Ngược thời gian về ngày khởi hành chuyến đi du lịch Mũi Né của trường Trung học Phổ thông Vĩnh Thụy.
Trước khi xe lăn bánh, thầy Tống yêu cầu các lớp điểm danh rồi nộp lại danh sách cho thầy quản lý. Xuân Đào với tư cách là thành viên của lớp 11A2 nên nó đại diện đi nộp lại danh sách đã điểm danh cho thầy. Thật ra Xuân Đào phải làm việc này vì lớp trưởng và lớp phó yêu cầu. Kể từ ngày tin nhắn nhóm chat lộ ra ngoài, mọi người thay đổi 180 độ, nó bị lớp sai vặt nhiều hơn.
Xuân Đào ức lắm nhưng không chống lại được, đành hậm hực cầm tờ danh sách chạy khắp nơi tìm thầy Tống. Cuối cùng cũng biết thầy đang ở phòng giám thị, nó nhanh chân chạy về phía đó nộp danh sách. Chẳng hiểu sao hành lang hôm đó vắng tanh, cũng vì thế mà chân nó cách cửa phòng ba bước đã nghe thấy tiếng khóc thảm thiết. Đào xanh mặt vội khom lưng nép người vào một góc, tiếng khóc òa lên ai oán.
Ai khóc thế? Có chuyện gì vậy?
Vì hiếu kỳ nên Đào nắm chặt tờ danh sách trong tay, quyết tâm nín thở nghe ngóng chuyện bên trong. Người đang khóc là học sinh trong trường, đứa đó khóc nghẹn, miệng liên tục gọi mẹ ơi. Nhà nó có chuyện à? Xuân Đào tò mò ngửa đầu nhìn thử nhưng vô ích, rèm trong phòng kéo kín mít. Nó kiên nhẫn ngồi ở ngoài nghe trộm thêm ít nữa.
Hồi sau giọng thầy giáo vang lên lấn át tiếng khóc: “Ba em mất rồi, xin chia buồn với gia đình em. Còn mẹ em... mẹ em là nghi can đang tạm bắt giữ. Em phải thật bình tĩnh, đây chỉ mới là bước đầu của điều tra vụ án. Việc của mẹ em vẫn chưa có kết luận chính thức. Vì vậy em phải thật bình tĩnh.”
“Một lần nữa, thầy xin chia buồn cùng gia đình em.”
Chân Xuân Đào nhũn ra, nó ngồi bệt xuống đất, tờ danh sách trong tay nhẹ nhàng đáp xuống đất. Nó dùng cả hai tay bịt miệng mình lại, sợ quá sốc sẽ phát ra tiếng động. Đào dựa lưng vào tường, điều hòa nhịp thở. Đứa nào đang ở bên trong vậy? Mẹ nó... mẹ nó giết người kìa! Kinh tởm vậy!
Bên trong phòng giám thị hình như chỉ còn lại khoảng không và tiếng nấc chốc chốc lại rên rỉ đau đớn. Từ xa tiếng bước chân dồn dập lao tới. Giọng già yếu của bác bảo vệ gấp gáp cất lên: “Rẽ phải, rẽ phải là tới phòng giám thị.”
Có người tới!
Xuân Đào sợ bị phát hiện chuyện mình nghe trộm, nó lồm cồm bò dậy, vơ lấy tấm danh sách vừa đi vừa lết xuống sân, nắp vào bồn hoa ngay sát cái bậc thang ngắn dẫn lên phòng giám thị. Tiếng khóc bỗng dưng to hơn hẳn, hình như cửa phòng giám thị mở ra rồi, kèm theo đó là giọng nữ trung niên. Bà ta hớt hải gọi: “Linh Lan! Linh Lan!”
Suýt nữa thì cả người Xuân Đào đổ ập vào chậu cây, cái tên đó chui vào tai nó khiến các giác quan cứng đờ. Linh Lan? Linh Lan nào? À không! Trường này chỉ có một mình người đó tên Linh Lan thôi. Chẳng nhẽ đứa khóc lóc thảm thiết trong phòng giám thị là con nhỏ Phan Linh Lan 12A3. Cái con nhỏ mà nó ghét nhất cái trường này đang ngồi bên trong phòng giám thị ư?
Xuân Đào ngồi bệt xuống cạnh bồn hoa, ngẩn ngẩn ngơ ngơ như thể không tin vào tai mình. Đào ngửa cổ nhếch miệng cười, tự hỏi: “Ông trời đang cho nó nghe cái quái gì vậy?”
“Ba dượng mất, mẹ là nghi can." Nó lẩm bẩm một mình.
***
Trên xe du lịch số 9, Xuân Đào thẫn thờ cầm tờ danh sách giao lại cho lớp phó rồi buông một câu: “Không tìm thấy thầy Tống, nộp cho giáo viên chủ nhiệm đi.”
Thu Cúc ngồi ở hàng ghế số 3 vẫy tay gọi: “Chỗ tụi mình ở đây nè.”
Xuân Đào thả người ngồi xuống ghế như cái xác không hồn, mắt đỡ đần nương vào một chốn vô định. Con bạn nhìn nó một lượt từ trên xuống dưới, cảm giác có cái gì đó là lạ. Thu Cúc lay nhẹ tay nó: “Mày sao vậy? Mệt ở đâu hả?”
“Không.”
“Vậy ngã ở đâu à? Quần áo lấm lem bụi không vậy?” Thu Cúc nhăn mày nhìn cái quần jean lấm tấm vết bẩn của Đào.
Bấy giờ Đào mới sực tỉnh cúi đầu nhìn đầu gối dính bẩn, nó vội vàng phủi sạch toàn bộ tựa như chối bỏ sự hiện diện của mình ngoài hành lang phòng giám thị, nó xoay đầu nhìn Cúc, ánh mắt lạnh lùng: “Tao không bị sao hết.”
Thu Cúc thấy lạ nhưng không hỏi đến cùng vì Đào có vẻ không vui.
Suốt chuyến đi Mũi Né nhỏ Đào cứ như người mất hồn, lúc thì đờ đẫn ngây dại lúc thì cười phá lên phấn khích. Mấy đứa trong lớp nghĩ đó giờ nhà Xuân Đào giàu lắm, chẳng hẽ nhà có điều kiện vậy mà chưa đi biển lần nào ư? Sao trông cứ như một đứa ngơ ngơ lần đầu thấy biển xanh vậy.
Khi đó, chẳng ai biết thứ làm Xuân Đào sốc đến mức đó không phải là vẻ đẹp của biển rộng trời xanh mà là cái khốn khổ bi kịch từ người nó ghét nhất.
***
Ngày đầu tiên Linh Lan đi học lại, ai cũng nói Linh Lan là trường hợp phát bệnh trước khi đi. Hôm đó phụ huynh phải đến trường đưa về. Bọn trong trường bàn tán đôi chút rồi cũng thôi, vốn dĩ đó chẳng phải chuyện quan trọng. Xuân Đào nghe tới hai từ bị bệnh, nó cười trào phúng rồi khoanh tay vào lớp.
Lúc xuống căng tin ăn sáng, có vài đứa xấu xa vẫn còn ghi thù vụ nhóm chat lần đó. Mỗi lần lướt ngang qua là bĩu môi ra vẻ xem thường Xuân Đào. Nhưng chính mấy đứa đó cũng từng là người theo dõi và yêu thích nó trên mạng xã hội. Đôi khi Đào tự hỏi tại sao tụi đó lật mặt nhanh thế? Tụi nó theo phong trào hay thật sự lên án hành vi làm sai? Mà nó sai ở đâu trong khi nó chỉ nói ra sự thật là con nhỏ Linh Lan đó vừa đen vừa xấu.
Mấy ánh mắt dưới căng tin làm bữa sáng của Đào vô vị dở tệ, nó buông đũa phớt lờ mọi ánh nhìn của đám hạn hẹp. Kì thi sắp tới còn trăm thứ phải lo, nhất là chuyện anh Phong và ba. Thật sự đầu nó đau lắm rồi, tối nào cũng nghe đồ đạc rơi vỡ rồi cãi nhau liên tục. Nó cũng bị chửi lây vài vụ, cứ đà này nó sẽ nhức óc đến hết mùa hè mất. Tệ hơn là nếu anh Phong không học đại học thì lớn chuyện, ai cũng biết đây là thời đại của bằng cấp, nếu không được đi học thì anh Phong tính sao bây giờ?
Tuy có nhiều lúc nó với anh hai cãi nhau nhưng nhà chỉ có hai anh em, nói không lo lắng cho anh hai là nói xạo.
Đào cắn môi lo âu, cùng lúc đó Cúc vu vơ nói: “Nếu nó bị bệnh lâu hơn thì tốt biết mấy, cho nó không thi được học kì hai luôn.”
Phút đó câu nói của Cúc như một lời chỉ dẫn trên đoạn đường mờ mịt của Xuân Đào, chỉ cần đối thủ của anh hai sa sút thì với phong độ bình thường, thậm chí không cần cố gắng cũng có thể lấy được vị trí hạng nhất. Tất cả chỉ cần “căn bệnh” của Linh Lan tái phát mà thôi. Và trên hết là nó ghét Linh Lan, ghét tất cả mọi thứ từ con người đó. Chính nó xuất hiện làm loạn mọi thứ trong cuộc đời Xuân Đào. Bản chất con người Linh Lan cũng có tốt đẹp đâu? Thậm chí mẹ nó còn giết người. Vậy mà trước giờ nó luôn trong vai người bị hại, mọi ánh nhìn lẫn với sự chỉ trích đều đổ hết lên đầu Xuân Đào. Đáng lẽ quỹ đạo vận hành vốn chẳng phải vậy.
Xuân Đào muốn cho cả trường biết chuyện xấu xa mà mẹ Linh Lan đã làm, một người mẹ ác độc như vậy làm sao có một đứa con đàng hoàng. Đào cho rằng nó không làm gì sai, những chuyện nó làm chỉ là nói lên sự thật. Mà sự thật ấy à? Lúc nào cũng làm mất lòng mà.
Rời khỏi chiếc giường màu hồng như một nàng công chúa thực thụ, nhưng Đào mở laptop lên, truy cập vào nhóm cộng đồng của trường Vĩnh Thụy, đăng một bài viết ẩn danh với lòng dạ phù thủy.
Mẹ của Phan Linh Lan 12A3 là kẻ giết người.
Đêm đó cộng đồng trường học dậy sóng.
Phan Linh Lan: Bạn nói cái gì vậy? Bạn là ai? Bạn biết cái gì?
Nỗi sợ đánh úp Linh Lan từ phía sau, nhất thời cô không chống đỡ nổi mà ngã quỵ xuống sàn. Bao tử cô quặn như bị xoắn lại, cơn buồn nôn khiến đầu óc choáng váng. Linh Lan lết vào nhà vệ sinh nôn hết bữa tối ra ngoài, nước mắt kéo dài trên gương mặt nhỏ nhắn, rơi lã chã xuống đất. Sợ hãi và oan ức khiến cô gào khóc mất kiểm soát.
Mai Thanh vừa đọc xong dòng trạng thái đó, nó lập tức cầm điện thoại chạy xuống lầu, gọi to: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Dì năm đang trông tiệm tạp hóa, nghe tiếng gọi liền hốt hoảng chạy vào nhà: “Gì vậy?”
Mai Thanh giơ điện thoại lên, mặt mày xám ngoét: “Có người đăng tin mẹ chị Lan lên nhóm trường!”
“Cái gì?” Dì năm giật lấy điện thoại của con gái, từng câu từng chữ đập vào mắt nhức nhối, bà vội nhét điện thoại vào tay Mai Thanh: “Đi lên phòng xem Linh Lan thế nào. Nhanh lên!”
Còn bà chạy về phòng mình, vội vàng liên hệ cho ban giám hiệu nhà trường.
Tin này nhanh chóng lan ra khắp trường, Hòa Điền là một trong những người đọc được tin này đầu tiên. Cậu như phát điên ném điện thoại xuống đất rồi ôm mũ bảo hiểm phóng xe qua nhà Linh Lan. Bây giờ Điền rất sợ, tay cầm lái run lên bần bật, nỗi sợ của cậu hiện hữu trong mắt, ánh mắt cậu nói rằng nó sẽ mất hồn nếu người con gái ấy buông tay khỏi cuộc đời.
Cậu đá chống xe trước cửa nhà Linh Lan, ngẩng đầu nhìn cô gái ngồi bên bệ cửa sổ. Ánh trăng rơi trên vai cô rồi bị gió đêm thổi đi mất, rèm cửa màu xanh nhạt khẽ lay động. Linh Lan ôm mặt khóc nức nở. Những giọt nước mắt ấy như hóa thành mũi băng nhọn hoắt lạnh lẽo, rơi xuống, cắm thẳng vào tim cậu.
“Linh Lan.”
Cậu gọi nhưng cô không nghe thấy, ô cửa sổ bị Mai Thanh đóng chặt, người nhà không cho Linh Lan ngồi ở đó. Ánh đèn trong căn phòng vẫn sáng như cũ, Hòa Điền biết mình không có tư cách xông vào nhà Linh Lan, cậu đành tựa lưng vào xe, mắt dán vào ô cửa sổ vô vàn xót xa.
Năm đó đã có người đứng dưới nhà cả đêm chỉ vì sợ ô cửa sổ kia bất chợt mở ra, thiên thần buồn thương thả mình rơi tự do.