Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 61: Hai chữ Linh Lan



Linh Lan giơ tay học theo kí hiệu Hòa Điền vừa chỉ, ngón cái chĩa sang phải, ngón trỏ chỉ lên trời thì nó có nghĩa là chữ L. Nếu cậu huơ tay hai lần thì nó có nghĩa là Linh Lan. Mà cái kí hiệu này dùng để làm gì nhỉ? Điền không giải thích và mất tích từ trưa tới giờ.

Thơ thấy Linh Lan ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngồi một chỗ huơ tay múa chân, nhỏ sờ trán cô: “Ấm đầu hả? Thân nhiệt bình thường mà ta.”

Cô gạt tay nhỏ bạn ra: “Tao có bị gì đâu.”

“Vậy sao cứ huơ tay múa chân kì cục vậy hả?”

Nói đến đây Linh Lan bỗng cứng họng, cô còn không biết mình đang làm gì thì làm sao giải thích với nhỏ bạn đây? Cô ấp úng: “À thì... tập thể dục đó mà.”

“???”

“Thôi xem văn nghệ tiếp đi, tới tiết mục nào rồi ta?” Linh Lan vội chuyển sang chủ đề khác.

“Tiết mục cuối rồi bà ơi! Nghe nói hết tiết mục này sẽ được hát tự do đó.” Thơ xoa xoa cằm đăm chiêu một hồi rồi xoay đầu hỏi Linh Lan: “Nè, mày nghĩ tao có nên lên sân khấu hát một bản không?”

“Không!” Linh Lan đáp ngay, cô đã ngồi cùng bàn với con nhỏ này đủ lâu để hiểu được sức công phá từ giọng hát của nó. Tốt nhất Thơ không nên bước lên sâu khấu, sống với vai trò khán giả là được rồi.

Anh Thơ lay lay tay cô: “Sao vậy? Tao thấy tao hát cũng được mà.”

“Đó là mày thấy thôi.” Cô bĩu môi.

Tâm Nhi từ phía sau chen vào giữa hai đứa bạn, nó khoác vai Linh Lan: “Lớp mình cũng góp thêm một vài tiết mục đi chứ, lâu lắm mới có dịp mà.”

Dứt lời con Nhi đứng bật dậy, nhìn một vòng quanh lớp rồi hét to: “Lớp mình sẽ cử bạn hạng nhất lên hát cho ngầu, được không tụi bây?”

Mấy đứa ngồi quanh giơ tay hưởng ứng nhiệt liệt: “Hạng nhất, hạng nhất, hạng nhất!”

Tâm Nhi tiếp tục hô lên: “Lớp mình ai hạng nhất hả?”

Mọi người đồng thanh: “Linh Lan, Linh Lan, Linh Lan.”

Thầy Kiên ngồi ở hàng đầu, nghe mấy đứa nhóc lớp mình hú hét liên tục, thầy đứng dậy mắng cho một trận: “Trật tự! La lối còn thể thống gì nữa hả? Các bạn vẫn còn diễn văn nghệ trên kia kìa!”

Linh Lan vội kéo Tâm Nhi ngồi xuống, con nhỏ nói với lên: “Em xin lỗi thầy.”

“Thiệt tình mấy cái đứa này.” Thầy lắc đầu rồi ngồi xuống ngay bên cạnh đại diện phụ huynh của lớp: “Xin lỗi anh, mấy đứa nhỏ ồn ào quá.”

Ông Thịnh nhếch miệng cười: “Không sao. Hạng nhất 12A3 vẫn là cô bé Linh Lan đúng không thầy?”

Thầy Kiên gật gù: “Học kỳ một thì Linh Lan đứng nhất, còn thứ hạng bây giờ vẫn là đồng hạng. Cá nhân tôi thấy cả hai em Phong và Lan đã cố gắng hết mình, ngang tài ngang sức. Phong thiếu một chút may mắn thôi anh à. Tôi vẫn đánh giá cao năng lực của em Phong.”

“Thầy nói vậy thì tốt quá.” Tuy ông Thịnh cười nhưng đầu nghiêng sang trái, ánh mắt hướng về phía lớp trưởng 12A3 ngồi ở đầu dãy nam. Mắt ông trầm xuống, hiện rõ sự chán ghét và bất mãn. Khi nghe cả lớp cổ vũ cho bạn hạng nhất, mà cái tên được xướng lên không phải là con trai mình, ông Thịnh cảm thấy máu mình như sôi lên, cơn giận căng phồng trong lồng ngực.

“Cảm ơn anh đã tài trợ bữa trưa cho lớp, tôi thay mặt 12A3 cảm ơn anh.”

“Không có gì. Tôi xin phép về trước.” Ba Phong xua tay.

Đông Phong ngồi bất động ở vị trí cũ. Thế giới của cậu không có tiếng hò hét cổ vũ, cũng không có âm nhạc trên sân khấu, ánh đèn vàng cam giăng hai khắp khu trại cũng trở nên lu mờ. Phong nhìn về phía trước, đâu đâu cũng là ánh nhìn lạnh lẽo từ người cha kính yêu. Cậu khẽ nhắm mắt, muốn cách ly hình ảnh ấy ra khỏi tầm nhìn.

Bầu không khí ở chỗ Linh lan vẫn ồn ào tưng bừng như cũ, một phần là do cái miệng của Tâm Nhi và Anh Thơ cứ liếng thoắng không ngừng.

“Tao ngồi kế con Lan nè, ngoại trừ những lúc ngơ ngơ ngẩn ngẩn ra thì nó cứ như người máy được lập trình để giải Toán vậy đó.”

Tâm Nhi ôm ngực: “Ghê vậy má, hèn gì nó vượt mặt Phong luôn.”

Nghe vậy Linh Lan xua tay ngay: “Do may mắn thôi, đối với tao người giỏi nhất lớp mình vẫn là Phong.”

Rồi cô đảo mắt nhìn cậu ấy: “Thật sự tao không biết điểm kỳ một của Phong gặp vấn đề gì, nhưng mà đối với tao người giỏi toàn diện là Phong đó. Tao vẫn có khuyết điểm là môn Anh, còn Phong hầu như không tệ môn nào.”

“Mọi người đề cử Phong hát đi, tao nghĩ cậu ấy hát hay.” Cô tranh thủ đá luôn chuyện lên sân khấu hát cho Phong.

Đang bàn tán xôn xào về việc ai mới là người xứng đáng là tốp một của lớp thì tiếc mục trên văn nghệ cuối cùng đã kết thúc từ bao giờ. Tiếng hò hét từ bốn phía làm đám nhiều chuyện 12A3 im bặt, đứa nào đứa nấy căng mắt nhìn xung quanh. Chợt thấy mọi người hướng mắt về phía sân khấu ngay sảnh. Tụi nó cũng bắt chước nhìn theo.

Đèn trên sân khấu vẫn sáng, ban nhạc vẫn còn ở đó. Bây giờ là lúc học sinh tự do ca hát, ai muốn hát hò chỉ cần đăng kí với ban nhạc là được và người đóng góp tiết mục tự do đầu tiên không ai khác, chính là... bạn trai của cô.

“...”

Hòa Điền mặc một chiếc áo thun màu đỏ phối sẫm với quần jean đen, nhìn vừa chói mắt vừa cuốn hút. Tay thì cầm mic nháy mắt một cái, mấy đứa con gái hét ầm lên, số ít quay đầu nhìn Linh Lan cười cười. Cậu đứng trên sân khấu thử micro, ánh đèn từ đằng sau chiếu đến khiến Điền như tỏa sáng. Cùng lúc đó micro hoạt động bình thường, cậu ghé môi: “Alo! Ở dưới nghe rõ không?”

“Rõ!” Hội khán giả đồng thanh.

Điền tiếp tục nói: “Bài hát này dành tặng cho một người.”

Mọi người hú ầm lên, còn Linh Lan chăm chú nhìn cậu.

“Người ấy nói khi tôi vui hay buồn cũng phải nói cho người ấy biết. Nhưng có vài chuyện tôi không thể nói ra, đó là nỗi sợ của tôi.” Điền nghiêng đầu: “Nói không được thì đành hát thôi.”

“Bài hát này là lời muốn nói với người ấy.” Hòa Điền giơ tay trái lên, ngón cái chĩa sang phải, ngón trỏ chỉ lên trời, cậu nhịp tay hai lần, nghĩa là hai chữ L cũng là tên của cô, Linh Lan.

Phía dưới sân khấu, mọi người cũng làm theo động tác tay của Hòa Điền, dù vậy họ cũng chẳng hiểu được nó nghĩa là gì. Có lẽ người duy nhất hiểu được kí hiệu bí mật này là Linh Lan, người mà cậu muốn tặng bài hát.

Tiếng nhạc bắt đầu du dương trên sân khấu, Hòa Điền giữ chặt micro, cất giọng hát:

Đừng xa anh nhé

Đừng đi được không

Dù em không thường nói yêu anh khiến trái tim bận lòng

Màn đêm buốt giá

Hàng trăm khoảng không

Đã được em sưởi ấm với bao nhiêu lung linh sắc hồng

Thế gian bỗng muôn màu

Tình yêu mong cầu

Yêu từ lúc ban đầu

Từ đâu từ đâu?

Đừng xa anh nhé

Đừng đi được không

Người ở bên chỉ khiến cho con tim anh thêm yên lòng.

(Trích bài hát Đừng Xa Anh Nhé – Kevindauroi)

Thật ra lời bài hát dài như vậy nhưng hàm ý mà cậu muốn nói với Linh Lan chỉ nằm trong bốn chữ: Đừng bỏ rơi anh.

Điền cụp mắt nhìn về dãy ghế 12A3, dồn hết chân tình vào ánh mắt để ngắm cô gái cậu thích. Cô ấy nghiêng người theo từng câu ca, mái tóc dài xinh đẹp trải xuống vai, mắt như thắp thêm vì sao trong đó, lúc nhìn cậu long lanh biết bao nhiêu. Khóe môi Điền nhếch nhẹ, cậu không biết là cô ấy có hiểu được hàm ý của bài hát không, có hiểu được nỗi sợ của cậu không. Khoảnh khắc này cậu chỉ biết ánh mắt của cô ấy biết nói, nó nói thích cậu.

Linh Lan từng nghe Hòa Điền lẩm nhẩm vài câu hát khi cùng cậu ngồi trước cửa nhà, lúc đó cô chỉ biết giọng cậu rất ấm. Mãi cho đến khi cậu bước lên sân khấu, cầm micro tặng cho cô một bài hát, Linh Lan mới nhận ra cậu hát hay đến mức nào, ấm áp, ngọt ngào và đầy chân thành. Giọng hát ấy khiến cô phải dùng cả tai để lắng nghe, dùng tim để cảm nhận. Giây phút ấy mục tiêu có quãng thanh xuân thật đẹp đã hoàn thành. Vào năm cuối cấp, cô đã được người mình yêu hát tặng một bản tình ca. Đó là điều Linh Lan vĩnh viễn không hối tiếc.

Văn nghệ Trại Xuân vẫn chưa kết thúc nhưng Linh Lan đã vội vàng chạy đi tìm Hòa Điền, cô muốn cảm ơn cậu vì đã mở lòng với mình. Muốn cùng cậu nắm tay trước lửa trại, muốn nói lòng mình cho cậu nghe.

Hòa Điền đợi Linh Lan ở góc khuất cầu thang khối 10, cậu dắt tay cô lên tầng ba, nơi hành lang vẫn chưa được sáng đèn.

“Anh hát hay không?” Cậu giơ tay hình chữ L, nhịp hai lần.

“Hay nhất trên đời.” Cô gật đầu.

“Anh lấy hết can đảm để hát đó, em là người duy nhất trong trường được anh tặng một bản.” Điền xoa đầu cô.

“Em thích người lấy hết can đảm tặng em một bản nhạc.” Cô chớp chớp mắt, dịu dàng mỉm cười.

Bất giác cậu cũng cười theo: “Từ giờ về sau phải nói thích anh nhiều hơn.”

Năm đó Hòa Điền không biết, cũng như cậu lấy hết can đảm lên sân khấu hát tặng cô một bản nhạc, Linh Lan đã lấy hết dũng khí mỗi khi nói thích cậu.

Tình yêu ở thời niên thiếu là thế, ngông cuồng và tràn đầy dũng khí.