Sau khi điểm danh đầy đủ, đám trẻ 12A3 nối đuôi nhau lên xe số 5 đậu ngoài cổng, đúng giờ cả đoàn sẽ khởi hành đi Mũi Né. Linh Lan lên xe trước, chỗ cô chọn là dãy ghế gần cuối và ngồi cùng với Thơ. Hai đứa đã bàn bạc kĩ lưỡng khi lên xe Linh Lan sẽ ngồi ở trong, còn Anh Thơ tính tình hay chạy nhảy đủ chỗ nên nhỏ ngồi ở chỗ còn lại. Ngoài ra cô còn mang thêm rất nhiều bánh cho Thơ, đảm bảo cơ miệng nó sẽ được hoạt động liên tục.
Yên vị ở dãy ghế đã chọn từ trước, Anh Thơ cũng lên xe ngay sau đó nhưng nó ôm balo bước qua dãy ghế cô ngồi, cười mỉm một cái rồi đáp xuống chỗ Tâm Nhi. Linh Lan ngơ ngác ngoảnh đầu nhìn con bạn, trên môi nó thấp thoáng nụ cười. Lần lượt các bạn trong lớp đều lên xe hết nhưng không một ai chọn chỗ bên cạnh Linh Lan. Điều này làm cô hoang mang ngó nghiêng đủ kiểu, trong đầu thắc mắc mình có vấn đề gì, tại sao ai cũng tránh.
Cũng may người cuối cùng bước lên xe chịu ngồi cùng chỗ với cô, mà người đó lại là “người ngoại tộc”. Hòa Điền nhét balo vào ngăn để đồ trên trần xe rồi thong dong ngồi xuống ngay bên cạnh Linh Lan. Cậu cởi áo khoác ngoài phủ lên đùi Linh Lan vì cô đang mặc váy.
Lúc này Thơ mới cười to, cả lớp thấy vậy cũng cười ầm lên. Còn nhân vật chính như cô chỉ biết trợn mắt nhìn cậu chằm chằm. Hồi sau Linh Lan mới lắp bắp: “Sao... sao ngồi xe này?”
Điền khoanh tay trước ngực, ngả lưng ra sau ghế ngồi như vua: “Đi du lịch.”
Cô cắn môi: “Cái đó ai chẳng biết! Ý em hỏi là sao anh ngồi xe này. Mỗi lớp mỗi xe riêng mà!”
Điền vươn vai chỉnh lại tư thế ngồi, thản nhiên nói: “Anh đổi với một bạn nên được lên xe này.”
“Nói nghe hay quá!” Cô đánh vào bắp tay cậu một cái: “Nhỡ thầy Tống hay thầy Kiên điểm danh thì sao? Tới lúc đó lớn chuyện cho coi.”
“Không lẽ thầy đuổi anh xuống xe?” Điền xoay người chỉ một vòng: “Cái trường này có ai không biết anh à?”
Linh Lan ôm trán trước thái độ cứng đầu của Điền, chui vào đây làm loạn danh sách thế nào cũng bị phạt cho coi, cô đẩy cậu ra khỏi ghế: “Về xe của mình nhanh lên, bị phạt bây giờ!”
“Không đi!” Cậu khoanh tay ngồi vững như núi.
“Lát thầy Tống kiểm tra xe thì sao?”
“Thầy không kiểm đâu.”
Hòa Điền vừa dứt lời thì lớp lại cười ồ lên lần nữa vì đệ nhất giám thị trường Vĩnh Thụy bước lên xe thật. Vẻ mặt thầy rất tối, ánh mắt đầy rẫy sự lo lắng. Có lẽ thầy không tìm Điền vì cái tên thầy gấp gáp gọi là: “Em nào là Phan Linh Lan?”
Mọi ánh mắt trên xe đều hướng về phía cô gái ngồi gần dãy cuối, bên cạnh ô cửa sổ. Linh Lan bật dậy, giơ tay lên: “Dạ là em!”
Thầy Tống vội vẫy tay, giọng điệu càng gấp hơn nữa: “Em xuống ngay, theo tôi lên phòng giám thị một lúc.”
Ai cũng nhận ra thái độ bất thường của thầy Tống, bầu không khí vui vẻ trên xe tan biến đi. Ngay cả người ít quan tâm sự đời như lớp trưởng Đông Phong cũng phải ngẩng mặt xem thử chuyện gì. Còn Linh Lan đầu óc rối mù, thầy bảo sao thì nghe vậy, cô vội vàng kéo balo bước xuống xe. Thầy Tống nhìn cô bằng ánh mắt lạ kì rồi hỏi lại lần nữa: “Em là Phan Linh Lan đúng chứ?”
“Dạ.”
Hòa Điền không biết thầy tìm Linh Lan có chuyện gì, cậu cũng đứng dậy giơ tay lên: “Có chuyện gì vậy thầy?”
“Em lên phòng giám thị gặp thầy Kiên trước.” Thầy Tống nói thầm với Linh Lan rồi quay đầu nói với lớp: “Trật tự! Bạn Linh Lan có việc nên không thể tham gia chuyến đi này được nữa. Còn các em vẫn xuất phát như đúng lịch trình của trường.”
“Sao Linh Lan không đi nữa?” Anh Thơ thốt lên: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì hết! Sức khỏe bạn không tốt thôi!” Thầy Tống nói rồi đóng cửa xe lại.
Hòa Điền có cảm giác bất an, đợi thầy Tống khuất dạng rồi đứng dậy kéo balo xuống, nhanh chóng phóng khỏi xe ra ngoài tìm Linh Lan.
Tại phòng giám thị.
Linh Lan ngồi giữa hai giáo viên vây quanh, mặt ai cũng căng thẳng. Thầy Kiên nhìn vào mắt cô một hồi lâu, siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt bi thương như chứa điều khó nói. Linh Lan chủ động hỏi các thầy: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Thầy Tống đặt hai tay lên vai cô học trò nhỏ, ông dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể: “Mong em giữ bình tĩnh, lát nữa dì sẽ đến đón em.”
Cô bắt đầu phát hoảng trước thái độ của thầy: “Có chuyện gì vậy thầy?”
“Ba em mất rồi, xin chia buồn với gia đình em.” Thầy Kiên cất lời.
Ba cô mất? Ba cô mất nhiều năm rồi mà? Vậy người các thầy nhắc đến là... chẵng lẽ ông ta đã...
“Ông... ông Trần Lực ạ?”
Cách gọi thẳng tên phụ huynh của Linh Lan làm hai thầy choáng váng nhìn nhau, thầy Tống chợt hiểu ra vấn đề, ông gật đầu: “Gia đình vừa báo bố dượng của em mất rồi.”
“Mất... mất rồi?” Cô ngơ ngác.
Ông Lực mất rồi? Sao có thể như thế? Rõ ràng hai tháng trước cô còn về quê ăn tết gặp ông ta mà. Lúc đó ông ta vẫn khỏe mạnh như thường, nào có bệnh tật gì. Tại sao... tại sao ông ta qua đời rồi? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao ông ta qua đời? Còn mẹ cô thì sao? Mẹ cô đang ở đâu?
Nghĩ đến chuyện ông Lực chết còn mẹ cô không ai nhắc đến. Linh Lan như mất kiểm soát, cô đứng dậy nắm chặt tay thầy Kiên, hoảng hốt khiến khả năng ngôn ngữ của cô suy giảm trầm trọng: “Còn... còn... còn...”
Khó khăn lắm Linh Lan mới nói thành câu, cùng lúc đó nước mắt tuôn dài trên đôi gò má: “Còn... mẹ em... mẹ em thì... thì sao?”
Vì Linh Lan đang kích động nên ai chạm vào cũng bị đẩy ra, cô như phát điên lên khi hai thầy không nhắc gì đến mẹ. Liệu mẹ cô vẫn ổn chứ? Làm ơn hãy nói cho cô biết đi mà. Linh Lan giữ chặt cổ tay áo của thầy Kiên, miệng vẫn không sao thoát khỏi ngắt quãng: “Còn... mẹ em.. mẹ em...”
Hai thầy phải dùng sức ấn Linh Lan xuống ghế, vội vàng hạ giọng trấn an đứa học trò đang chịu phải cú sốc khủng khiếp. Cũng bởi vì vậy mà một nửa thông tin còn lại hai thầy vẫn chưa hé lộ. Thật ra nó quá khó để mở lời.
Linh Lan khóc òa lên đòi thông tin của mẹ, cái giọng ngắt quãng yếu ớt làm thầy Kiên chẳng đành lòng. Ông nhìn thầy Tống một lúc rồi buông tay Linh Lan, sự thật là sự thật, sớm muộn gì con bé cũng phải biết. Thầy Kiên hít một hơi thật sâu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất lặp lại lời nói: “Ba em mất rồi, xin chia buồn với gia đình em. Còn mẹ em... mẹ em là nghi can đang tạm bắt giữ. Em phải thật bình tĩnh, đây chỉ mới là bước đầu của điều tra vụ án. Việc của mẹ em vẫn chưa có kết luận chính thức. Vì vậy em phải thật bình tĩnh.”
“Một lần nữa, thầy xin chia buồn cùng gia đình em.”
Linh Lan lặp đi lặp lại câu nói không thể nào liên tục, đôi mắt trong veo bỗng chốc dại đi. Bốn bề xung quanh hóa thành một mảng trắng buốt, ở nơi đó không có tiếng ồn, chỉ có hoảng loạn, sợ hãi, trống rỗng nuốt chửng lấy cô gái nhỏ. Cô có cảm giác như mình là một mảnh thủy tinh vừa bị ai đó nghiền nát thành một thứ bột mơ hồ. Mọi thứ đều mông lung như một giấc mơ, mờ mờ ảo ảo không cách nào lí giải nổi.
Phải rồi, đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Không có ai chết và cũng chẳng có ai phạm tội hết. Có lẽ là do quá ghét ông Lực nên mới tự ảo tượng ra cảnh tượng này. Đây chỉ là sự thù ghét cấu tạo thành ảo mộng thôi. Cô chính là kẻ tâm thần bày ra trò này, phải rồi là cô đã hóa điên rồi.
Mảng màu trắng trong đầu Linh lan chợt xoay vòng vòng, tốc độ nhanh như một chuyến tàu lượn với tốc độ khủng khiếp. Hình ảnh các thầy trước mắt nhòe đi. Hình như cô bị ai đó đánh vào đầu rồi, sao lại đau thế này, sao đầu đau quá vậy? Linh Lan ôm lấy đầu mình, bao tử như thắt lại rồi quặn lên từng cơn, cổ họng phát ra thứ gì đó nhờn nhợn muốn trào ra ngoài. Bầu không khí trong phòng như bị vón thành cục, vì vậy việc hít thở đối với cô trở nên khó nhằng, lồng ngực căng ra nhưng khí bị kẹt ở ở đâu đó. Cô mơ màng nhìn mọi người, giáo viên đang gọi mình, mặt ai cũng hoảng hốt hết. Có phải do cơn điên của mình không?
“Thầy ơi...” Linh Lan thều thào, nheo nheo mắt cố nhìn thật rõ người ở trước mặt: “Thầy ơi em...”
Cửa phòng giáo viên bỗng mở toang, mắt dì năm đỏ hoe. Thấy Linh Lan bị sốc đến mức vừa khóc vừa ôm ngực thở dốc, bà lao tới đỡ lấy cháu gái: “Linh Lan! Linh Lan!”
“Linh Lan!” Thầy Tống lay lay cô học trò nhưng vô ích, đáp lại thầy chỉ có tiếng nấc nghẹn.
Dì năm cũng phải trào nước mắt khi thấy cảnh này, bà ngoảnh mặt đi lau nước mắt rồi khom lưng áp tay vào má Linh Lan: “Linh Lan, về gặp ba dượng lần cuối thôi con.”
Linh Lan chống tay lên bàn, cố gắng đứng dậy nhưng tay chân mềm nhũn, vừa đứng dậy đầu gối đã khuỵu xuống. Thầy Tống và thầy Kiên vội vàng đỡ lấy, hai thầy dìu cô bước từng bước ra ngoài. Linh Lan loạng choạng trong mông lung. Ngay cả bản thân đang bước đi đâu cũng không biết, nước vẫn chực trào nơi khóe mắt rồi nhỏ thành giọt kéo xuống cằm. Phấn son và sự hồn nhiên của tuổi trẻ bị giọt lệ bôi nhòa tất cả, lấm lem một nỗi bi thương. Dì năm đi đằng sau bịn rịn nấc nghẹn.
Cô gái vô hồn trong chiếc váy xanh lướt ngang qua người Hòa Điền, cô ấy và cô gái cậu yêu tựa như hai người khác nhau vậy. Cậu xoay người nhìn Linh Lan chằm chằm, chiếc váy sơ mi nhàu nhĩ nhăn nhúm, thậm chí cậu còn thấy rõ hai chân cô đang run lên.
Điền gọi to: “Linh Lan!”
Hai thầy dìu Linh Lan vào ô tô của dì năm, dự là chuyến xe này sẽ chạy thẳng về Cà Mau lo hậu sự cho cha dượng và giải quyết vụ án của mẹ. Cửa xe đóng lại rồi lăn bánh đi thật nhanh. Trong xe vang vọng tiếng nức nở của dì năm, cả chiếc xe bao trùm bởi sự u ám bi thương kéo dài.
“Linh Lan!”
Hòa Điền đuổi theo chiếc ô tô màu trắng nhưng bị thầy Kiên ngăn lại, ông quát: “Em làm cái gì vậy? Xe du lịch sắp khởi hành rồi.”
“Linh Lan có chuyện gì vậy thầy? Em thấy bạn ấy khóc.” Cậu xoay người gấp gáp hỏi.
Thầy Tống kéo Điền ra khỏi người thầy Kiên, ông cau mày: “Bạn ấy không khỏe thôi. Sao bây giờ anh vẫn còn ở đây? Lên xe ngay! Anh không muốn đi nữa à?”
“Em không đi nữa!”
Điền lấy điện thoại gọi cho Linh Lan nhưng bên kia thông báo thuê bao. Cậu ấn gọi lần nữa, kết quả vẫn là thuê bao.
Năm đó trường Trung học Phổ thông Vĩnh Thụy tổ chức đi du lịch Mũi Né. Tập thể 12A3 cùng nhau chụp một bức ảnh kỉ niệm năm cuối cấp, trong ảnh ai cũng cười rất đẹp, sau lưng là biển rộng trời cao, dường như họ có tất cả những thứ đẹp nhất của tháng năm tuổi trẻ. Thứ duy nhất thiếu đi trong khung hình là gương mặt và nụ cười của một cô bạn hạng nhất.
Và năm tháng đó vĩnh viễn không quay lại nữa.