Kể từ ngày hôm đó Linh Lan càng chăm chỉ học hành hơn. Mục tiêu của cô là đậu trường đại học ở Hà Nội, cô và mẹ sẽ rời bỏ nơi tận cùng của bản đồ đất nước, đi đến một nơi xa lạ, bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi lần nghĩ tới viễn cảnh ấy, bất giác lưng Linh Lan lại khom thấp hơn, dồn hết tâm sức vào bài vở. Cô cũng ráng hết sức mình kèm cặp cho Hòa Điền, năm sau cô đi xa đến giảng đường đại học, không có nhiều thời gian dạy học cho cậu. Vì thế cô cũng mài dũa cho cậu thói quen tự học.
Hai đứa ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, Linh Lan kể cho cậu nghe về dự định của mình: “Anh phải cố gắng học nhiều hơn nữa, năm sau em là tân sinh viên rồi, không có thời gian kèm anh học đâu.”
Điền giơ tay vuốt ngược tóc: “Anh học hành đỡ hơn xưa nhiều rồi. Mà em chọn chuyên ngành xong chưa?”
Thời điểm này gần đến giữa kì hai rồi, khối 12 chuẩn bị vào giai đoạn nước rút, đây cũng là thời khắc quyết định tương lai đi về đâu là một khắc nở hoa hay là cả một đời rực rỡ. Linh Lan ôm quyển đề cương tiếng Anh vào lòng, ngả lưng trên ghế sofa, cô đã tham khảo rất nhiều ngành nghề. Nếu nói về hứng thú và kích thích cạnh tranh thì cô muốn thử sức với ngành biên tập xuất bản. Nhưng đến lúc đó cô và mẹ đã cùng nhau đi đến một nơi xa, cần rất nhiều tiền để bắt đầu cuộc sống. Để giảm gánh nặng cho mẹ, cô còn cân nhắc đến ngành sư phạm để được miễn học phí. Làm giáo viên cũng tốt, chỉ có điều cô vẫn chưa đủ tự tin để đứng trước đám đông.
Linh Lan thở dài: “Có lẽ em sẽ học sư phạm.”
Điền ghim một miếng lê mọng nước đưa lên miệng cô: “Thích à?”
“Ngành này được miễn học phí đó.” Cô cắn một miếng, vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng.
Nghe đến ba từ “miễn học phí”, Hòa Điền hiểu thấu suy nghĩ của cô, cậu trầm ngâm đôi lúc: “Chọn ngành nào em thích mà học, đừng nghĩ tới chuyện học phí nữa.”
Linh Lan bật cười: “Sao không nghĩ tới được?”
“Hè anh sẽ đi làm thêm.”
“Cái gì chứ?” Cô mở to mắt nhìn cậu.
“Đừng lo chuyện tiền nong nữa, chọn cái em thích đi.” Cậu cắn một miếng lê ngọt lịm, mắt hướng về phía xa xăm: “Dù sao cũng học tới mấy năm, không thích làm sao học nổi.”
“Gì đây?” Linh Lan ngạc nhiên đến mức há hốc mồm, cô nhào tới bẹo má cậu: “Phải Phạm Hòa Điền không vậy? Sao nói chuyện như người lớn thế kia?”
Cậu nhếch mép cười cười: “Học nhanh còn kết hôn.”
“...”
***
Thứ hai trước kì thi giữa học kì, buổi chào cờ mỗi sáng lại xôn xao về màn tuyên dương người nổi bật nhất lớp mỗi tuần. Khối 12 được một phen trầm trồ vì người bước lên bục đại diện cho 12A3 chỉ có mình bạn Phan Linh Lan. Người đồng hạng với bạn là Đông Phong hôm nay chính thức lùi về vị trí thứ hai.
Thầy tổng phụ trách thấy thiếu tên Đông Phong, ánh mắt lập tức hướng về thầy Kiên, còn thầy Kiên lúc này chỉ để ý đến Phong. Điểm số của Phong lại ghi thêm một cú trượt nữa. Sắc mặt Phong rất kém, cậu ấy cúi đầu nhìn xuống đất. Lớp cũng xôn xao bàn tán không kém. Kì một đứng sau Linh Lan một hạng đã đành, bây giờ tuyên dương mỗi tuần cũng lùi hạng.
Tâm Nhi chống cằm nhìn Phong, thở dài: “Mày có để ý không Thơ, hình như Phong càng lúc càng khó gần. Lúc nào cũng uể oải mệt mỏi hết.”
Anh Thơ đang hẹn hò với anh họ nhà Phong, chuyện trong gia đình lớp trưởng nó biết rõ mồn một: “Sống trong cái nhà đó không mệt cũng lạ đó. Mày biết tại sao Phong gục đầu xuống không? Vì kết quả tuyên dương tuần này có thể ba nó biết rồi đó.”
Nhỏ Thơ làm kí hiệu cắt ngang cổ: “Tối nay nó xong đời.”
***
Đúng như lời Anh Thơ nói, tối nay Phong lại phải chịu cơn lôi đình của ba. Trước khi trường ra hoạt động tuyên dương mỗi tuần, có thể cả học kì Phong mới phải đối mặt với thứ hạng một lần nhưng từ khi chương trình quái quỷ đó nổ ra. Tuần nào cậu cũng phải chịu áp lực từ thứ hạng. Đôi lúc Phong như muốn phát điên, cứ đập phá hết đồ đạc để trút giận. Ba cậu cho rằng đó là thái độ phản đối, vì thế ông càng hà khắc hơn.
“Cái nhà này thật là nhục nhã khi có đứa con như mày!” Ông Thịnh quát ầm lên, cơn giận tích tụ từ khi ông đọc được tin nhắn thông báo thứ hạng mà giáo viên chủ nhiệm gửi từ sáng.
“Cái hạng mỗi tuần còn không giữ được! Cái loại ăn hại như mày cho học hành chỉ tổ phí tiền!”
Xuân Đào ngồi ăn cơm trong bếp, con nhỏ sợ tới mức chẳng dám thở mạnh.
Đông Phong chôn chân tại chỗ để từng lời, từng lời lọt vào tai. Tuần trước cậu cảm lạnh, không có thời gian ôn kịp môn Lý nên điểm trong lớp mới rơi xuống một bậc. Đó là trường hợp bất khả kháng, cậu đâu có muốn mình mắc bệnh và cậu đã cố gắng hết sức cho bài kiểm tra rồi. Kết quả có kém cậu cũng đành chịu thôi. Nhưng dưới cương vị là một người cha, ông Thịnh đã phớt lờ bệnh tật lẫn nỗ lực của cậu. Từ đầu chí cuối, thứ ông để tâm nhất chỉ là kết quả thứ hạng mà thôi.
Với Phong, cậu chẳng còn lời nào để nói nữa, u uất bủa vây khiến đầu cậu đau như búa bổ vào. Tiếng mắng chửi vẫn không ngừng vang vọng trong khối óc, cậu thấy tai mình ù đi, mệt mỏi khủng khiếp.
Ông Thịnh chỉ tay vào mặt Phong: “Mày nghe cho rõ đây. Tao nói lần này là lần cuối, học kì hai mà không đạt hạng nhất thì đừng mơ mộng tới đại học. Tao không bỏ tiền đầu tư vào một đứa thất bại đâu. Mày nghe rõ chưa?”
Đông Phong không trả lời mà xoay người bước thẳng lên phòng. Ông Thịnh tức tối ném bình hoa xuống đất, tiếng đổ vỡ làm Xuân Đào run lên bần bật. Tệ hơn là nó đã nghe rõ mồn một trận cãi vả giữa ba và anh hai. Nếu anh Phong không được học đại học thì tương lai sẽ tăm tối tới mức nào. Ước mơ từ nhỏ của anh Phong là trở thành bác sĩ, chẳng nhẽ nó phải kết thúc chỉ vì một cái thứ hạng thôi sao? Xuân Đào xanh mặt, nó chán ghét tiếng cãi cọ vì thành tích lắm rồi. Những năm trước đây nhà cửa luôn yên ổn nhưng kể từ khi con nhỏ đó chuyển đến, phá hỏng quỹ đạo cuộc sống mọi người. Nếu nó không xuất hiện, anh Phong vẫn sẽ hạng nhất, mọi thứ vẫn sẽ bình yên.
Xuân Đào ném vào thùng rác, đôi mắt trong veo ngập tràn giận dữ.
***
Khoảng thời gian cuối cấp nhanh như một cái chớp mắt, mới ngày nào tập tễnh bước vào lớp với tư cách bạn mới chuyển đến. Giờ đây Linh Lan đã trở thành thành viên của 12A3, khi cô nhận ra điều này, kì thi học kì hai sắp diễn ra.
Kể từ khi bước qua năm mới, mọi chuyện đến với Linh Lan đều suôn sẻ thuận lợi, mối quan hệ với mẹ đã tốt hơn trước nhiều, học hành thăng hạng, yêu đương lành mạnh. Đôi lúc cô thường ngửa đầu hỏi cao xanh, có phải người đã bù đắp những thiếu thốn trong đời cho mình không? Nếu thật sự là vậy, đó là sự bù đắp hợp thời điểm nhất. Cô rất biết ơn khi người đã nghe thấy tiếng lòng mà cho cô một quãng thanh xuân hạnh phúc.
“Mày làm cái gì mà chắp tay như con khùng vậy?” Anh Thơ nhăn mặt nhìn biểu hiện lạ lùng của con bạn.
“Tao đang cảm tạ trời xanh.” Cô chớp chớp mắt cười ngượng ngùng.
Sắc mặt Thơ càng kì quái hơn.
“Mày không hiểu được đâu.” Cô ôm má: “Dạo này ông trời thương tao hơn rồi đó. Chuyện gì cũng thuận lợi hết.”
Tâm Nhi chu môi: “Đúng là người có tình yêu có khác, yêu đời quá mức!”
Thơ cũng hùa theo trêu chọc: “Chứ sao! Người ta quen hotboy trường, được cưng như cưng trứng. Tuần nào cũng cho người tới lớp tặng quà, tan học thì đi kè kè. Nếu là tao thì tao cũng yêu đời lắm.”
“Con nhỏ này số hưởng dữ vậy trời!” Nhi bĩu môi.
Các bạn trong lớp vây kín dãy bàn đầu, ai cũng ngó nghiêng hỏi ý nhau rồi truyền tay một tờ A4. Linh Lan nheo mắt quan sát mọi người, thắc mắc các bạn đang làm gì mà xôn xao thế, nhất là hội con gái. Mới thắc mắc được năm giây, lớp phó học tập lên bục giảng loa loa: “Trên tay mình là phiếu đăng kí đi dã ngoại, bạn nào muốn tham gia thì điền đơn nha.”
“Dã ngoại gì vậy?” Dưới lớp xôn xao.
“Năm nào trường mình cũng tổ chức đi chơi mà.” Một bạn khác trả lời thay lớp phó.
“Nghe nói đi biển đó, hình như là Mũi Né!”
“Ồ! Năm nay trường mình tổ chức hoành tráng vậy?” Các bạn đồng thanh với nhau.
“E hèm.” Phó học tập hắng giọng một cái rồi chắp tay sau lưng: “Dù sao năm nay cũng là năm cuối rồi, lớp mình cố gắng đi đông đủ được không? Đây có thể là một trong những kỉ niệm đẹp nhất của tụi mình đó. Sau này mỗi người mỗi hướng rồi, rất khó có được một chuyến đi đông đủ như vầy.”
Cả lớp bỗng rơi vào im lặng, dường như có cái gì đó khó nói thành lời, bởi sự thật là không phải nhà ai cũng có điều kiện đóng tiền đi chơi.
Đông Phong và Tuyết Trinh đưa mắt nhìn nhau, hồi sau hai bạn thống nhất nói: “Bạn nào không có điều kiện, lớp mình có thể đóng dư một ít tùy tâm mỗi người, góp gió thành bão được không? Cái này không ép buộc, thật sự mình chỉ muốn lớp có một chuyến đi đầy kỉ niệm thôi.”
Phong là người đầu tiên giơ tay đồng ý. Tiếp đến là Anh Thơ và mọi người. Ngay cả một đứa siêu tiết kiệm như Linh Lan cũng tán thành ý kiến này. Ai cũng được quyền hạnh phúc mà, nhận sự giúp đỡ từ mọi người chả có gì đáng xấu hổ cả. Và giúp đỡ người khác là chuyện tốt nên làm, huống hồ là bạn cùng lớp. Những cánh tay khác dần giơ lên cao thể hiện tinh thần đoàn kết đùm bọc lẫn nhau. Thế là lớp quyết định đi hết, cùng nhau trải nghiệm những chặng đường cuối của đời học sinh.
Vì hai chữ kỉ niệm Linh Lan và mọi người rất mong chờ vào chuyến đi này.