi. Nhưng nhỏ nào phải dạng vừa, từ vụ con Đào không chịu xin lỗi Linh Lan đến giờ, nhỏ vẫn còn chướng mắt lắm. Hôm nay có dịp bán nước đụng mặt nhau, Thơ càng muốn hơn thua với nhóc Đào. Nhỏ lôi Linh Lan lại, hùng hồn nói: “Tao sẽ bán vé ở đây, không đi đâu hết!”

Cô thở dài trong bụng, giơ tay búng vào trán Thơ một cái: “Thôi đi! Người ta có danh tiếng lắm, mình cạnh tranh không nổi đâu.”

Thơ bĩu môi: “Tai tiếng thì có!”

Cuộc thi kéo co nữ đã đến hồi kết, khi thầy Tống tuyên bố phần thắng, nhóm lớp 10A7 nhảy cẫng lên. Thơ nhận thấy đây chính là cơ hội bán hàng thích hợp nhất. Nhỏ đột nhập vào nhóm thắng giả vờ ăn mừng chung vui. Còn Linh Lan chui vào nhóm 11A2 chia buồn và an ủi các em. Khi hai bên thắng thua mất cảnh giác, nhân viên tiếp thị trà đào bắt đầu luyên thuyên.

“Nhóm mình thua cũng có sao đâu, vui là chính mà mọi người. Trời nắng thế này uống trà đào ngon lắm.” Linh Lan chìa vé mời từng người: “Ủng hộ 12A3 một vé đi ạ.”

“Mấy cậu ơi ủng hộ 11A5 một vé đi.” Cùng lúc ấy, một giọng nói trong trẻo vang lên.

Linh Lan xoay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói, Xuân Đào chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, môi nở một nụ cười chuẩn hoa khôi. Nó dùng giọng nói ngọt ngào: “Trà đào của 11A5 dùng đào miếng loại xịn, vị rất ngon đó ạ.”

Thơ nghe vậy thì mắt xẹt tia lửa điện phóng về phía nó, trề môi nhại lại lời của Đào: “Loại xịn, vị rất ngon đó ạ. Ý nó là bên này dùng đồ cùi hả?”

Mấy cô bé lớp 10A7 căng mắt nhìn Thơ.

Linh Lan bị giành khách trắng trợn cũng không nói được gì vì mua của bên nào là quyền lựa chọn của mỗi người.

Thu Cúc thấy khách hàng còn phân vân chưa biết mua bên nào, nó lườm Linh Lan một cái, nói thêm: “Mua trà đào của 11A5 đi mọi người, vừa ngon vừa có vẻ ngoài đẹp.”

Ban đầu không khí rất dễ chịu cho đến khi Cúc thốt ra mấy lời này, mọi người quay phắt đi, một bé trong lớp 11A2 bước tới chỗ Linh Lan: “Cảm ơn chị đã an ủi lớp tụi em, cho em một vé.”

Một đứa khác lên tiếng: “Lúc nào cũng nhớ mình đẹp nhưng lại quên mình xấu tính thế nào.”

Mọi người cứ thế bước tới chỗ Linh Lan mua vé trà đào, một phần vì khó chịu cách Cúc nói chuyện, một phần vì Linh Lan là nạn nhân của đôi bạn kia. Tâm lý chung của những người theo chính nghĩa đó là muốn bảo vệ kẻ yếu, thành ra vé nước trên tay Linh Lan vơi đi rất nhanh. Thơ tranh thủ thời cơ nhét thêm vào tay Linh Lan nửa xấp vé còn lại từ trong túi.

Chỗ của Linh Lan càng lúc càng đông vì hiệu ứng tò mò của mọi người, ai cũng nghĩ vé bán đắt là do trà đào rất ngon cũng vì thế mà vé của lớp cháy hàng. Thu Cúc và Xuân Đào đứng đối diện Linh Lan, nhìn mọi người vui vẻ vây quanh cô, tụi nó lặng người. Đào ngẩng đầu nhìn Linh Lan không rời, hồi sau nó ôm xấp vé còn nguyên trên tay bỏ đi chỗ khác. Cúc thấy vậy đành bất lực chạy theo.

Linh Lan đã lập kỷ lục bán hết vé trà đào trong vòng mười lăm phút, Anh Thơ ôm chằm lấy cô nhảy tưng tưng.

“Mày đúng là mèo thần tài của lớp mình.”

Cô gượng cười, gãi gãi đầu.

“Hai con nhỏ đó chắc là quê lắm, tụi nó trốn đi chỗ khác rồi. Hồi nãy mày có để ý thái độ con Cúc không? Nói cái giọng phát ghét.” Thơ nắm lấy tay Linh Lan, chợt nhận ra trong tay cô còn một vé: “Vẫn còn vé này.”

Cô rụt tay về, siết chặt tấm vé màu hồng có hình quả đào: “Vé này tao mua.”

Nhỏ Thơ nhìn cô bạn bằng ánh mắt sâu xa: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”

***

Một giờ chiều là sân thi của đội nam, mở màn vẫn là trò kéo co. Nghe tin Hòa Điền đại diện lớp tham gia trò này nên sau khi ăn cơm trưa với lớp, Linh Lan đã mang theo ly trà đào lẻn xuống nhà đà năng xem cậu thi đấu. Kéo co là trò đơn giản nên có nhiều người tham gia, đa số là những bạn nam cao khỏe chia đội rồi đấu với nhau. Điền ra trận từ sớm, được phân công đứng ở vị trí cuối vì chiều cao vượt trội. Bên đội đối thủ có Hải Long cao cũng không kém. Nghe đâu thầy Tống là người sắp xếp chia đội như thế. Quả thật thầy là người thâm sâu khó lường, tách đôi bạn thân phá phách ra hai đội đối đầu với nhau, kiểu này tình cảm đi xuống như chơi.

Trò kéo co toàn hội tụ trai đẹp cao khỏe như tụi Hòa Điền, Hải Long, Đông Phong, Gia Huy nên đám con gái tập trung ở nhà đa năng rất đông để cổ vũ cho trai đẹp trong lòng tụi nó. Dù Hòa Điền đã công khai bạn gái nhưng số người reo hò cho cậu chẳng hề giảm đi. Trong đó, cũng có sự góp mặt của Linh Lan.

Hai người yêu nhau thường có một khả năng đặc biệt đó chính là định vị đối phương, tuy nhà đa năng rất đông nhưng chỉ với một ánh nhìn, Điền đã xác định được ngay Linh Lan đứng ở đâu. Khi bắt gặp ánh mắt cậu hướng về phía mình, cô giơ tay nước trong tay lên, mấp máy khẩu hình: “Cố lên!”

Đáp lại là một cái nháy mắt, chẳng hiểu sao gò má cô bất giác nóng lên.

Kết quả của trận kéo co kịch tích là đội Hòa Điền thắng đậm, không đợi thầy Tống công bố điểm thưởng, cậu đã chạy như bay về phía Linh Lan. Trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cô ngượng ngùng đưa trà đào cho cậu. Điền mở nắp, một hơi uống cạn. Thấy cậu uống ngon lành, cô mỉm cười hỏi: “Ngon không?”

Điền cúi đầu nhìn ly trà đào trống trơn trên tay: “Em chưa uống à?”

Cô gật đầu: “Ừm, lớp bán đắt hàng quá nên em chưa được thử.”

Cậu nắm cổ tay cô bước ra khỏi nhà đa năng. Cô đi sau cậu, hướng mắt nhìn chiếc áo thể dục ướt đẫm mồ hôi bám sát vào người, da thịt khỏe mạnh ẩn hiện sau lớp áo trắng khiến cô ngượng ngùng, mắt đảo sang trái không dám nhìn thêm. Cậu kéo cô vào một góc khuất tại đoạn cầu thang dẫn lên khối 11. Cậu để lưng cô tựa vào tường, sau đó cúi đầu xuống, mùi nước xả vải thoang thoảng trước mũi Linh Lan.

““Miệng anh vẫn còn vị trà đào đó, thử không?””

Tim treo trên ngực trái Linh Lan đập thình thịch, gò má đỏ bừng như có ai thắp lửa. Cô giơ tay che miệng, đồng thời giẫm lên chân cậu một cái thật đau, gằn giọng: “Có biết đây là đâu không?”

Cậu nhăn mặt lùi về sau mấy bước, ôm chân than thở: “Đùa thôi mà!”

“Cấm đùa kiểu đó có nghe chưa?”

“Biết rồi mà.” Cậu nhoẻn miệng cười: “Linh Lan.”

“Hở?”

Điền giơ tay trái lên, ngón cái chĩa sang phải, ngón trỏ chỉ lên trời, ba ngón còn lại chụm lại. Cậu nói: “Đây là chữ L.”

Dứt lời cậu đẩy tay lên phía trước rồi thu về, tiếp tục nói: “Đây là hai chữ L. Nghĩa là Linh Lan, nhớ nhé? Khi anh làm động tác này thì nó có nghĩa là Linh Lan.”

Linh Lan gật gù nhưng sau đó lại thắc mắc: “Nhưng mà kí hiệu đó để làm gì?”

“Cứ nhớ vậy là được rồi.”