Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 68: Giông Bão



Đã một đêm trôi qua, Hòa Điền không còn cách nào liên lạc với Linh Lan được nữa. Mọi phương tiện có thể liên lạc với cô, cậu đã thử hết rồi. Thậm chí cậu còn lên tận ký túc xá trường đại học tự nhiên tìm anh Lâm hỏi chuyện. Ban đầu thái độ của anh Lâm đối với cậu là lảng tránh nhưng Điền vẫn kiên quyết đứng chờ ngoài cửa kí túc xá suốt cả đêm. Anh Lâm thấy Hòa Điền thật sự rất lo cho Linh Lan, cuối cùng anh cũng chịu xuống nước cho cậu biết sự thật.

“Mẹ Linh Lan đang là nghi can giết người, bà nằm trong diện tình nghi vì gần đây hai người họ thường xảy ra tranh cãi về việc bán mảnh đất của ba con Lan để lại. Sau một đêm không về nhà, người ta tìm thấy xác Ông Lực nằm ở ngoài cống cách xóm dệt chiếu hai cây số, chết tại chỗ vì bị đâm hai nhát.”

“Cái gì?” Hòa Điền như không tin vào tai mình, cậu nhìn anh Lâm bằng ánh mắt thất thần. Câu chuyện vượt xa sức tưởng tượng của cậu, nó khiến cậu choáng váng: “Anh nói mẹ Linh Lan đang là nghi can giết ông Lực?”

Sắc mặt Hoàng Lâm cực kì nghiêm trọng, anh gật đầu nặng nề rồi thở một hơi dài thườn thượt: “Chưa có gì chắc chắn cả, mẹ Linh Lan chỉ là người có động cơ thôi. Cơ quan chức năng vẫn đang tiến hành điều tra. Nhưng cả nhà tao đều tin dì ấy không phải hung thủ.”

“Linh Lan bây giờ đang ở đâu vậy anh?”

“Đang lo tang lễ cho ông Lực, bây giờ ở dưới rối rắm lắm. Ba mẹ tao cũng về Cà Mau hết rồi. Tao báo cho mày biết tình hình của Linh Lan để mày đỡ lo lắng thôi. Chuyện này là bí mật nghe rõ chưa?”

Thấy Điền ngẩn ngơ như người mất hồn, anh Lâm vỗ vào vai cậu một cái, giọng não nề: “Về đi, đợi khi Linh Lan ổn rồi hai đứa gặp nhau.”

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu khi trời từ tờ mờ sáng cho đến khi nắng sớm vương trên vai Điền, cậu mới sức tỉnh đút tay vào túi quay đầu đi. Đoạn đường về nhà như dài hơn gấp bội, trong đầu chỉ toàn là giọng nói của anh Lâm đan xen với nước mắt của Linh Lan. Hôm đó cô khoác chiếc váy màu xanh, đôi gò má phiếm hồng tràn ngập xuân sắc bước ngang qua lớp cậu. Mọi người đều hò lên khi hai đứa nhìn nhau cười. Cũng là hôm đó Linh Lan bước ra cổng trường như người mất hồn, đôi má hồng hồng bị nước mắt cuốn trôi, chiếc váy xanh dịu dàng tả tơi thảm hại. Trái tim Điền thắt lại, nhói đau như ai gâm vào đó một liều thuốc.

Cậu bắt taxi ra bến xe, gọi cho bà nội một cuộc.

Đầu dây bên kia là chất giọng ấm áp quen thuộc: “Sao rồi? Đi biển có vui không?”

Cậu gượng cười: “Vui lắm ạ! Ngày mai con sẽ về.”

“Ừ, bà biết rồi.”

Tắt máy rồi nhét điện thoại vào túi, Điền bước lên chuyến xe từ Bình Dương về Cà Mau, ngồi trên dãy ghế cuối như một kẻ mất hồn. Cậu không biết phải làm gì cả, bây giờ cậu muốn gặp Linh Lan, chỉ như thế mà thôi.

***

Đám tang của cha dượng quá cố diễn ra chỉ trong một ngày, người ta nói ông Lực mất ngày xấu nên phải chôn ngay. Thời gian này Linh Lan và mấy mợ ở nhà lo liệu tang sự cho ông ta. Còn mẹ bị cơ quan chức năng triệu tập liên tục. Dù chưa có kết luận rõ ràng nhưng họ nói mẹ cô là người có động cơ vì hai vợ chồng mâu thuẫn chuyện bán đất. Ông Lực nhiều lần ngỏ ý muốn bán đất trả nợ cho bọn Lầm bên sòng bạc, mấy người đó nổi tiếng cho vay nặng lãi đâm chém giang hồ nên ông Lực bị dọa suốt. Áp lực nợ nần nên ông ta quay về ép mẹ Linh Lan bán đất nhưng bà không đồng ý. Vì đất đó là của ba Linh Lan để lại cho cô. Thế là ông Lực luôn miệng chỉ trích bà vẫn còn yêu chồng cũ nên mới ích kỉ không chịu bán đất. Hai người cự cãi suốt hai tháng liền. Kết quả là ông Lực bị đâm chết.

Ngoài mẹ Linh Lan là nghi can, còn có một người nữa nằm trong diện tình nghi là ông Lầm cho vay. Người ta nói khi đánh bạc, ông Lực và ông Lầm thường xuyên gây gổ chuyện tiền nong, thậm chí có ẩu đả vài lần. Bên phía cơ quan chức năng đang dần đổi vị trí của ông Lầm từ nghi can thành nghi phạm.

Dẫu vậy sự thật vẫn chưa minh bạch.

Sau khi rạp đám tang được chở đi hết, căn nhà nhỏ tồi tàn càng âm u đáng sợ hơn. Linh Lan không dám ở nhà, lúc nào cũng cảm thấy sợ hãi, bất lực. Thật sự cô rất sợ cái chết của cha dượng, càng sợ hãi hơn khi nghĩ tới chuyện mẹ cũng có thể là người ra tay. Mỗi khi hoảng sợ tột độ, cô run rẩy chạy ra mộ bà ngoại quỳ lạy, cầu mong bà ngoại phù hộ cho mẹ vô tội. Chỉ trong vòng một ngày, số nước mắt Linh Lan khóc có thể vượt mặt tất cả các năm cô sống trên đời cộng lại.

Khi trời nhập nhoạng, Linh Lan ngẩn ngẩn ngơ ngơ bước về nhà. Băng qua cả vườn cây tối mù, ánh đèn loe lói chiếu trên mảnh đất hoang tàn như đích đến cuối cùng. Cô lê từng bước đến trước mảnh đất từng là hi vọng để cô có thể rời khỏi nơi đây. Xung quanh vẫn là hàng rào gỉ sét, cỏ dại mọc um tùm thê lương. Linh Lan chưa từng nghĩ niềm hi vọng của mình một ngày nào đó lại biến thành động cơ giết người của mẹ. Cô bám chặt tấm hàng rào lạnh buốt, òa khóc nức nở.

“Linh Lan!”

“Linh Lan!” Giọng ai đó gọi cô càng thành khẩn hơn.

Cô ngước đôi mắt mờ nhòe nhìn người đứng dưới góc trời nhập nhoạng, trên người cậu vẫn là chiếc áo sơ mi xanh da trời quen mắt. Cậu đứng từ xa gọi tên cô rồi cắm đầu chạy về phía trước, cô đứng dậy dõi mắt nhìn ảo ảnh trước mắt. Cậu là người cô mong đợi cũng là người cô không dám gặp mặt. Ảo ảnh ấy càng lúc càng đến gần hơn, dang đôi cánh tay vững rộng ôm cô vào lòng. Cậu gọi tha thiết: “Linh Lan! Anh đây, anh đến rồi.”

Linh Lan gục đầu vào bờ ngực của cậu khóc nấc lên, tiếng khóc bi thương vang vọng sắc trời nửa sáng nửa tối. Ánh đèn hiu hắt dát lên vai hai đứa chút ánh sáng mơ hồ như mảnh trăng vàng. Linh Lan cứ thế tuôn trào nước mắt, Hòa Điền càng ôm chặt cô hơn.

“Cứ khóc đi, anh ở đây.”

“Tại em hết, tất cả là tại em.” Cô nấc nghẹn trong lòng cậu: “Có phải tại em khóc lóc nói với mẹ một là ông ta chết, hai là em chết nên chuyện mới ra nông nỗi này không?”

“Có phải do em khăng khăng muốn bán miếng đất này nên mẹ mới... mẹ mới... vì nó mà giết ông ta không? Em luôn trách mẹ không thương em bằng ông ta, em luôn trách mẹ làm em bất hạnh. Có phải vì vậy mẹ mới... mẹ mới...”

Linh Lan thở dốc, nghẹn ngào không nên lời.

“Em sợ lắm! Em sợ mẹ vì em mà tay nhuốm máu. Khi mẹ đi rồi em mới biết không có mẹ em sống không nổi. Tất cả là tại em đúng không? Nếu em cam chịu hơn một chút, nếu em ngoan ngoãn hơn thì mọi chuyện đã không tới mức này.”

“Em là nỗi bất hạnh của mẹ phải không?”

Thân nhiệt Linh Lan nóng hổi, nước mắt thấm đẫm ngực áo cậu. Điền nghẹn giọng: “Không phải vậy mà. Em từng nói em là niềm tự hào của mẹ mà, nhớ không? Mẹ em không giết ai hết, mẹ chỉ mới là nghi can thôi.”

Cô ngước mắt nhìn cậu, mí mắt sưng đỏ khiến cậu đau lòng không thôi.

“Người ta nói mẹ tranh chấp miếng đất đó nên mới giết ông Lực. Dì năm nói mẹ có khổ cực, có chết đói cũng không bán miếng đất đó, để dành sau này em lớn làm của hồi môn. Mẹ sợ người ta coi thường em, lúc nào cũng cố kiếm thật nhiều tiền cho em.”

“Mẹ không nói gì cho em biết hết. Em hối hận quá, lúc nào em cũng trách mẹ.” Linh Lan thở dốc, vì khóc quá nhiều mà khóe mắt bỏng rát.

Hòa Điền buông Linh Lan, cậu kiềm nén đau đớn, nhìn thẳng vào mắt cô: “Em đang nói cái gì vậy? Bình tĩnh lại Linh Lan!”

“Giờ không phải là lúc để em đổ lỗi cho bản thân. Mẹ em không giết người, nhớ điều này cho kĩ! Mẹ em không giết người!”

“Ngay cả em còn không tin mẹ em vô tội thì ai tin đây? Mẹ em không giết người em nhớ rõ chưa?” Điền nói như hét lên, cậu muốn cô thức giấc khỏi mụ mị bi thương. Linh Lan hoàn toàn không có niềm tin, cô đang bám vào từng mảnh vụn vỡ trước đó rồi xâu chuỗi thành sự thật. Cơ quan chức năng chưa kết án, làm sao có thể nói mẹ là hung thủ được.

Cô bần thần nhìn cậu, đanh thép trong mắt cậu khiến cô thức tỉnh. Trong khi mọi người nén đau thương kiên cường theo mẹ tới cùng thì cô lại khóc lóc lo sợ mẹ giết người. Cô đang nghĩ cái gì vậy? Mẹ cô không hề giết người, đó mới chính là sự thật cô phải bám vào. Người khác bàn tán cái gì là chuyện thiên hạ, tại sao cô cứ phải chạy theo miệng thiên hạ vậy? Trong lúc này cô phải toàn tâm toàn ý tin mẹ. Mẹ cô là người lương thiện, không phải hung thủ giết người.

Linh Lan hoàn hồn lẩm bẩm như một người điên: “Đúng vậy! Mẹ em không phải hung thủ. Mẹ em không giết ai hết!”

“Mẹ em không giết ai hết! Điền ơi mẹ em không giết ai hết.”

“Bình tĩnh lại Linh Lan.”

“Mẹ em không giết ai hết!” Cô ngồi thụp xuống đất, lặp đi lặp lại liên tục.

Hòa Điền càng xót xa hơn khi thấy cô thất thần như vậy, cậu quệt ngang nước mắt trên má cô: “Đúng vậy, mẹ em vô tội.”

Mặt trời hoàn toàn bị bóng đêm nhấn chìm, bốn bề tăm tối hiu quạnh, cây lá xạc xào như một khúc nhạc bi thảm.

Đâu đó trong trong con hẻm đầy đất đá đường vào xóm dệt chiếu, có hai đứa trẻ tựa vào nhau giữa đêm dài đằng đẵng. Linh Lan nghiêng đầu vào vai Hòa Điền, hết khóc rồi lại lẩm bẩm một mình. Cậu im lặng lắng nghe tất cả, khi cô khóc cậu lau nước mắt, khi cô lẩm bẩm cậu cũng lẩm bẩm theo. Nếu Linh Lan có phát điên, cậu cũng sẽ điên theo cô.

Khi đồng hồ điểm chín giờ tối, Linh Lan đã nín dứt, cô nghiêng gối ôm đầu nhìn cậu: “Anh về đi. Bà nội sẽ lo lắm đó.”

“Anh nói với bà nội rồi.”

“Anh nói dối bà đúng không?”

Đôi mắt sưng đỏ của Linh Lan khiến cậu không thể bao biện, đành gật đầu nặng nề.

“Anh về đi. Em phải vào nhà rồi, lát nữa mấy mợ sẽ đi tìm em.” Linh Lan đứng dậy: “Anh về đi mà.”

Thấy Điền còn lo lắng nhiều, cô gượng cười: “Em ổn thật mà. Em sẽ mở điện thoại trở lại. Về đi, đừng lo cho em.”

Hết cách Điền đành đứng dậy ra về, giọng cậu nặng trịch dặn dò cũng như van nài: “Phải mở điện thoại, nhớ chưa.”

Linh Lan gật đầu một cái rồi xoay lưng hướng bước về phía căn nhà tăm tối, được ba bước cô chợt dừng lại, ngoảnh đầu gọi cậu: “Hòa Điền!”

Cậu vẫn đứng đó dõi mắt nhìn cô.

“Mẹ em vô tội.” Cô nói to.

“Ừ, mẹ em vô tội.” Cậu gật đầu, đáp lại chắc nịch.