Chỉ trong thời gian ngắn nhưng tổn thương kinh khủng mà đứa trẻ mười bảy tuổi không thể nào nguôi ngoai được. Sau tất thảy những bi kịch ập đến trong đời, ai rồi cũng phải đứng lên thu dọn những mảnh vụn vỡ từ tâm hồn nát tan, cho hết vào túi rồi giấu ở đâu đó nơi con tim hoang tối. Lau nước mắt, ngẩng đầu lên, bước về phía trước, lại một lần nữa đặt niềm tin vào ngày mai.
Ánh đèn trên bàn học càng sáng hơn khi trời về khuya, xấp đề cương ôn tập đã vơi đi quá nửa. Thời gian còn lại của kì thi học kì hai không nhiều, Linh Lan ôm trán, có lẽ lần này kết quả sẽ thụt lùi hơn dự định ban đầu. Thật lòng thì cô không có tâm trạng ôn tập, tốc độ học bài chậm rì rì.
Linh Lan buông bút xuống, hướng mắt nhìn màn đêm ngoài ô cửa số, chỉ mấy tiếng nữa thôi, cô sẽ quay trở lại trường học. Lời dì năm dặn dò văng vẳng trong tâm trí, cô chỉ nghỉ học vì bị bệnh, chuyện gia đình không để lộ ra bên ngoài. Đúng vậy, chỉ nghỉ học vì bị bệnh.
Đèn bàn học vụt tắt, cô lủi thủi bước lên giường, thầm luyện tập vẻ mặt thản nhiên khi đối diện với các bạn.
***
Sáng hôm sau là thứ hai đầu tuần, giờ ra chơi Anh Thơ và Tâm Nhi thay nhau hỏi han: “Đỡ bệnh chưa vậy?”
Thơ hỏi xong liền áp mu bàn tay lên trán cô: “Thân nhiệt bình thường.”
“Tao hết bệnh rồi mà.” Linh Lan xua xua tay.
Tâm Nhi khoanh tay để trên bàn, rướn người nhìn Linh Lan chằm chằm: “Mày bệnh gì vậy? Mới có một tuần mà nhìn tiều tụy dữ vậy? Người đã ốm rồi giờ tao thấy còn ốm hơn đó.”
Cũng may tối hôm qua Linh Lan đã soạn sẵn câu trả lời, giờ chỉ việc thốt ra khỏi miệng thôi: “Tao bị sốt xuất huyết.”
“Nghiêm trọng vậy?” Anh Thơ hốt hoảng mở to mắt: “Vậy mà không cho tao biết!”
“Tại tao mệt quá muốn nghỉ ngơi nên không báo cho ai biết hết.” Nói xong Linh Lan làm động tác gồng cơ bắp như vận động viên thể hình, giọng nghiêm túc: “Giờ tao khỏe rồi nè.”
Anh Thơ nhìn Linh Lan một lúc rồi cũng buông lo lắng xuống, nhỏ lấy từ trong bàn ra một hộp sữa dâu màu hồng: “Đỡ rồi thì tốt, cho mày đó.”
Phía Tâm Nhi cũng có quà dành cho cô, là hai cái bánh mì ngọt vị bơ caramel.
“Ăn đi. Dạo này ốm quá rồi.”
Hai món quà đến từ nhỏ bạn làm Linh Lan cảm động rưng rưng nước mắt, còn gì có thể nhạy cảm hơn một người tổn thương nhận được cảm giác ấm áp từ sự quan tâm. Cô dang tay ôm hai đứa bạn vào lòng, làm nũng: “Cảm động quá! Tao khóc tới nơi rồi.”
Nhi đẩy Linh Lan ra rồi ấn cô ngồi xuống ghế: “Có gì đâu mà cảm động, bạn bè với nhau mà.”
Thơ gật đầu tán thành: “Đúng đó.”
“Mà nè.” Đột nhiên con nhỏ nheo mắt làm ra vẻ thần bí: “Mày có biết hôm đó khi thầy Tống đưa mày lên phòng giám thị, trên xe đã xảy ra chuyện gì không?”
Đương nhiên là không rồi, tới bây giờ kí ức về ngày hôm ấy vẫn mơ hồ trong đầu cô, chắc là do quá sốc.
Hai đứa Anh Thơ và Tâm Nhi siêu ăn ý với nhau, nhỏ Thơ vừa mồi một chút là con Nhi đứng dậy làm diễn viên ngay. Nó mặc kệ cái balo trên ghế là của ai, nhấc lên làm đạo cụ. Nhi khoác balo lên vai chạy một mạch ra tận cửa lớp, cất giọng tha thiết gọi: “Linh Lan, tình yêu ơi, em đi đâu vậy?”
“...” Anh Thơ.
“...” Linh Lan.
“Con Nhi diễn hơi quá nhưng mà mày xuống xe là thằng Điền đuổi theo ngay, cái mặt nó tái mét nhìn là biết lo lắng liền.”
Linh Lan chớp mắt: “Tái mặt luôn hở?”
“Đúng, mày bị bệnh là nó bỏ chuyến đi luôn á. Thầy Tống gọi mãi cũng không chịu lên xe.”
Nghĩ đến chuyện vì mình mà Hòa Điền bỏ chuyến đi chơi với lớp, Linh Lan cảm thấy tội lỗi đầy mình. Dù sao tiền đóng cho chuyến đi này cũng nhiều, cậu còn bắt xe về tận Cà Mau tìm cô nữa. Có khi mấy ngày đó Điền chẳng về nhà cũng nên.
Linh Lan chống cằm thở dài một hơi, mắt nhìn ra cửa thì thấy nhỏ Nhi đứng như trời trồng. Cô thấy lạ nên gọi với ra: “Diễn xong chưa? Vào lớp đi đang nói chuyện mà.”
Nhi ngó đầu vào lớp, trán lấm tấm mồ hôi: “Có người kiếm mày nè.”
Cô vội đứng dậy bước ra ngoài, từ đằng xa đã thấy dáng người cao ráo tựa vào lan can, gió từ phía sau thổi đến làm tóc cậu bay bay. Giờ thì cô đã hiểu ra tại sao mặt nhỏ Nhi tái mét rồi, diễn lại cảnh hôm đó nhưng vô tình bị chính chủ bắt gặp. Linh Lan biết Nhi đang xấu hổ, cô nhấc chân đứng trước mặt Nhi rồi đẩy con nhỏ vào lớp.
Thật ra Điền chả quan tâm người ta bàn tán cái gì, trước giờ vẫn luôn là vậy, thứ cậu quan tâm bây giờ là Linh Lan.
“Đói không? Ăn sáng nhé?”
Linh Lan lắc đầu, cô ăn không nổi nên chỉ nhẹ nhàng từ chối: “Em không thấy đói. Mình đi dạo được không?”
Thế là cô và cậu sánh bước đi một vòng sân trường, có lẽ là do tâm trạng nặng nề mấy ngày hôm nay và nỗi buồn đến từ những ngày cuối cấp. Linh Lan ngẩng đầu nhìn trời cao quang đãng trong lòng, đôi mắt nâu chất chứa một nỗi niềm khó tả. Cô chậm bước, nghiêng đầu nhìn cậu trai đi bên cạnh mình: “Vì em mà anh hủy chuyến du lịch với lớp.”
Điền đút tay vào túi quần, thản nhiên đáp: “Năm nay không đi thì năm sau.”
Linh Lan dừng bước, khẽ mỉm cười: “Nhưng em không có năm sau nữa, khi nào có thời gian em sẽ bù cho anh một chuyến đi khác được không?”
“Linh Lan.” Cậu gọi rồi nhìn vào đôi mắt trong veo ấy: “Không phải lỗi của em, là do anh không muốn đi nữa.”
Hòa Điền tiến lên phía trước, nắm lấy tay cô: “Chuyện qua rồi, đó là chỉ là một cơn bệnh thôi. Bây giờ đừng bận tâm nữa.”
“Ừm.” Cô gật đầu.
Cơn bệnh hành hạ Linh Lan đã qua rồi, tốt nhất đừng nghĩ về tháng ngày tăm tối đó nữa, thứ nên nhớ là tinh thần chiến đấu với đó, phải ghi nhớ bản thân đã kiên cường tới mức nào.
***
Tại căng tin trường.
Mai Thanh và Lan Khuê cùng nhau ăn sáng, chuyện chị Lan bị bệnh phải về nhà trước khi xe khởi hành hôm trước con nhỏ cũng biết. Nó chợt nhớ ra rồi gửi lời hỏi thăm: “Nghe nói chị Lan bị bệnh nên không tham gia đi Mũi Né được. Giờ chị ấy đỡ bệnh chưa mày?”
Nghe vậy Mai Thanh hơi chột dạ, nó vội vàng trả lời: “À... à chị Lan khỏe rồi, hôm nay đi học lại rồi đó.”
Lan Khuê gật gù, lại tò mò: “Mà bệnh nặng lắm hở? Có mấy đứa thấy thầy Tống phải đỡ chị ấy ra xe đó.”
“Ừ, bệnh cũng khá nghiêm trọng đó.” Thanh nuốt nước bọt: “Mà bây giờ đỡ nhiều rồi, chỉ... chỉ hơi ốm xuống thôi.”
“Cho tao gửi lời hỏi thăm chị Lan nha.” Khuê nói.
“Ừ ừ!” Thanh cúi đầu nhìn bát mì trứng trên bàn, nó giục: “Ăn nhanh đi còn lên lớp.”
Cách chỗ Thanh hai bàn trống có đôi bạn âm thầm lắng nghe cuộc trò chuyện, chốc chốc Thu Cúc lại vểnh tai lên nghe ngóng cuộc trò chuyện của Mai Thanh. Nhỏ ngửa cổ tuôn nửa chai trà xanh rồi vặn nắp lại, nhướng mày nói với Xuân Đào đang ngồi ở đối diện: “Nghe nói sữa socola bị bệnh đó, hình như lần trước nó không đi. Suốt chuyến chẳng thấy mặt nó, cũng không thấy Hòa Điền đâu.”
Xuân Đào chẳng buồn ngẩng đầu lên, mắt nó dán vào bát bún trên bàn. Thi thoảng ngồi ăn sáng dưới này, nó và Thu Cúc vẫn thường nghe người ta bàn tán về chuyện nhóm chát, mấy lời đó làm Xuân Đào phát cáu. Đặc biệt là hôm nay, khi căng tin còn có sự xuất hiện của Mai Thanh.
Sắc mặt Xuân Đào hiện rõ nét không vui nhưng Thu Cũ vẫn tiếp tục nói: “Con nhỏ đó bị bệnh gì thế nhỉ? Anh Phong chung lớp với nó có biết không?”
Đào hờ hững: “Biết làm gì?”
“Thì tao chỉ muốn biết nó mắc chứng gì mà thằng Điền phải ở nhà theo nó, đúng là đồ con gái xấu tính. Bị bệnh thì thôi đi mắc gì phải kéo Hòa Điền nghỉ theo.”
Thấy con bạn vẫn giữ nét mặt hờ hững, Thu Cúc chớp chớp mắt: “Sao dửng dưng vậy? Bộ hết thích Hòa Điền rồi hả?”
Xuân Đào buông đũa xuống: “Tao không thích dùng chung đồ với con nhỏ đó.”
Giờ trong đầu Xuân Đào còn có nhiều thứ phải lo hơn một thằng con trai, kì thi cuối kì sắp đến rồi, nếu lần này anh Phong thi không tốt thì nhà nó sẽ có tai họa ập đến. Thật sự Đào không muốn sống trong tiếng cãi nhau nữa. Chưa bao giờ nó thấy hạng nhất khó khăn với anh hai tới vậy, hai lần rớt xuống hạng hai khiến nó buộc phải coi trọng đối thủ. Gần đây ba lại chứng nào tật nấy, cứ đến mùa thi cử là chỉ đạo anh hai phải ôn tập theo ý mình. Người đi học là anh hai mà! Nếu anh hai thật sự không được đi học đại học thì sao? Lúc anh ấy nổi điên lên cũng chẳng kém cạnh gì ba. Có khi nào hai người này sẽ từ mặt nhau không?
“Nếu nó bị bệnh lâu hơn thì tốt biết mấy, cho nó không thi được học kì hai luôn.” Thu Cúc bĩu môi nói bâng quơ.
Chính Xuân Đào cũng không ngờ một câu bâng quơ này của Cúc đã giúp nó cứu vãn tình thế. Khả năng anh Phong giành được hạng nhất là 50%, con số này đáng để lo lắng nhưng nếu Xuân Đào làm con số này biến động lên 100% thì sao? Mọi đau khổ của nó sẽ chấm dứt nếu anh Phong đạt được kì vọng của ba. Nó cũng không cần nhìn sắc mặt của ba mỗi ngày nữa, không khí trong nhà sẽ dễ thở hơn. Nếu Linh Lan vẫn mắc bệnh, thì mọi vấn đề của nó sẽ hanh thông.
Xuân Đào ngẩng đầu lên nhìn Thu Cúc, nở một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn mày.”
“Gì vậy?” Cúc nghệt mặt ra.
Nhỏ Đào đứng dậy, mặt mũi tươi tắn như đóa hoa dưới nắng, nó vươn người một cái rồi dịu dàng nói: “Lên lớp thôi.”
Cúc khoác tay nó, nhăn trán: “Con này sao thay đổi thất thường vậy?"