Chuyến dã ngoại được tổ chức toàn trường nên khối nào cũng được tham gia. Khi Điền nghe tin Linh Lan đã đăng kí, cậu cũng ghi tên mình vào danh sách. Thậm chí còn lên kế hoạch chụp một bức ảnh ngắm biển với Linh Lan. Có thể nói đây sẽ là tấm ảnh đầu tiên hai đứa đi du lịch biển cùng nhau. Để chuẩn bị cho chuyến đi này, hai đứa hẹn nhau đi trung tâm mua sắm.
Là một người quản lý chi tiêu kĩ càng, trước khi đến trung tâm mua sắm, Linh Lan đã lập danh sách những thứ cần mua. Thấy cô vừa đi vừa cắm cúi ghi ghi chép chép tờ giấy nhỏ xíu, Điền tò mò giật lấy tờ giấy từ tay cô.
“Cái gì đây?”
“Danh sách những thứ cần mua.”
Điền lẩm nhẩm đọc từng mục: “Kính râm, mũ rộng vành, bàn chải, kem đánh răng mini... áo đôi?”
Cậu dừng bước: “Áo đôi gì vậy?”
Cô mím môi nhìn cậu, hai má phớt hồng: “Thơ nói shop Couple ở tầng hai đang mở bán áo đôi...”
Cậu nheo mắt nhìn cô: “Muốn mặc áo đôi với anh?”
Chẳng hiểu sao Linh Lan có cảm giác nhưng đang làm việc lén lút bị bắt quả tang, cô buông tay cậu ra, vụng về giải thích: “Thơ nói là chuyến này đi đông lắm nên mặc đồ giống nhau để dễ nhận diện.”
Nói rồi cô mím môi, ra vẻ đáng thương: “Anh không muốn mặc cũng không sao, lát em mua áo lẻ cũng được.”
Nhìn đôi mắt long lanh đó đi, cả đôi môi hồng hồng đang mím lại nữa. Điền không cưỡng lại nổi, chỉ bằng một đôi mắt long lanh cô đã hạ gục cậu hoàn toàn. Ai có thể từ chối sự dễ thương này vậy? Ai có cách gì từ chối hướng dẫn cho cậu với, được không?
Trước khi được hướng dẫn Điền đã giơ cờ trắng chịu thua, cậu nắm lấy tay Linh Lan kéo đi: “Ai nói anh không muốn mặc, đi ba ngày phải mua đủ ba cái áo.”
“Không cần mua tới ba cái đâu mà.”
Hai đứa dừng chân ở tầng hai trong khu trung tâm thương mại, cửa hàng Couple đang chạy chương trình áo đôi đúng như lời Thơ nói. Rất nhiều kiểu áo đôi được trưng bày ở đây, cô kéo Điền vào trong, ngước mắt hỏi cậu: “Anh thích màu gì?”
Điền chưa kịp trả lời, nhân viên ở cửa hàng đã xuất hiện. Chị ấy giơ tấm poster mẫu áo đôi mới nhất cho hai đứa xem. Trong ảnh là mẫu áo sơ mi xanh nhạt mát mắt dành cho nam và set váy sơ mi xanh trẻ trung cho nữ. Nhìn năng động thích mắt vô cùng. Nhân viên cửa hàng nói thêm: “Mẫu này cửa hàng bên mình bán rất chạy đó ạ. Chất vải thoáng mát thích hợp đi chơi, đi biển, đi hẹn hò ngày thường ạ. Bạn trai của bạn cao ráo mặc sơ mi sẽ đẹp lắm đó.”
Cô vội xoay đầu nhìn cậu, quả đúng là vóc dáng này mặc sơ mi là quá hợp. Nhưng còn set váy kia thì... Linh Lan ngại mặc váy, nhất là trước mặt các bạn cùng lớp.
“Set này nhất định nữ phải mặc váy hở bạn?”
Bạn nhân viên nháy mắt: “Đúng vậy! Mẫu váy dịu dàng hợp với bạn lắm đó. Bạn cứ thử đi nha.”
“Phòng thử đồ ở đằng kia.”
Linh Lan lấy mẫu váy rồi chui vào phòng thử, không quên dặn Điền đứng ở ngoài đợi mình một chút. Cậu ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế chờ, tay cầm tờ poster mà bạn nhân viên đưa. Cậu nheo nheo mắt nhìn chiếc váy màu xanh trời dịu dàng, tưởng tượng Linh Lan mặc vào ắt hẳn sẽ xinh lắm, người vốn nhẹ nhàng đáng yêu nay còn dễ thương hơn. Nghĩ thôi đã muốn hôn một cái rồi.
Bên ngoài Điền có vẻ điềm tĩnh đợi bạn gái thử đồ. Nhưng bên trong thâm tâm, cậu mong Linh Lan vén màn bước ra hơn bao giờ hết. Hiếm khi được thấy cô mặc váy, còn là váy đôi cho chuyến đi sắp tới nữa.
Ấy thế mà khi Linh Lan bước ra, cô vẫn mặc quần jean áo thun như bình thường, còn bộ váy màu xanh nằm gọn trong tay. Điền buông tờ poster xuống, đứng dậy hỏi: “Sao vậy?”
Linh Lan giơ bộ váy lên: “Em thử rồi, em sẽ lấy bộ này.”
“Anh chưa được xem mà.”
“Tới ngày đi anh sẽ được xem.” Cô híp mắt.
“Gì chứ!”
Cô trao lại bộ váy cho bạn nhân viên đóng gói kèm theo cái áo sơ mi sẽ mua cho Điền, cậu bước đến quầy thanh toán mở ví ra, tấm ảnh cô tựa đầu vào vai cậu hiện lên trước mắt. Bạn nhân viên vô tình thấy được rồi liếc mắt nhìn Linh Lan đầy ánh cười. Bất giác khóe môi cô cong lên, cả thế giới như chìm trong hạnh phúc.
Khi Điền giơ thẻ lên, cô vội ngăn lại: “Cái này là quà em mua, để em.”
“Em mua?”
“Đúng vậy.” Cô gật đầu chắc nịch: “Em muốn tặng quà cho anh từ lâu rồi.”
Điền ngạc nhiên, cậu không nghĩ là mình sẽ nhận được quà.
***
“Em muốn tặng quà cho anh từ lâu rồi.”
“Em muốn tặng quà cho anh từ lâu rồi.”
“Em muốn tặng quà cho anh từ lâu rồi.”
Hễ cầm chiếc áo sơ mi xanh đó lên, câu nói dịu dàng ấy lại vang lên trong đầu cậu. Cậu nhếch môi cười, treo cái áo sơ mi lên trước tủ. Bất chợt cậu nghĩ về chiếc váy màu xanh mà Linh Lan chọn, đến bây giờ vẫn chưa được ngắm cô mặc váy, cậu không cam tâm nên nhắn cho đối phương một tin.
Châu Ngọc: Mặc váy cho anh xem đi.
Bên kia phản hồi tin nhắn ngay.
Baby nóng tính: Bí mật, ngày mai anh sẽ được thấy.
Châu Ngọc: Bây giờ xem trước không được à?
Baby nóng tính: Không.
Sau khi từ chối Hòa Điền, cô ngồi xuống giường xếp quần áo vào balo chuẩn bị cho ngày mai. Chiếc váy sơ mi được ủi phẳng phiêu treo trên ghế, cô nhìn nó một lúc rồi nhớ lại mình trong gương phòng thử đồ. Mấy tháng nay chăm chỉ dùng kem chống nắng và được Điền che chắn mọi lúc mọi nơi, da của cô đã bật lên một tông thấy rõ. Cũng vì vậy mà cô mới dám thử chiếc váy xanh, lúc mặc vào cứ ngỡ mình và cô gái trong gương là hai người khác nhau. Bởi người ở trong gương xinh xắn dịu dàng, còn có chút tươi tắn đáng yêu. Hóa ra bản thân mặc váy không khó coi như tưởng tượng, cũng được vẻ nữ tính như bao cô nàng khác.
Lúc đó Linh Lan không cho Điền xem vì xấu hổ nhưng giờ thì cô đã chuẩn bị đủ tự tin mặc váy cho cậu và mọi người thấy. Thời gian trôi nhanh khiến Linh Lan nhận ra tuổi xuân của mình sẽ nhanh chóng phai tàn, mình chẳng thể nép mình trong vỏ bọc tự ti mãi được. Chuyến đi này rồi sẽ không trở lại nữa, muốn có một kỉ niệm thật đẹp thì phải nuông chiều chính bản thân mình, thích cái gì làm cái đó, đã muốn thì nhất định phải làm. Cô không muốn tháng năm sau này khi xem lại một tấm ảnh cũ hay tìm lại bản thân trong hồi ức rồi tự trách móc chính mình tại sao không tự tin hơn. Đó là nuối tiếc, sau này cô không muốn nuối tiếc.
Linh Lan soạn đầy đủ đồ vào balo, nhắn cho mẹ một tin thông báo rồi ngả lưng xuống giường ngủ một giấc, cầu mong cho đêm nay qua thật nhanh, ngày mai vui vẻ sẽ đến.
Linh Lan: Ngày mai con đi chơi với lớp.
Mẹ: Đi chơi vui vẻ nhé!
***
Học sinh toàn trường tập hợp vào lúc sáu giờ sáng để điểm danh trước khi lên xe, tầm bảy giờ các xe du lịch sẽ bắt đầu chạy. Tuy vậy nhưng năm giờ rưỡi các bạn đã có mặt đông đủ, lúc này trời đang tờ mờ sáng, ánh đèn vàng cam vẫn soi rọi sân trường. Sảnh lớn nơi dựng trống tấp nập học sinh, các bạn chia theo từng lớp đùa giỡn la hét, vài bạn nữ điệu đà tranh thủ chải chuốt. Anh Thơ cũng nằm trong số đó, con nhỏ chải tóc tô son xong thì chuyển qua vẽ mặt cho Tâm Nhi.
“Mỹ nhân Tâm Nhi sẽ cưa đổ một anh đẹp trai ở Mũi Né, tao muốn làm dâu làng chài!”
Anh Thơ vỗ vỗ vào vai Nhi: “Tao sẽ biến mày thành mỹ nhân, mấy anh làng chài không thoát được đâu.”
“Xin chào!” Linh Lan vừa đến, cô vẫy vẫy tay với hai con bạn rồi xoay qua nói với Mai Thanh: “Về lớp đi, Khuê đang đợi kìa.”
Con bé vẫn chưa hết ngạc nhiên vì bộ trang phục bà chị khoác lên người.
“Trời ơi mặc váy kìa!”
Linh Lan chẳng ngại mà xoay một vòng: “Sao? Hợp với chị không?”
Mai Thanh há hốc mồm: “Hình tượng cô gái hướng nội đâu mất rồi?”
Linh Lan chỉ cười đáp lại.
Hai con bạn ngồi trang điểm cho nhau cũng ngạc nhiên hết nấc trước trang phục mà Linh Lan mặc. Cô gái dịu dàng nữ tính này thật sự là cô bạn rụt rè trong lớp ư? Thơ gạt hết ngạc nhiên qua một bên, nó vỗ tay tán dương: “Xinh quá! Phải vậy chứ!”
Tâm Nhi cũng vuốt cằm xuýt xoa: “Hình như Linh Lan nhà mình trắng lên rồi phải không mày? Mặc màu xanh không hề dìm da chút nào.”
“Còn phải nói hả?” Nói rồi Anh Thơ và Tâm Nhi mỗi đứa một tay kéo Linh Lan vào một góc, hai đứa nó cười gian manh: “Có nghe cái câu vịt hóa thiên nga bao giờ chưa?”
“Hở?”
Nhỏ Nhi ôm mặt: “Mặc váy rồi phải trang điểm nữa mới đúng bài.”
Phía 11A5 cũng xôn xao không kém khi thằng cá biệt hôm nay hóa lãng tử trong chiếc sơ mi màu xanh da trời. Điền đút tay vào túi, hiên ngang lượn mấy vòng trên sân, chủ đích là đi tìm Linh Lan. Nhưng cậu nào biết, người yêu của cậu bây giờ đã bị hai mụ phù thủy vẽ mặt. Tìm Linh Lan một lúc không thấy, Điền quay về lớp đợi thầy điểm danh, vô tình đụng phải Mai Thanh.
Nhỏ Thanh nhìn cái áo Điền mặc như nhìn thấy người ngoài hành tinh, nó lẩm bẩm: “Sao giống thế? Chẵng lẽ là đồ đôi?”
Thì ra chị Lan mặc váy xanh là có mục đích!
Sau mười lăm phút bị cưỡng chế trang điểm, cuối cùng Linh Lan cũng được thả ra với gương mặt trong trẻo theo tông hồng dịu dàng.
Sắp đến giờ điểm danh lên xe nên học sinh bắt đầu di chuyển ra sân để thầy cô điểm danh một lượt. Đoàn lớp 12A3 lướt ngang qua đoàn lớp 11A5, trong một phút giây nào đó, Linh Lan quyết định hạ tay xuống ngẩng đầu lên. Cùng lúc đó ánh mắt Hòa Điền vẫn luôn hướng về 12A3, cô gái cậu thích hôm nay tô hồng má, đôi mắt long lanh như phủ một lớp sương mỏng. Đôi môi đỏ mọng như kẹo dâu. Tim cậu đập loạn nhịp, phấn khích khi thấy vẻ đẹp của nàng.
Vì trang phục của cô và cậu đều cùng một màu lẫn chất liệu, mọi người vừa nhìn đã biết hai đứa mặc đồ đôi. Thế là khi 12A3 đi ngang qua 11A5, thành viên hai bên lớp hò reo rần rần. Linh Lan lẩn trong hàng học sinh nữ, môi nở nụ cười e thẹn. Điền thì giơ tay lên trời ra dấu “Victory”, cậu đã chiến thắng trong công cuộc chăm người yêu.