Tết năm nay diễn ra trong bầu không khí ảm đạm. Mùng một Tết phụ mẹ cúng kiếng xong, Linh Lan lánh mặt cha dượng. Sau sự việc ngày đó, cô vẫn chưa nhận được lời xin lỗi nào từ phía ông ta. Lão vẫn dửng dưng như thường, trịch thượng sai bảo cô đủ thứ việc. Linh Lan phải cắn răng chịu đựng vì muốn mẹ có một cái Tết yên ổn. Cô trốn trong phòng được một tiếng thì đẩy cửa ra ngoài, vì nhà bây giờ chỉ còn lại hai mẹ con.
Mấy ngày trước Tết bà Hương lao vào công việc kiếm tiền nên ngày đầu năm uể oải ngồi trên ghế gỗ xem tivi rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay. Linh Lan cầm điều khiển tắt chương trình ca nhạc đầu xuân để mẹ có không gian yên tĩnh ngủ sâu giấc. Còn mình thì thẫn thờ bước ra ngoài sân ngắm chậu mai nhỏ, cô giơ điện thoại chụp một bức gửi Hòa Điền, báo cáo ngày đầu năm với cậu.
Baby nóng tính: Cây mai nhà chị nè, đẹp không? Chị có treo thêm bao lì xì đó.
Hòa Điền trả lời tin nhắn ngay, hầu như lúc nào cậu cũng cầm điện thoại.
Châu Ngọc: Cây mai đẹp, người treo bao lì xì cũng đẹp.
Linh Lan đang định trả lời tin nhắn thì ngân hàng thông báo tài khoản cộng thêm một triệu, người gửi là Hòa Điền.
Baby nóng tính: Gửi tiền gì vậy???
Châu Ngọc: Lì xì năm mới.
Baby nóng tính: Em phải lì xì anh mới đúng chứ!
Xét về tuổi tác thì người gửi bao lì xì phải là Linh Lan, cô lớn hơn cậu một tuổi mà. Với số tiền cậu gửi cũng lớn, nếu nhận thì ngại chết đi được. Định bụng chuyển lại thì tin nhắn bên kia tiếp tục gửi tới.
Châu Ngọc: Chuyển lại cho anh là anh gửi tiếp đó, gửi gấp đôi.
Châu Ngọc: Gọi thằng này là anh rồi mà không dám nhận tiền lì xì hả?
Dòng tin nhắn này khiến Linh Lan bật cười, mỗi lần cậu tự xưng là “thằng này” gương mặt điển trai pha thêm chút ngông nghênh lại hiện lên trong tâm trí cô. Mấy ngày không gặp cô bắt đầu thấy nhớ cậu rồi. Hóa ra trên mạng nói đúng, một khi đã yêu rồi lúc nào cũng nhớ tới người ta.
“Tao biết thế nào mày cũng ôm bụng chửa thôi.”
Cái giọng lè nhè vang lên từ sau lưng làm cho nụ cười trên môi Linh Lan đông cứng, cô giật mình xoay người lại, phát hiện ra ông Lực đứng đó từ lúc nào. Ông ta nhếch môi cười khẩy một cái rồi bước vào nhà lục lọi tìm giỏ xách đựng tiền của mẹ. Lời khinh miệt của ông ta khiến Linh Lan ức đến đỏ mắt nhưng vẫn cố nhịn nhục, mẹ vất vả rồi, to tiếng càng làm mẹ mệt hơn.
Song Linh Lan không hề hay biết khi cô vừa tắt tivi, mẹ đã thức dậy từ đó. Nhìn thấy lão chồng lục lọi giỏ xách tiền của mình, bà Hương bật dậy chất vấn ông ta: “Ông làm gì vậy ông Lực?”
Bị bắt quả tang nên ông ta hằn hộc: “Lấy tiền.”
“Làm gì?” Mẹ bước đến giữ giỏ tiền lại: “Ông lấy tiền làm gì?”
“Nhà thằng Lầm mở sòng.” Lão Lực thản nhiên nói, mặt hếch lên.
“Năm nào cũng thua cả đống tiền, ông có thôi đi chưa?”
Mẹ giật lại giỏ tiền nhưng sức đàn bà phụ nữ sao bì được một gã đàn ông khỏe mạnh, ông ta đẩy bà Hương sang một bên, trừng trừng đôi mắt đục ngầu: “Mày biết cái gì? Qua đợt này tao giàu rồi đừng có ăn bám tao!”
Dứt rồi ông ta phanh giỏ tiền ra, lấy bốn tờ năm trăm nhét vào túi. Mẹ không đành lòng nhìn tiền ném qua cửa sổ như vậy, bà buôn bán đầu tắt mặt tối mới kiếm ra tiền, đưa ông ta tiêu vào cờ bạc quá vô bổ. Bà Hương níu tay ông ta lại: “Lấy một tờ thôi. Chơi vui là chính chứ ông tính hơn thua với tụi thằng Lầm hả? Ông biết đám nó chuyên đánh bài cho vay nặng lãi mà. Dính vào đám đó chỉ có chết.”
Ông Lực hất tay bà Hương ra: “Đàn bà biết cái gì?”
Quát xong ông ta vội nhét tiền vào túi rồi lảo đảo ra ngoài, mặc kệ bà Hương gọi í ới phía sau lưng. Tất cả cảnh đó trong ngày đầu năm, Linh Lan đã chứng kiến hết. Thật lòng cô đã quen với cảnh này, tiếp theo mẹ sẽ ôm đầu khóc như mưa và bữa trưa, bữa tối nguội lạnh. Tết năm nào cũng vậy thôi, chán ngấy đến tận cổ. Nhớ lại mẹ đã quyết liệt từ chối lời đề nghị chuyển đi của mình, cô càng thấy chạnh lòng. Mẹ vẫn không nỡ bỏ ông ta, dù cho ông ta rượu chè, ăn bám thậm chí là bài bạc.
Linh Lan lững thững bước vào nhà, rót một ly nước ấm đặt lên bàn, nhẹ giọng: “Mẹ đừng khóc nữa.”
Bà Hương quệt ngang mắt, nhấc ly nước uống một ngụm, cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Qua nhà cậu tư chơi đi con. Tết nhất mà lẩn quẩn trong nhà hoài vậy?”
Cô biết mẹ không muốn mình thấy bà ấy trong cảnh này, đành thở dài: “Giờ con ra ngoài.”
“Ừ, chiều nhớ về ăn cơm.”
Linh Lan vác túi ra ngoài nhưng vẫn chưa rõ mình sẽ đi đâu, chân cứ bước lang thang trên nền đất sỏi đá. Gia đình nhà hàng xóm hát nhạc mừng xuân, con cháu từ phương xa tề tựu đông đủ. Nhà phía trước thì có cô con gái trạc tuổi Linh Lan được ba mẹ cưng chiều như công chúa, tết năm nào nhà họ cũng đầy ắp tiếng cười. Cô lén lún nhìn khung cảnh vui vẻ nhà người ta, nỗi tủi hờn chợt ập đến như một cơn bão, gió cát cuốn chân cô bước thật nhanh. Có lẽ đau đớn nhất là một người chất chứa quá nhiều hờn tủi lại bắt gặp hạnh phúc của người khác trên một đoạn đường.
Cô cứ cắm cúi đi như thế cho đến khi bản thân vô thức dừng lại, trước mắt cô là mảnh đất có dãy hàng rào gỉ sét vây quanh. Bên trong là dư tàn của những chậu vạn thọ héo úa, trông vừa ngổn ngang vừa thê lương. Số hoa đẹp nhất đã nằm trong sân nhiều nhà, còn những chậu thất bại vẫn ở lại đây, vương vãi dưới đất.
Linh Lan khom người tìm lỗ hổng nào đó của dãy rào chắn, muốn chui vào trong giúp mẹ dọn dẹp bãi tan hoang này, coi như giết thời gian rảnh. Nhưng mẹ rào quá kĩ, một khe hở cũng không có. Cô chỉ đành đứng ở ngoài nhìn thứ duy nhất ba để lại cho mình. Sâu thẳm trong cõi lòng, cô không muốn bán mảnh đất này chút nào. Nó là kỉ vật ba để lại nhưng nếu không bán nó, tiền ở đâu ra mà mà bỏ xứ đi. Thật sự cô không còn lựa chọn nào cả.
Từ xa lão Lực cũng ngắm nhìn mảnh đất hoang tàn thê lương này, ông ta nhấp một hơi rượu đế, lảo đảo tựa vào một gốc cây gần đó. Bốn tờ năm trăm nghìn trong túi giờ chỉ còn hai tờ, vừa ngồi xuống chiếu đã thua sặc máu. Nhưng lão quyết phải gỡ cho bằng được, nhất định không để thằng nào qua mặt mình. Uống xong mấy hơi rượu, mặt ông Lực đỏ lừ, nghiêng nghiêng ngả ngả quay về chỗ sòng bài, sống mái với bọn chủ nhà một trận.
***
Mùng ba tết không khí trong nhà vẫn ảm đạm như vậy. Tối qua Linh Lan mơ màng nghe thấy tiếng cãi nhau rồi vụt tắt, sáng sớm ông Lực đã bỏ ra ngoài. Mẹ dọn đồ cúng kiếng mà không nói lời nào, cô thấy mắt mẹ hơi sưng, tay chân cũng chậm chạp hơn thường ngày.
“Tối qua có chuyện gì vậy mẹ?”
Bà Hương cúi đầu thái hành bỏ vào nồi khổ qua hầm, thản nhiên nói: “Đâu có gì, mẹ ngủ không ngon thôi.”
“Con nghe thấy tiếng cãi nhau.”
“Làm gì có!” Bà Hương lau tay rồi xoay người nhìn Linh Lan một lúc, sau đó hạ giọng: “Ăn cơm xong dọn đồ chuẩn bị về thành phố. Dì năm nói cả nhà đợi con lên chơi đó. Dù sao cũng hết ba mùng rồi, hết tết. Lên sớm đi chơi một hai bữa nữa rồi đi học, ráng mà học hành năm nay lớp 12 rồi.”
“Đúng ra hết ngày mai con mới về trên đó mà?” Lịch trình ban đầu là mùng năm cô mới về lại Bình Dương.
“Lên sớm một chút còn đi chơi, với ngày mai mẹ đi lên nhà cô Khánh cả ngày, ở nhà cũng chẳng có ai. Mẹ dặn xe khách rồi đó.”
Chắc chắn là tối hôm qua có chuyện gì đó nên mẹ mới vội vàng đuổi cô đi như vậy, cô nắm chặt tay mẹ: “Có chuyện gì vậy mẹ? Ông ta lại trộm tiền đi đánh bài nữa phải không?”
Bà Hương rụt tay về: “Làm gì có! Mai mẹ phải lên nhà cô Khánh, để con với ông Lực ở nhà mẹ không yên tâm. Trên thành phố có dì năm, nó dẫn đi đây đi đó cho biết.”
Cuối cùng Linh Lan cũng chịu tin mẹ, cô “dạ” một tiếng rồi bê bát gà hầm lên bàn cúng. Bà Hương rửa tay rồi vào phòng ngủ, bắc một cái ghế cao lục lọi giấy tờ trên nóc tủ gỗ, trong xấp giấy bà tìm có một quyển sổ đỏ chứng nhận quyền sử dụng đất. Bà ôm cuốn sổ đó trong ngực, cất cái ghế về chỗ cũ rồi tìm chỗ giấu nó đi. Tối qua lão Lực mon men hỏi về mảnh đất của chồng quá cố, bà phải nâng cao cảnh giác. Miếng đất này là của Linh Lan, có chết cũng không để người ngoài động vào.
Ăn với mẹ bữa cơm tết, Linh Lan gấp nhiều món ngon vào chén mẹ, âm thầm nhìn mẹ một lúc lâu. Chẳng hiểu sao cô cứ có cảm giác không nỡ đi, về quê mới mấy ngày nên chưa thỏa nỗi nhớ mẹ. Đôi đũa trong tay xới lên xới xuống, cô cứ dán mắt nhìn mẹ mãi. Bà Hương gấp cho Linh Lan cái đùi ngon nhất của con gà, thúc giục: “Ăn đi, gà thả vườn mẹ mua của thím bảy.”
Cô lắc đầu gấp cái đùi đó vào bát của mẹ: “Lúc nào mẹ cũng nhường đùi cho con, bây giờ con lớn rồi, miếng ngon con gái muốn dành cho mẹ.”
Lời của con gái làm bà Hương nhói lòng, chợt nhận ra Linh Lan đã lớp mười hai, bây giờ nó là thiếu nữ tràn đầy sức sống, bắt đầu biết thương mẹ rồi. Bà nhìn cái đùi gà trong bát và đôi mắt chất chứa muộn phiền của đứa con gái mười bảy tuổi, nhất thời trong miệng toàn là mùi vị chua xót. Hình ảnh Linh Lan khóc lóc thảm thương hôm đó như dao khắc vào trái tim người mẹ, liệu quyết định của bà có làm con hạnh phúc không? Trước đây bà từng quyết định sai, tìm một người cha mới cho nó nhưng lại tìm phải một gã bất tài. Cũng vì bà mà tuổi thơ của nó khổ cực biết bao, từ đó tới giờ bà hiếm khi thấy Linh Lan cầu xin điều gì. Thứ duy nhất nó luôn cầu xin là sự giải thoát. Thân là người làm mẹ, thấy con đau khổ sao bà nỡ lòng.
Bà Hương cố nặn ra nụ cười, giọng có chút nghẹn ngào: “Ráng học hành chăm chỉ, đậu đại học mẹ sẽ lên ở với con.”
Linh Lan buông đũa xuống, phấn khích hét lên: “Thật hả mẹ?”
“Thật.” Bà gật đầu.
“Mẹ không lừa con đúng không?”
Bà cụp mắt mỉm cười: “Mẹ nói thật mà.”
“Con sẽ học thật giỏi, lên đại học con sẽ vừa đi học vừa đi làm tự lo cho bản thân. Mẹ sẽ không vất vả nữa đâu. Con hứa đó.”
Mẹ chỉ vào trán cô: “Việc của con là học hành đàng hoàng thôi, biết chưa?”
“Dạ!”
“Một lát đưa balo cho mẹ, mẹ bỏ thêm ít đồ.”
“Dạ!”