Cuộc gọi thứ mười kể từ lúc tiếng đập cửa vang lên và Linh Lan bất ngờ tắt máy, Hòa Điền lo lắng đến mức tay cầm khư khư điện thoại, lúc nào cũng mong chờ hồi âm từ Linh Lan. Cậu có dự cảm không lành, lòng dạ bồn chồn khó chịu. Đột nhiên ngoài phòng cậu cũng có tiếng gõ cửa, bà nội cất giọng gọi: “Xuống ăn cơm với ba.”
Cậu mở cửa, sắc mặt hơi kém: “Con ăn sau được không?”
Bà nội nhíu mày nhìn cậu cháu trai, từ chối yêu cầu của cậu: “Ở với ba có mấy ngày thôi, cư xử cho đàng hoàng.”
“Con biết rồi.”
Điền khép cửa phòng riêng rồi bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu, mùi tinh dầu len lỏi vào mũi. Cậu đảo mắt nhìn số nội thất cao cấp theo phong cách tương lai. Bức tường màu xám rộng treo đầy tranh nghệ thuật. Có lẽ ba cậu đã chi cả núi tiền để rước mấy thứ vô vị này về nhà. Phong cách chọn nhà của ông ấy vẫn vậy, căn này chẳng khác gì nhà cũ của cậu. Nếu phải nói về sự khác biệt thì chắc là ở đây có thêm một người phụ nữ và hai đứa trẻ.
Bước trên từng nấc thang lát đá nhân tạo, từ trên cao cậu đã nghe thấy tiếng cười đùa của gia đình bốn người vui vẻ.
“Lâu lắm ba mới ở nhà, Hòa An ăn cơm ngoan rồi chơi với ba nhé?” Người phụ nữ dịu dàng có nụ cười hiền dịu cúi đầu nhìn bé trai cầm đũa không vững.
Ông Trọng thấy vậy cũng xoa xoa đầu nó: “Ăn nhanh rồi lên chơi với anh Điền.”
Sắc mặt người phụ nữ thoáng mất tự nhiên, bà ấy xoay đầu nhìn chồng. Cùng lúc đó bà nội bước xuống, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi biểu cảm ấy vô tình lọt vào mắt. Cũng vì thế mà lòng bà càng đinh ninh rằng thằng cháu trai yêu quý không cách nào sống nổi với gia đình mới. Bà kéo Điền tới bàn ăn, cho cậu vị trí ngồi cạnh ba.
Người phụ nữ thấy mẹ chồng đến, bà vội đứng dậy lễ phép: “Con chào mẹ.”
“Ánh nấu cơm từ trưa tới giờ, món nào cũng đầy tâm huyết hết. Cô ấy muốn tẩm bổ cho mẹ đó.” Ông Trọng biết mẹ mình không có thiện chí với vợ mới nên góp thêm lời giúp cô ấy.
Bà Ánh cười ngượng ngùng, trong mắt hiện rõ sự lo lắng: “Con nấu nướng không giỏi lắm, mong được mẹ chỉ dẫn thêm.”
Bà nội ngồi vào vị trí trung tâm gia đình, chậm rãi múc cho Điền một bát súp gà, bà bảo: “Nấu vậy là giỏi rồi.”
Thằng nhóc Hòa An ngồi đối diện Hòa Điền, nó giương đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn cậu: “Ngon không anh hai?”
Bây giờ Điền làm gì còn tâm trí nghĩ tới mùi vị súp gà, đầu cậu toàn là nỗi lo về Linh Lan, thế nên cậu gật một cái cho qua chuyện.
Ba thấy cậu nói đồ ăn ngon, miệng nở nụ cười: “Cả nhà mình ăn cơm đi.”
Sau đó ông xoay đầu nhìn mẹ: “Thằng Điền sống ở đây có gì mà không được? Nó ăn được đồ Ánh nấu, ở đây có ba mẹ, em trai em gái. Đây mới là gia đình của nó.”
Bầu không khí trên bàn ăn đặc quánh, khó thở. Dưới chân bàn bà Ánh đá vào chân ông Trọng một cái tỏ ý đừng nhắc đến nữa, rồi âm thầm nhìn sắc mặt mẹ chồng thấy bà nội dừng đũa, đôi mắt già nua trầm xuống. Bà Ánh sợ đến mức mặt tái xanh, cúi đầu không dám nhìn thẳng. Ai cũng biết cháu trai Phạm Hòa Điền là bảo bối của bà. Vì quá thương cháu nên từ khi con trai lập gia đình mới, bà đã đón nó đi xa. Cuộc đời của nó phải do bà sắp đặt. Sống với ai, sống thế nào phải theo ý của bà.
Bà Ánh chuyển hướng nhìn ông Trọng, lúc này sắc mặt ông đanh lại thể hiện sự kiên quyết. Chồng bà cũng thương thằng con trai cả như báu vật, cộng thêm chuyện sống xa con nhiều năm và ghét tính cách sắp đặt của mẹ chồng nên ông luôn mang trong mình ý định đón con về. Lúc này bàn ăn như cuộc chiến ngầm, không ai muốn nhường nhịn ai. Có điều, sống chung với ông Trọng nhiều năm bà Ánh cũng hiểu, tính ông ấy đã muốn là phải làm cho bằng được. Có lẽ sắp tới nhà này sắp đón bão.
Thấy tình hình giữa chồng và mẹ chồng đã đến hồi căng thẳng, bà Ánh lên tiếng giải vây: “Điền lớn rồi mà. Thằng bé muốn sống với ai thì sống với người đó, tuổi này không nên ép buộc con nhỏ.”
Bà Ánh đứng dậy gấp cho Điền một miếng cá hồi: “Ăn cá đi con, cá này nhiều chất lắm.”
Nhờ vậy mà cuộc chiến giữa bà nội và ba cậu mới tạm ngưng nhưng không khí bàn cơm vẫn ngột ngạt như vậy. Điền ngước mắt nhìn mẹ kế ăn cơm trong lo sợ, ba thì hầm hầm không nói, hai đứa em ngơ ngác nhìn nhau. Nhớ lại tiếng cười đùa mà cậu nghe được khi xuống cầu thang, tự cảm thấy sự xuất hiện của mình chỉ phá hỏng bầu không khí hạnh phúc của người khác. Đáng lẽ bữa cơm cuối năm phải vui vẻ hơn mới phải, Điền ăn qua loa cho xong bữa rồi đứng dậy lên phòng. Có lẽ cậu đi sớm thì gia đình này sẽ ấm êm trở lại.
Việc đầu tiên khi về tới phòng là kiểm tra tin nhắn, sau khi mất tích một khoảng lâu thì Linh Lan cũng đã trả lời cậu.
Châu Ngọc: Em sao vậy?
Châu Ngọc: Có sao không? Trả lời tin nhắn anh đi.
Baby nóng tính: Em không sao hết, lúc nãy bận chút việc.
Hòa Điền ấn gọi video nhưng Linh Lan từ chối cuộc gọi. Thật sự bây giờ mà mở video thì cậu sẽ phát hoảng mất, bởi mắt cô bây giờ sưng vù, mũi thì đỏ ửng. Mà cô lại không muốn cậu thấy mình thế này.
Linh Lan bịa ra một lý do:
Baby nóng tính: Mẹ đang ngủ nên em không được làm ồn.
Châu Ngọc: Vậy thì nói nhỏ thôi.
Baby nóng tính: Không được mà.
Điền trầm ngâm đôi chút, cậu có linh cảm bất an.
Châu Ngọc: Em có chuyện gì phải không?
Châu Ngọc: Nói anh nghe đi.
Bên kia màn hình, Linh Lan quấn chăn rấm rứt khóc một mình, nước mắt thấm ướt một mảng gối ngủ nhưng trong tin nhắn cô vẫn tỏ ra không có chuyện gì.
Baby nóng tính: Không có gì thật mà.
Châu Ngọc: Anh nghe tiếng đập cửa phòng, định giấu anh tới bao giờ?
Linh Lan vội gõ vào thật nhanh vào màn hình.
Baby nóng tính: Ba dượng say rượu nên ngã vào cửa phòng em thôi. Em phải tắt điện thoại ra đỡ ông ấy về phòng rồi phụ mẹ dọn dẹp nên giờ mới có thời gian trả lời tin nhắn nè.
Châu Ngọc: Không tin, chụp một tấm em cười anh mới tin.
Linh Lan: Đòi hỏi!
***
“Sao anh không nói chuyện với con nhiều hơn?” Bà Ánh ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da, liếc nhìn ông chồng đang đọc sách trên giường: “Thằng bé chỉ ở đây năm ngày thôi. Hết kì nghỉ là hai ba con hết cơ hội gặp nhau đấy.”
Ông Trọng gấp sách lại, thở dài: “Nó luôn tránh mặt anh. Em biết mà, hình như nó không thích anh.”
Nghĩ tới cậu con trai cả, trái tim của ông Trọng trầm xuống. Lúc trước ông và Hòa Điền vô cùng thân thiết, thằng bé thường quấn lấy ba làm nũng, khi đó nó chỉ đứng ngang hông ông, dễ thương biết bao. Kể từ ngày bà nội đón nó đi, khoảng cách giữa hai cha con ngày một xa hơn. Trên vai ông là cả tập đoàn Hưng Phát, ngoài vai trò người cha, ông còn là ông chủ của trăm ngàn công nhân. Đôi khi ông không có đủ thời gian để quan tâm đến bất kì ai, ngay cả con trai mình. Nhưng sâu trong trái tim, lúc nào ông cũng hướng về Hòa Điền, bởi nó là đứa con ông thương nhất, đứa chịu nhiều thiệt thòi nhất.
Lắm lúc ông rất muốn đón Điền về sống với mình. Song, nghĩ lại ông không có thời gian, cũng chưa đủ hiểu sâu về con người Ánh. Ông cũng giống như mẹ, sợ nếu không có mình bên cạnh, câu chuyện mẹ kế con chồng sẽ diễn ra trong nhà. Đó là lí do khi mới ly hôn, ông chấp nhận để mẹ rước Điền về nuôi nấng.
Sau khi hiểu rõ con người Ánh, ông cảm thấy Điền có thể sống cùng mình và gia đình mới. Ấy thế mà khi ngỏ lời đón nó về, nó lại lạnh lùng từ chối. Ba năm qua, nó luôn giữ thái độ từ chối với ông.
Nghĩ đến mối quan hệ của mình và con trai, ông Trọng thở dài: “Nó không thương anh nữa phải không?”
Bà Ánh buông thõng vai, xoay đầu lườm ông: “Anh không thể hiện ra là anh thương con thì con cũng sẽ không cho anh biết cảm xúc của nó đâu. Lần nào gặp Điền anh cũng mắng nó hết, anh phải hiểu cảm xúc của con chứ, nó đang tuổi nổi loạn mà.”
Ông Trọng ném quyển sách xuống giường: “Cái thằng hư hỏng đó không mở miệng với anh, anh phải mắng cho nó tức mà nói lại mình chứ!”
“Anh sai cách rồi.” Bà Ánh thở dài: “Anh càng làm cho mối quan hệ cha con tệ đi thôi.”
Bà ngồi xuống bên giường: “Mở lời nói chuyện với con nhiều hơn đi. Anh cứ vậy hoài không được.”
“Nhìn nó thôi là được rồi.” Ông Trọng day trán: “Trước sau gì nó cũng phải về ở với anh. Mà chuyện xin visa tới đâu rồi?”
“Xin rất khó luôn. Nhưng mà may nhà mình đậu, em làm hồ sơ gần hai năm mới được đó.”
“Sắp xếp xong hết chưa?”
“Gần xong rồi, vài tháng nữa là mình có thể đi.”
“Ừ, anh ngủ đây.”
Bà Ánh vỗ vào chân ông một cái: “Anh phải nói chuyện với con đi, anh thương nó kiểu đó chỉ phản tác dụng thôi.”
Ông Trọng nhắm mắt, không đáp.