Tết Nguyên Đán năm nay Linh Lan và Hòa Điền xa nhau, cô phải về quê ăn tết với mẹ, còn Điền cùng bà về nhà của ba. Người hướng về phía cuối bản đồ đất nước, người kia thì đến chốn phồn hoa bậc nhất. Mọi khác biệt giữa hai con người dần rõ ràng hơn.
Bốn ngày nữa là bước qua năm mới, Linh Lan theo mẹ ra chợ bán hoa trưng tết. Hòa Điền luôn gọi video cho cô mỗi khi rảnh, cũng vì thế mà đôi khi cậu thành người bán hoa online mấy lúc Linh Lan ngủ quên. Điền luôn không an tâm về Linh Lan, nói đúng hơn là cậu đề phòng lão cha dượng kia hơn. Vì anh Lâm từng nói người yêu của cậu chuyển lên thành phố vì từng đánh nhau với ông ta. Nhỡ chuyện đó lặp lại lần nữa thì sao?
Điền gác tay lên trán, thông qua màn hình video dặn dò Linh Lan: “Khóa cửa phòng chưa?”
Linh Lan mới gội đầu xong, cô ngồi trên giường lau tóc: “Khóa rồi.”
“Tránh được ông ta thì nên tránh đi, có chuyện gì phải gọi cho anh.” Cậu hơi nhíu mày, nỗi lo lắng hiện rõ trong mắt.
“Em biết rồi mà.” Cô hít một hơi thật sâu: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Từ lúc Linh Lan về tới giờ, mẹ cố gắng để cô và cha dượng không chạm mặt nhau. Nếu Linh Lan ra chợ bán hoa thì ông ta sẽ ở nhà ngủ, nếu Linh Lan ở nhà thì cha dượng sẽ ra chợ trông hoa. Còn mẹ thì tối mặt ngoài chợ, năm nay mẹ còn bán thêm bánh mứt với nhang đèn, bởi Linh Lan sắp lên đại học, bà phải tích cóp thật nhiều tiền.
Khi nghe nói vậy, cô bỗng cảm thấy thương mẹ vô ngần rồi lại thấy mình như là gánh nặng trong đời của mẹ, vì cô mà mẹ vất vả biết bao. Mỗi lúc không có mẹ ở đây, cô thường lén lút tìm góc nào đó rơi nước mắt. Những lúc như thế cô thường mong mình có thể lớn nhanh hơn một chút, đỡ đần cho mẹ một phần tiền nong. Lắm lúc Linh Lan hay tự trách mình là trẻ con, cứ chăm chăm phân bì với cha dượng khiến mẹ phải khổ.
Cũng vì thế mà cô luôn giữ hòa khí với cha dượng để mẹ không phiền lòng.
Rầm! Rầm! Rầm!
Cửa phòng của cô bị ai đó giáng những cú gõ thật mạnh kèm theo tiếng quát to: “Làm cái gì trong đó vậy? Biết tới giờ tao ăn cơm rồi không?”
Linh Lan tắt máy, buông điện thoại rồi phóng xuống giường, mở cửa: “Ông làm gì vậy? Cái cửa sắp hư rồi đừng gõ nữa!”
Mặt mũi ông ta đỏ lừ, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi Linh Lan. Cô cắn răng ngước mắt nhìn, mẹ thì bận rộn còn lão ta suốt năm suốt tháng rượu chè.
Ông ta nghiêng người tựa vào cửa, người mềm oặt rũ rượi phát tởm, ông ta nghiêng đầu trừng mắt: “Mẹ mày không về dọn cơm cho tao, mày cũng không biết ra dọn hả? Định về đây cho tao hầu hạ mày hay sao? Khóa cửa phòng làm cái gì trong đó?”
Điện thoại trên giường Linh Lan run bần bật, là cuộc gọi của Điền, hai đứa đang nói chuyện mà cô đột nhiên tắt máy làm cậu lo sốt vó.
Linh Lan đanh mặt, lạnh lùng chặn cửa: “Đây là phòng của con gái, tôi làm cái gì là chuyện của tôi. Cơm nước nấu sẵn rồi, ông muốn ăn thì tự dọn đi.”
Ông ta nhìn cô một lúc rồi ngửa đầu cười: “Lên thành phố vài tháng đã hư hỏng rồi. Tao lạ gì nữa, đang cặp thằng nào chứ gì? Con mẹ mày tự tin về mày lắm, còn tao tin chắc có ngày mang vác cái chửa về báo cha báo mẹ thôi.”
Lòng tự trọng của Linh Lan như một chiếc ly sứ bị đánh vỡ, cô trừng mắt nhìn cha dượng đầy oán giận: “Ông nói cái gì?”
Lão cha dượng nấc một cái, mùi rượu càng khiến cô buồn nôn hơn: “Ba dặn con gái lên thành phố đừng để chửa hoang.”
“Ông không phải ba tôi!” Linh Lan đẩy cửa xông ra ngoài, gân cổ hét ầm lên: “Ông không có tư cách đó, đừng nhận mình là ba tôi. Ba tôi không rác rưởi như ông!”
Dù ông ta có sỉ nhục Linh Lan tới mức nào, cô cũng có thể cắn răng chịu đựng nhưng đối với việc ông ta tự nhận mình là ba của mình, cô tuyệt đối không chấp nhận. Người bẩn thỉu cặn bã như lão không thể ngang hàng với người ba kính yêu quá cố của cô. Đó là một sự sỉ nhục đối với ba, dẫu cô có chết cũng không nhận lão già đó làm cha.
Thấy Linh Lan phồng mang trợn má lăm lăm nhìn mình, ông ta nổi điên lên: “Con mất dạy! Mày dám nhìn tao kiểu đó hả? Tao đánh chết mẹ mày bây giờ!”
“Ông chỉ có vậy thôi hả? Có giỏi thì ông đánh đi, tôi không có sợ ông đâu!” Linh Lan gào lên, uất giận hóa thành nước mắt nhiễu xuống như mưa bão, cô mất trí sấn tới: “Ngoài đánh tôi thì ông còn làm được gì nữa?”
“Mày!”
Lão ta mất trí sấn tới được hai bước thì bụng chợt quặn lên một cái, ông ta choáng váng ôm bụng khom lưng xuống. Cái thứ tanh tưởi chua lòe từ cuống họng trào ra trên sàn nhà, ông ta gập người nôn thốc nôn tháo rồi ngửa cổ ho sặc sụa. Rồi ông ta quên mất mình và con gái của vợ đang cãi nhau một trận, quá mệt, lão mò mẫm ra ngoài sân tìm cái võng sắt rồi đổ ập người lên đó. Lão thều thào: “Tao mà tỉnh rượu là mày no đòn, thứ bố láo mất dạy!”
Linh Lan đứng bất động trên sàn nhìn ông ta ngủ như chết, bãi nôn trên sàn bốc mùi tanh ngòm làm bao tử cô quặn theo. Cô mở cửa phòng muốn trốn vào một góc như cái cách mình thường làm bao nhiêu năm qua. Linh Lan thật sự rất mệt, chán ghét cái cảnh này thấu xương. Cô phải làm sao đây? Thật sự không thể sống trong cái cảnh này nữa. Nơi này là ác mộng địa ngục cuộc đời cô.
Bãi nôn kia gớm ghiếc đến mức cách một cánh cửa vẫn nghe thấy mùi, Linh Lan nhốt mình trong phòng một hồi lâu, bên ngoài không một tiếng động. Bất giác cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lát nữa mẹ sẽ về. Buôn bán ở ngoài cả ngày, về nhà phải khom lưng cúi đầu dọn bãi nôn kinh tởm đó. Linh Lan cắn răng đẩy cửa bước ra ngoài, cầm giẻ lau dọn dẹp thứ ghê tởm đó. Cô vừa lau vừa khóc, giọt trong suốt cứ thế rơi lã chã trên gương mặt. Hèn hạ, nhục nhã và thống khổ khiến nước mắt cô gái nhỏ chẳng thể nào ngừng rơi.
Bà Hương bôn ba từ ngoài chợ về, thấy gã chồng say xỉn ngủ ngáy o o ngoài cổng. Bà cầm giỏ xách đựng tiền lẻ vào nhà, đi được mấy bước đã nghe tiếng thút thít nhói lòng. Bà chậm bước đi tìm tiếng khóc đó, đứa con gái yêu quý đang đứng giặt giẻ lau, tiếng khóc cũng là của nó. Bà vứt giỏ xách tiền lên bàn, vội vã bước đến.
“Sao vậy con?”
Linh Lan cúi mặt, lồng ngực căng phồng vì cố hít sâu giữ bình tĩnh nhưng mọi nỗ lựa đều công cốc, khi nghe giọng mẹ vang bên tai, cô òa khóc: “Con không muốn sống với ông ta nữa. Con chán lắm rồi, con ghét ông ta!”
“Mình đi đi mẹ, đi đâu cũng được, mình đi được không mẹ?” Cô giương đôi mắt đỏ hoe nhìn mẹ, đau đớn trong đó sâu dày xiết bao.
Bà Hương lặng người không đáp.
Linh Lan buông giẻ lau xuống bồn, yếu ớt nắm lấy tay mẹ: “Bán miếng đất ba để lại cho con đi mẹ, rồi mình đi khỏi xứ này. Mẹ không cần phải chịu khổ nữa, sau này con vừa học vừa làm, con không để mẹ vất vả nữa đâu. Mình đi đi mẹ, con xin mẹ đó.”
Mẹ giằng tay lại: “Sao tự nhiên nhắc đến chuyện bán đất vậy? Nhà mình đâu túng thiếu tới mức đó.”
“Con không muốn ở đây nữa! Bao nhiêu năm qua con chịu đủ rồi! Dù mảnh đất ba để lại con cũng bán hết! Con không muốn quay về đây nữa!”
“Lan!” Mẹ gằn giọng: “Miếng đất đó ba mày để lại làm của hồi môn cho mày, đâu phải muốn bán là bán. Bán rồi mình đi đâu, kiếm gì để sống? Đừng có nói mấy chuyện vẩn vơ nữa!”
Linh Lan như mất kiểm soát, cô lớn tiếng: “Vậy mẹ bỏ ông ta đi! Nếu cứ vậy thì có ngày con chết hoặc ông ta chết đó!”
“Lại xảy ra chuyện gì nữa?” Mẹ nhăn mày.
Linh Lan khóc nhiều đến mức mặt mày đỏ lừ, mắt sưng vù vù, giọng thì thều thào nức nở: “Ông ta nói con lên thành phố hư đốn, sớm muộn gì cũng có chửa hoang! Con đã cố gắng học hành chăm chỉ rồi tại sao vẫn gắn cái mác đó cho con. Con đã làm gì sai để bị sỉ nhục tới mức đó!”
“Ông Lực nói mày như vậy hả?” Mẹ tròn mắt kinh ngạc.
“Còn hơn vậy nữa kìa!” Linh Lan siết tay thành nắm đấm, dùng cái cổ họng đau rát hét toáng lên: “Mẹ bỏ ông ta đi!”
“Linh Lan.” Bà nhỏ giọng.
Linh Lan nắm chặt lấy tay bà, giọng điệu thành khẩn như van xin: “Con xin mẹ mà! Con không muốn mẹ phải khổ như vậy nữa. Mình đi được không mẹ?”
Mẹ cụp mắt nhìn cô con gái giàn giụa nước mắt, khẽ thở dài một hơi: “Con biết rồi đó, chú Lực xỉn mới ăn nói bậy bạ thôi. Đừng chấp ông ta làm gì, mai mẹ bảo chú xin lỗi con nhé?”
Trái tim vốn đã vỡ thành từng mảnh, thái độ của mẹ là quả tạ nghìn tấn nghiền nát trái tim cô thành cát bụi. Cô ngước mắt nhìn mẹ, đau đớn không sao nói thành lời. Đau đến mức thở chẳng đều hơi, bốn bề toàn là nước mắt.
“Nhiều khi con thấy mình bất hạnh quá.” Linh Lan bật cười, cô ngồi bệt xuống sàn, nức nở không thành tiếng: “Mẹ vì con một lần thôi được không?”
Mẹ xoay người nhìn Linh Lan: “Ráng học cho giỏi, sau này thành đạt rồi muốn đi đâu cũng được, sống ở đâu cũng được. Đừng như mẹ.”
Dứt lời mẹ bước ra khoảng sân tối mù, nước mắt tuôn xuống đôi má nhăn nheo. Bà có muốn đi khỏi chỗ này không? Có muốn xa lão chồng tồi tệ này không? Có chứ! Nhưng năm sau Linh Lan phải học đại học, nếu mà đi khỏi đây hai mẹ con phải sống sao. Bà dệt chiếu kiếm sống cả đời, rời chỗ này thì lấy gì ăn? Tiền đi học của Linh Lan biết phải làm sao? Con bé bất hạnh từ nhỏ, bà luôn muốn nó có một cuộc sống tốt hơn, chỉ cần đi học về nhà nghỉ ngơi, cơm áo gạo tiền cứ để bà gánh vác. Bà không muốn thấy con gái vừa đi học vừa đi làm, khổ cực nhưng vậy lòng bà sao đành lòng. Bà đặt tất cả niềm tin trong đời vào Linh Lan, mà mong con gái thành tài rồi cất cánh bay thật xa, ngắm nhìn thế giới mà bà chưa từng thấy qua. Sống một đời an nhàn hơn mẹ nó.
Còn mảnh đất người chồng quá cố để lại, dẫu có chết bà cũng không bán. Đợi đến khi Linh Lan lấy chồng, bà sẽ trao lại cho nó, có đất đai trong tay, có ăn học đàng hoàng, sau này bà nhắm mắt rồi Linh Lan cũng không bị ai ức hiếp.
Đời này bà chỉ mong có thế thôi.
Đôi khi cách yêu của mẹ là nỗi bất hạnh của con, nhưng con biết mẹ cũng là một người phụ nữ bất hạnh.