Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 72: Cảm Ơn Anh Thơ



Linh Lan chỉ còn có thể tự bảo vệ bản thân bằng cách nghỉ học trốn chui trong nhà và khóa luôn tài khoản mạng xã hội. Ba ngày nữa là kì thi cuối kì hai chính thức bắt đầu, đây là thời khắc quan trọng nhất trong cả năm học nhưng Linh Lan sa sút đến mức chẳng thể cầm bút nổi. Đầu óc cô trống rỗng, sợ hãi tự ti trỗi dậy như sóng thần tàn phá chút hi vọng mong manh dường như là cuối cùng.

Sau khi thông tin đó lan truyền trong nhóm trường, ban giám hiệu đã ra lệnh cho admin nhóm gỡ bài viết xuống. Cùng lúc đó tiến hành điều tra danh tính người đứng sau tài khoản tên Dao Dao đăng bài lên nhóm trường dưới hình thức ẩn danh. Dì năm lên trường làm việc với ban giám hiệu và nhà trường, quyết tâm tìm cho ra người đăng thông tin ác ý này.

Nghe tin Linh Lan nghỉ học, đứa băn khoăn nhất là Anh Thơ. Chuyện xảy ra nhanh như một cơn ác mộng, tới bây giờ nó vẫn còn bàng hoàng về bài viết tối qua. Hôm nay đi đến đâu cũng nghe người ta bàn tán về việc mẹ Linh Lan là kẻ giết người, đứa nào cũng tỏ ra sợ hãi tột độ khi nhắc tới. Anh Thơ mơ mơ màng màng nhìn biểu cảm của đám nhiều chuyện đó, đứa nào cũng hưởng ứng bi kịch của người khác, thêu dệt lên đủ thứ chuyện. Anh Thơ không biết thực hư thế nào, nhưng nó tin một điều rằng cho dù mẹ Linh Lan có giết người hay không thì Linh Lan vẫn vô tội.

Nghĩ vậy, Thơ xoay người chạy về lớp lấy balo, vội vàng viết một tờ đơn xin nghỉ ốm rồi leo rào chạy đi mất.

Người tiếp nhận lá đơn xin nghỉ học của Anh Thơ là Đông Phong, cậu ấy ngồi ở bàn của mình, lật tờ đơn xem một lượt. Đầu Phong nghĩ về chuyện trong nhóm trường tối qua, cậu ấy phải thừa nhận là tin đó sốc đến nỗi chính cậu ấy cũng phải theo dõi.

“Chuyện đó có thật không?” Phong tự đặt ra câu hỏi rồi ngoảnh đầu nhìn hai chiếc ghế trống của bàn bốn, tổ 4. Hình ảnh cô bạn cạnh tranh hay ngồi căm cúi viết bài hiện lên ngay trước mắt, mỗi lần cậu nhìn về phía đó, thì trên bảng luôn có giáo viên công bố điểm kiểm ra hoặc kết quả thứ hạng. Lần này đối thủ của cậu vắng mặt thật rồi, lần cạnh tranh cuối cùng kết quả sẽ ra sao đây? Ba ngày nữa là thi học kì hai rồi.

***

Anh Thơ bắt Grab chạy thẳng tới nhà Linh Lan, tiệm tạp hóa có một ông anh trông chừng. Thơ nhớ mặt ông anh này, lúc sinh nhật Linh Lan nhỏ có gặp một lần. Nhỏ nắm chặt quai balo bước vào tiệm tạp hóa: “Anh ơi cho em hỏi.”

Hoàng Lâm đang nằm dài trên ghế, có khách vào anh bật dậy ngay: “Gì đấy?”

Thơ hít một hơi thật sâu: “Sao mấy hôm nay em không thấy Linh Lan đi học ạ? Sắp thi rồi...”

Nghe nhắc đến Linh Lan, anh Lâm thay đổi sắc mặt ngay: “Lan bị bệnh, em về đi.”

“Lan bị bệnh nặng không ạ? Em gặp bạn ấy một chút được không?”

“Không! Em về đi. Lan nó cũng không muốn gặp ai đâu.” Lâm dứt khoát.

“Nhưng mà... anh nói với Linh Lan là có Anh Thơ đến gặp, chắc chắn Lan sẽ xuống đó ạ.” Bàn tay nắm quai balo của Thơ càng siết chặt hơn.

Hoàng Lâm day day trán, thở dài: “Anh biết em là bạn của Linh Lan nhưng anh nói này... thật sự Lan không muốn gặp ai. Hôm khác em đến sau nhé?”

Thấy dáng vẻ kiên quyết của anh Lâm, Thơ đành tháo balo trên vai ra, bứt một đôi giấy rồi cúi đầu hí hoáy viết một mạch rồi nhét vào tay Lâm.

“Vậy giúp em đưa cái này cho Linh Lan được không?”

Đối mặt với ánh mắt chân thành sâu thẳm của con nhóc trước mặt, anh chẳng nỡ từ chối bèn gật đầu: “Được rồi, em về đi.”

Anh Thơ hơi luyến tiếc nhưng nhỏ hết cách, đành lủi thủi ra về.

Bức thư cũng được anh Lâm chuyển lên phòng ngay sau đó. Nghe tiếng gõ cửa cốc cốc của anh, Linh Lan hé cửa nhìn anh bằng cặp mắt tiều tụy mất hết sức sống, cô thì thầm: “Sao... sao vậy anh?”

Ban đầu Lâm có hơi do dự bởi anh không biết trong tờ giấy này viết gì nhưng ánh mắt chân thành của Thơ là niềm tin của anh, biết đâu những câu chữ trong đây có thể làm em gái anh tốt hơn thì sao? Vậy là Lâm nhét tờ giấy qua khe cửa, nhỏ giọng với Linh Lan: “Có bạn nào tên Thơ tới tìm em.”

Trái tim Linh Lan giật thót một cái, cô vội vàng khép cửa: “Em không gặp đâu, em không gặp đâu.”

Bản thân cô bây giờ vẫn còn lạc lõng trong mớ hỗn độn đó, tự tin, hy vọng đã bị gió cuốn bay xa, cô không gom đủ can đảm để gặp Anh Thơ càng cảm thấy khó khăn khi phải giải thích chuyện của mẹ. Vì mỗi lần giải thích là một lần nhắc lại câu chuyện đó, mà như thế quá đau đối với cô.

Anh Lâm giơ tay chặn cửa lại: “Bạn về rồi, cầm tờ giấy này đi.”

Tờ giấy ô li trắng tin được gấp làm bốn chui qua khe cửa rồi rơi xuống đất, Linh Lan buông tay khỏi cánh cửa, cúi đầu nhìn nó rất lâu. Mãi cho đến khi anh Lâm rời đi, cô mới ngồi thụp xuống nhặt giấy lên. Lưỡng lự thêm ít phút nữa, cuối cùng vẫn chọn mở ra.

Tao là Thơ nè.

Tao biết hiện tại mày không muốn gặp ai, người nhà nói mày đang bệnh, tao đoán là tâm bệnh. Chuyện riêng của mày, tao không rõ thực hư ra sao nhưng Linh Lan à mày phải nhớ một điều rằng dù nó là sự thật hay chỉ là đồn thổi thì mày vẫn không phải là người sai. Mày có quyền được vui vẻ và hạnh phúc, có quyền đi học ngẩng cao đầu. Tao không giận chuyện mày giấu tao đâu, đừng sợ. Tao chỉ buồn khi mày gặp phải chuyện bất hạnh như vậy mà không thể chia sẻ với ai. Với tư cách là một người bạn, tao viết lá thư này vì muốn nói cho mày biết đối với tao mày không sai gì cả, đừng nghĩ nhiều rồi tiêu cực nhé. Tao vẫn chờ mày mở lại tin nhắn, tao sẽ gửi bài tập. Ba ngày nữa thi rồi, cố lên nhé! Phía trước còn rất nhiều con đường nở hoa, đừng vì một khoảnh khắc sa chân vào nước bẩn mà bỏ lỡ.

Linh Lan tựa đầu vào cửa, nước mắt lại rơi thêm lần nữa. Giờ này đáng lẽ Anh Thơ phải ngồi ôn tập trên lớp, vậy mà vì cô nó đã lặn lội chạy đến tận đây chỉ để đưa cho cô một bức thư cổ vũ. Cô ôm mặt mệt mỏi, trách bản thân mình yếu đuối, gặp chuyện khốn khổ chỉ biết trốn tránh. Rõ ràng là mẹ cô vô tội, cô cũng chẳng làm gì ai. Tại sao phải sợ, tại sao cứ tự ti mãi thế? Chặng đường cô mơ ước sắp đến hồi kết rồi, đâu thể vì chuyện này mà bỏ lỡ được. Phía trước là ngày tháng tươi đẹp, cô và mẹ sẽ đi thật xa, bắt đầu cuộc sống mới. Dẫu sao thì tháng ngày mai sau cũng chẳng ai còn nhớ ai, thời gian cũng nhấn chìm tất cả thôi.

Mẹ nói mẹ chỉ còn một mình Linh Lan là chỗ dựa, cô là cuộc đời của mẹ, là tương lai của mẹ. Mẹ đã bất hạnh cả đời rồi, cô không thể để mẹ khổ hơn nữa. Đối với Linh Lan mà nói, bây giờ cô chỉ còn cách lao đầu học hành rồi đi khỏi đây thật nhanh, chạy đến một nơi nào đó mà không ai biết mình là ai.

Linh Lan bước tới bàn học, nhặt cây bút bi ghi vào dãy cuối cùng của tờ giấy trắng.

Cảm ơn Anh Thơ.

***

Linh Lan mở lại trang mạng xã hội hoạt động bình thường, khung chat của cô và nhỏ Thơ chỉ có bài tập với bài tập như thể mọi thứ vẫn như bầu trời quang đãng trên cao, chưa hề có cơn giông bão.

Linh Lan cũng gửi tin nhắn cho Hòa Điền.

Baby nóng tính: Anh phải thi tốt nha.

Châu Ngọc: Mình gặp nhau được không?

Baby nóng tính: Thi xong mình gặp nhau, hứa với em phải thi thật tốt.

Châu Ngọc: Anh còn tâm trí đâu mà thi cử.

Baby nóng tính: Nếu anh thi không tốt em sẽ dằn vặt lắm đó.

Châu Ngọc: Anh sẽ ráng thi, em cũng không được khóc nữa.

Baby nóng tính: Nhất trí.

***

Ban giám hiệu đang điều tra người đăng dòng trạng thái. Dựa vào mối quan hệ bạn bè giữa các em học sinh, rất nhanh sau đó thầy Tống đã xác định rõ đối tượng tình nghi. Thầy thường xuyên ghé qua khối 11 hỏi thăm về hội hoa và lướt qua Xuân Đào mấy lần. Mỗi lần như thế nhỏ Đào đều rụt cổ chạy thật nhanh vào lớp, sát khí tỏa ra từ người thầy làm nó sợ. Hơn nữa nick đăng dòng trạng thái đó tuy là ẩn danh như admin vẫn có thể đọc được tên chủ tài khoản, hai chữ “Dao Dao” nghe có vẻ liên quan đến Xuân Đào.

Gần sát ngày thi mà nó vẫn chưa ôn bài xong, nghĩ tới chuyện bại lộ làm đôi vai Đào run lên. Nó co người trên ghế, run rẩy cắn móng tay đến bật máu. Tuy dòng trạng thái đó nó đã xóa luôn khi bị gỡ xuống nhưng lòng cứ bất an không thôi. Nếu bị bắt thì sao? Nếu thầy Tống mời phụ huynh thì nó chết chắc, ba sẽ giết nó trước khi nó kịp thốt lên câu xin lỗi mất.

Nghĩ đến đây Đào vội đăng nhập vào nick Dao Dao, quyết tâm xóa tài khoản.

Cốc cốc!

“Đào! Đưa lại máy tính cho anh.” Giọng anh Phong từ ngoài cửa vọng vào.

Xuân Đào giật mình chạy ra mở cửa: “Lát nữa em đưa.”

“Ba gọi em nãy giờ kìa. Xuống nhanh đi.”

Nghe vậy Xuân Đào tái mặt, nó vội vàng chạy xuống lầu, còn chưa kịp trả lại máy tính cho Đông Phong. Vì đang cần gấp nên Phong đẩy cửa vào lấy lại máy tính. Màn hình laptop của Xuân Đào vẫn đang sáng, trên đó hiển thị tài khoản tên Dao Dao.

Phong nhíu mày: “Thi đến nơi rồi mà suốt ngày sống trên Facebook.”

Cửa phòng Xuân Đào khép lại, Phong quay về phòng ôn tập chuẩn bị cho kì thi sắp tới, cũng là kì thi học kì cuối cùng trong năm tháng mang sách vở đến lớp. Lần này Phong đã cố gắng ôn tập hết sức mình, cậu sẽ lấy lại những gì đã mất. Hi vọng sau cuộc cạnh tranh này, cậu có thể quang minh chính đại cho mọi người thấy thực lực của mình. Phong cũng mong Linh Lan hồi phục tinh thần, dồn hết sức chiến với cậu trận cuối.

Kì thi cuối kì thật đáng mong chờ.