Linh Lan quay bước trở về nhà, soạn quần áo thay đồ tắm rửa. Những lúc thế này cô phải tỉnh táo, khóc lóc cũng chẳng giúp ích gì được cho mẹ. Cô phải biết tự lo cho bản thân, mẹ mà về thấy con gái nhếch nhác sẽ muộn phiền hơn nữa. Linh Lan ngồi trên giường soạn quần áo như người mất hồn, vốn dĩ trong balo chỉ có một hai bộ quần áo mang đi du lịch, thế mà cô cứ vô thức lục đi lục lại từng ngăn khóa kéo.
Cũng vì vậy mà cô phát hiện ở ngăn phía trong cùng của balo có một chiếc khóa kéo nhỏ tầm một gang tay. Cô kéo khóa kiểm tra thử mình để vật dụng gì bên trong. Thật ra chẳng có gì cả, vì đây là lần đầu tiên cô để ý đến nó. Nhưng chuyện khác xa với tưởng tượng của Linh Lan, bên trong balo có một bao lì xì màu đỏ rực. Cô moi nó ra xem thử. Trong bao lì xì có bốn tờ năm trăm và một tờ giấy lịch, nét chữ nghuệch ngoạc của mẹ khiến cô trào nước mắt.
Tiền lì xì cho con gái của mẹ. Con gái mua quần áo mới mặc đi nhé, xin lỗi vì bây giờ mới cho tiền con mua quần áo. Đừng giận mẹ.
Linh Lan cắn môi đến mức bật máu, tiếng nấc nghẹn lần nữa vang vọng trong căn nhà nhỏ. Nơi này có tình thương của mẹ, có nỗi bất hạnh của cô, có quá nhiều thứ giày vò con người ta. Mùng ba Tết, mẹ nói muốn cô quay về thành phố chuẩn bị đi học, bảo cô đưa balo cho mẹ bỏ thêm ít đồ. Hóa ra thứ mẹ bỏ vào là một bao lì xì đầy tiền. Dù bận cách mấy mẹ vẫn nhớ năm nay Linh Lan chưa mua quần áo mới. Nét chữ vụng về như dao cứa vào tim, cô ôm mảnh giấy khóc nức nở.
Tình yêu của mẹ đôi khi quá cứng cỏi khiến con khó có thể cảm nhận được nhưng phía sau vẻ khô cằn đó là biển rộng sông dài, là trăm ngàn lời chưa thể nói.
“Linh Lan! Linh Lan!”
Giọng dì năm cất lên từ ngoài sân, bà hớt hải chạy vào nhà tìm đứa cháu gái, thấy nó vẫn ngồi khóc nấc lên một mình, bà ôm chằm nó vào lòng.
“Nín đi, không sao hết!”
“Mẹ được thả chưa dì năm? Mẹ con sao rồi?”
Dì năm lau nước mắt cho Linh Lan, nhẹ nhàng nói: “Mẹ con vẫn chưa được thả nhưng mà bên phía cơ quan chức năng nghi ngờ ông Lầm nhiều hơn, người ta đang vận động đầu thú.”
“Mẹ dặn con ở nhà lo cho bản thân, mẹ có dì lo rồi không sao hết. Con ăn cơm nước gì chưa? Tối nay đừng ngủ ở đây, qua nhà cậu sáu đi bên đó có người trông nom.”
“Dạ.”
Dì năm vuốt tóc Linh Lan: “Nay mai gì mẹ sẽ về thôi, không sao hết.”
***
Rạng sáng ngày 20/4/20xx, sau khi được người nhà vận động, ông Lầm đã đầu thú để được pháp luật khoan hồng. Ông Lầm khai giữa mình và Ông Lực phát sinh mâu thuẫn từ khi ông Lực sang nhà đánh bài. Vì có thái độ thách thức và nợ tiền nhiều ngày không trả, ông Lầm và ông Lực đã xảy ra xô xát. Tức tối khi bị ông Lực đánh vào mặt, khuya ngày 16/4, ông Lầm gọi ông Lực sang vườn nhà mình với lí do cho vay tiền rồi ra tay sát hại. Hung khí được chôn dưới gốc cây xoài trong vườn.
Cơ quan chức năng tiến hành tìm hung khí và đúng như lời khai của ông Lầm, dưới gốc cây xoài tại mảnh vườn riêng nhà ông ta có chôn một con dao Thái cán gỗ. Rất nhanh sau đó ông Lầm bị bắt giữ và tiến hành lấy lời khai, khởi tố bị can.
Sau ba ngày, bà Hương được trả tự do và đã cung cấp đủ thông tin. Tuy vậy, bà vẫn phải hợp tác cung cấp lời khai trong quá trình xét xử ông Lầm. Cả nhà mừng phát khóc khi nghe tin ông Lầm tới đầu thú. Dì năm lái xe đến đồn cảnh sát đưa mẹ Linh Lan về.
Linh Lan ra tận đầu ngõ đứng đợi mẹ trở về, mấy ngày không được gặp mẹ khiến cô bồn chồn không nguôi. Chiếc ô tô màu trắng của dì năm đậu trước ngỏ, dì năm dìu mẹ bước xuống. Mấy ngày vừa tang thương vừa vụ án làm người mẹ gầy sọp, hốc hác. Bà Hương nhìn đứa con gái rưng rưng nước mắt, kiềm lòng không đặng đến ôm con vào lòng. Hai mẹ con ôm nhau khóc òa lên vừa thương vừa khổ.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Bà Hương chạnh lòng nghẹn ngào: “Mẹ về rồi.”
“Con sợ lắm mẹ ơi!” Linh Lan ôm mẹ thật chặt.
“Không sao hết! Không phải mẹ.”
Bà Hương được dì năm và Linh Lan dìu vào nhà. Điều đầu tiên bà làm là thấp nhang cho chồng quá cố. Sống với ông Lực nhiều năm trời, bà đâu ngờ mình phải chứng kiến cảnh này. Người mới thấy đó, còn đó, giờ đã nằm sâu dưới ba tấc đất. Bi kịch ập đến nhanh như một cơn bão hung ác, bà chỉ có thể gồng mình chịu trận.
Căn nhà nhỏ giờ chỉ còn có hai mẹ con hiu quạnh, tiếng kinh tụng từ radio trên bàn thờ càng não nề hơn. Linh Lan nhìn mẹ buồn thượng tiều tụy mà lòng đau như cắt. Cuộc đời của mẹ là một chuỗi bất hạnh dài đằng đẵng. Hết bi kịch chồng chéo đau thương, đôi khi mẹ đã cố gắng hết sức vì tất cả nhưng đổi lại vẫn là nỗi ê chề.
Vài ngày sau đó không khí trong nhà vẫn đặc quánh khó thở. Thấy mẹ ngồi thẫn thờ trước thềm, mắt cứ nhìn cái võng sắt đăm đăm. Ông Lực hay nằm ở đó ngủ trưa, mỗi lần nhìn thấy cái võng đó bà lại nhớ người quá cố. Nhìn mẹ đau buồn như vậy, Linh Lan cũng đau lòng không kém. Cô thường ngồi bên cạnh mẹ an ủi mỗi khi gió thổi qua mảnh sân đầy xác lá. Cô với ba dượng bất hòa nhưng đối với mẹ ông ta cũng là chỗ dựa trong những lúc cô đơn lẻ bóng, một người bạn đời gắn bó lâu dài. Thử hỏi làm sao không suy sụp đây?
Cô choàng tay qua vai mẹ, nhẹ nhàng ôm bà: “Con ở đây với mẹ nha, không lên thành phố nữa.”
Bà Hương vỗ nhẹ lên đùi con gái: “Ở đây làm gì? Nghỉ học cả tuần rồi, chuẩn bị lên thành phố đi.”
“Con không đi học nữa, con ở nhà với mẹ.”
Mẹ xoay đầu nhìn cô, hàng mày đượm buồn khẽ nhíu lại: “Sao không đi học nữa? Mẹ nuôi ăn học bao nhiêu năm trời bây giờ đòi bỏ giữa chừng hả? Còn có một hai tháng nữa là thi đại học rồi.”
Linh Lan không dám nói rằng vì sợ mẹ cô đơn nghĩ quẩn nên muốn ở bên cạnh mẹ mỗi ngày, cô chỉ nghiêng đầu tựa vào vai mẹ cười trừ.
“Ngày mai sắp xếp về thành phố đi học trở lại, nghe nói sắp thi cuối kì hai rồi. Mốt ổn định mẹ cũng đi lên cô Khánh dệt chiếu. Thương mẹ thì ráng học hành cho thành tài. Mẹ chỉ có một mình con thôi Lan.”
Bà Hương vuốt nhẹ mái tóc con gái: “Mẹ có sao đâu mà lo. Ngày mai sắp xếp lên trên đó ôn bài ôn vở còn thi. Ở nhà có chuyện gì mẹ gọi báo cho.”
“Nhưng mà...” Linh Lan lưỡng lự.
“Nhưng cái gì. Hồi tối thầy chủ nhiệm có gọi mẹ rồi, thầy hỏi thăm rồi dặn con ôn bài sắp thi đó.” Mẹ nhẹ giọng: “Học hành quan trọng nhất.”
Linh Lan mím môi, rất lâu sau đó mới “dạ” nổi một tiếng.
“Đừng vì chuyện này mà phân tâm việc học nghe chưa?”
Cô gật đầu: “Dạ. Con sẽ về thăm mẹ thường xuyên.”
“Ừ.”
***
Linh Lan luyến tiếc tạm biệt mẹ rồi theo dì năm lên xe về thành phố, trước khi đi cô cố gắng không để nước mắt rơi cho mẹ an tâm phần nào. Lên xe rồi mới cúi mặt rấm rứt khóc. Một tuần qua dài như một thập kỷ, đớn đau, sợ hãi, hoảng loạn và buồn thương tích tục thành mây đen trời bão, giáng sấm sét, kéo cuồng phong vùi dập những con người nhỏ bé. Trong đầu cô vẫn văng văng lời mẹ dặn. Bây giờ mẹ chỉ còn có mình cô, cô là chỗ dựa của mẹ, nhất định phải học hành chăm chỉ để khi cần tiền có tiền, cần gì có đó. Có vậy cuộc sống của mẹ mới giảm phần nào khắc nghiệt.
Ngồi cùng xe với dì năm, bà cũng dặn cô đủ chuyện: “Bây giờ con chỉ tập trung học hành thôi. Phần còn lại để người lớn lo. Con cứ yên tâm đi học, dì năm dặn các thầy cô và Mai Thanh giữ kín chuyện này rồi. Ai hỏi tại sao nghỉ học thì cứ nói là bị bệnh là được rồi.”
“Dạ!”
Dượng là người cầm lái, ông cũng góp lời: “Mẹ con không có làm gì sai hết, con cứ sống ngẩng cao đầu lên. Không có gì phải sợ.”
Dì năm hướng mắt nhìn Linh Lan, trong mắt bà ngập tràn sự chờ mong. Cô đáp lại cái nhìn hi vọng của bà bằng cái gật đầu chắc nịch. Thời gian vừa qua chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, tỉnh giấc rồi thì nên quên hết đi.
***
Hòa Điền nghe tin hôm nay Linh Lan về thành phố, cậu đã trực ở 1998 Billiards cả ngày chỉ để thấy được cảnh cô bước xuống xe đi vào nhà. Chỉ như vậy thôi cũng đủ để vỗ về trái tim lo lắng của cậu. Điền dõi mắt nhìn Linh Lan lững thững bước vào nhà lúc trời nhá nhem cho đến khi ánh đèn nơi cửa sổ phòng cô thắp sáng.
Cậu moi điện thoại trong túi nhắn cho Linh Lan một tin.
Châu Ngọc: Anh thấy cửa sổ phòng em sáng rồi, tối nay anh sẽ ngủ ngon giấc.
Linh Lan nhận được tin nhắn này, cô vội vàng kéo rèm cửa sổ sang một bên, tìm kiếm bóng hình quen thuộc ở tận bên kia đường. Hòa Điền đứng trước cửa quán Bi-a vẫy tay với cô. Môi nở nụ cười mà ánh mắt chất chứa nỗi xót xa. Cậu mấp máy môi như muốn nói gì đó với cô, rõ ràng là Linh Lan đọc hiểu được nhưng cô muốn nghe trực tiếp. Thế là Linh Lan vội vàng bước xuống nhà, băng qua con đường vắng, chạy thật nhanh vào quán Bi-a.
Dường như chỉ chờ tới giây phút này, cô sà vào lòng cậu thì thào: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn cậu thiếu niên dũng cảm bắt chuyến xe từ Bình Dương về Cà Mau để nói với cô: “Khóc đi! Anh đến rồi.”
Cảm ơn vì đã cam tâm tình nguyện lắng nghe cô nấc nghẹn trong đêm dài.
Cảm ơn vì đã tin tưởng mẹ cô vô tội.
Phút giây thấy Hòa Điền đứng dưới trời nhập nhoạng, cô đã nghĩ mình phải chạy thôi nhưng cậu đã ôm lấy cô, trở thành khăn mùi xoa lau đi giọt nước mắt đọng lại trên khóe. Thời khắc cảm nhận được hơi ấm của cậu, cô đã tự nhủ với lòng sẽ không bao giờ dám nói câu rời xa.