Thầy Tống mở to mắt nhìn đứa học trò vừa xông vào phòng giám thị, ông hoài nghi: “Em nói cái gì?”
Ánh mắt Đông Phong dán vào người Xuân Đào, nó sợ hãi co rút người trên ghế, đồng tử hướng xuống đất, cùng lúc đó vai nó run mất kiểm soát. Tất cả biểu hiện của Đào cho thấy nó đang hoảng loạn, nếu thật sự vô tội thì việc gì phải run rẩy như vậy. Dựa vào đó, Phong càng đinh ninh em gái cậu chính là người đăng bài về mẹ Linh Lan. Cậu rời mắt khỏi Đào, hít một hơi thật sâu rồi dõng dạc nói: “Thưa thầy, nick Dao Dao là của em. Chính em là người đăng bài viết đó.”
Thầy Tống bật cười: “Các em nghĩ tôi là trẻ con à?”
Ông liếc mắt nhìn gương mặt trắng bệch của Xuân Đào, tiếp tục nói: “Tôi liếc mắt một cái đã dư sức biết ai là chủ nick rồi.”
“Chủ nick đó là em.” Phong đinh ninh.
“Đúng như thầy nói, Xuân Đào đã nghe trộm từ phòng giám thị hôm trường tổ chức đi Mũi Né. Vì hoảng loạn nên Đào đã kể lại với em.”
“Tiếp đi.” Thầy Tống xoa cằm.
“Cho nên em biết được chuyện của mẹ Linh Lan.”
“Lý do gì em phải đăng thông tin đó vào nhóm?” Thầy hỏi.
Đông Phong hơi cúi đầu, giọng nhỏ dần: “Vì em ghét Linh Lan.”
“Sao chứ?” Lúc này thầy Tống mới chuyển sắc mặt từ thản nhiên thành bất ngờ.
“Em ghét cậu ấy.” Phong xoay đầu ra cửa, ánh mắt cậu chạm vào đôi mắt nâu mở to đầy kinh ngạc. Linh Lan không giấu nổi ngạc nhiên, cô buông thõng vai, người hơi chao đảo. Phong lạnh lùng lướt ánh mắt ngang qua gương mặt cô, miệng hơi nhếch lên: “Vì cậu ấy đã cướp mất vị trí đứng đầu của em. Thật sự em rất chướng mắt Linh Lan, mỗi khi đến lớp nghe mọi người tung hô cậu ấy là tai em đau nhức dữ dội. Linh Lan cứ như cái gai trong đầu em vậy, tại cậu ấy mà cuộc sống của em đảo lộn, gặp hàng tá phiền phức trong vấn đề học tập.”
“Cậu ấy là cái thá gì mà cướp mất vị trí của em, rõ ràng em chẳng thua cậu ấy chỗ nào. Thậm chí điều kiện học hành còn tốt hơn. Em còn được học những thứ tốt hơn, còn cậu ấy chỉ học mấy thứ tầm thương thôi. Dựa vào đâu mà vượt mặt em?”
Phong đút tay vào túi, ánh mắt hờ hững: “Chẳng phải thầy cô đã dạy tụi em thấy hành vi sai trái thì phải lên án chỉ trích sao? Mẹ cậu ta giết người thì em chỉ đăng bài cho mọi người cùng biết thôi mà. Chẳng nhẽ em phải để cậu ta che giấu việc sai trái của mẹ mình. Em chỉ làm việc đúng thôi. Mà người có mẹ như vậy mọi người phải biết để tránh, dính vào cậu ta chỉ làm ảnh hưởng đến người khác.”
Quai hàm của thầy Tống cứng đờ, những gì ông nghe vượt sức tưởng tượng của một người làm nghề gõ đầu trẻ. Bao nhiêu năm đi dạy, đây là lần đầu tiên ông nghe thấy từng câu từng lời kinh khủng như thế. Nhìn Đông Phong mặt không chút cảm xúc, rốt cuộc khi nói ra những lời này Phong đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Thầy Tống mấp máy môi định nói gì đó đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng thất thanh: “Điền!”
Ngay lập tức cái bóng to cao vụt qua mặt thầy, lao như điên về phía Đông Phong. Động tác nhanh đến mức khi tiếng bàn ghế đổ xuống đất, mọi người mới thấy Đông Phong ngã ra sàn, khóe môi bật máu. Hòa Điền siết chặt cổ áo Đông phong, mắt cậu ngùn ngụt lửa giận. Điền bây giờ như mất hết lí trí, gầm lên như một con hổ hăng tiết: “Thằng khốn nạn! Mày nói cái gì? Mày ngon nói lại tao xem!”
Dứt lời Hòa Điền giơ tay lên cao rồi giáng xuống miệng Phong thêm một cú đấm thô bạo. Ngay từ phút giây thừa nhận nick Dao Dao là của mình, Đông Phong không còn gì để mất. Cậu ấy đã buông lòng tự trọng và tự tôn của mình xuống để nhận hết lỗi lầm về phía mình. Phong thấy Hòa Điền chửi mình là thằng khốn nạn rất đúng, chính cậu ấy còn kinh tởm những gì mình vừa nói. Nhưng biết sao được? Chỉ khi nặng lời như vậy thầy giám thị mới tin tất cả chuyện đó là cậu làm. Đông Phong biết mình có lỗi nên khi bị Điền đấm, cậu chỉ nhắm mắt chịu trận, hoàn toàn không phản kháng.
“Mở cái miệng ra nói lại lần nữa! Thằng chó! Mày không dám nói hả?” Điền như phát điên giật lấy cổ áo Đông Phong.
Thầy Tống vội lao vào ngăn hai đứa lại nhưng đối với một đứa đang nổi đóa thì việc kéo nó ra rất khó khăn. Linh Lan cũng chạy vào giúp thầy một tay, cô nhìn thấy khóe môi Phong rỉ máu và ánh mắt điên loạn của Điền. Linh Lan gọi đến khàn cả cổ: “Điền! Dừng lại đi! Hòa Điền!”
Cuối cùng thầy giám thị cũng kéo được Điền ra khỏi người Phong, Linh Lan giữ chặt áo cậu, liên tục cầu xin cậu bình tĩnh lại. Điền lùi về sau mấy bước, ánh mắt lạnh lùng vô hồn. Bên tai cậu chẳng còn nghe rõ ai đang nói gì vì cơn giận đã lấn át tất cả.
Đông Phong lồm cồm bò dậy, giương đôi mắt bất lực nhìn mọi người. Xuân Đào vội vàng đỡ anh trai, nó khóc ầm lên thảm thiết.
Tất cả mọi thứ bây giờ rối như một cuộn tơ vò, tiếng khóc, máu chảy và cả tiếng quát tháo của thầy Tống. Mọi thứ dồn dập ập tới khiến Linh Lan choáng váng, cô còn không có thời gian thoát khỏi những lời độc địa của Phong đã phải chứng kiến cảnh Điền vì cô mà lao vào đánh người. Thế giới của Linh Lan sụp đổ, cô cắn chặt môi đến bật máu. Nhìn tay Hòa Điền vẫn nắm chặt thành đấm. Bất giác cô nhớ lại rất nhiều chuyện.
Hòa Điền không bao giờ đánh nhau dù có ăn chơi thế nào, cậu cũng không động tay động chân với người khác. Tất cả là vì cậu luôn giữ cho mình là một người lương thiện như nguyện vọng của bà nội.
Đêm trăng ngày Trung Thu bà nội đã dùng đôi mắt chất chứa rất nhiều tình yêu nói: “Ham chơi một chút cũng không sao, không phải học sinh xuất sắc cũng được. Kỳ vọng của bà là Điền sống lương thiện, không hổ thẹn với đời. Vậy là được rồi.”
Hôm bà nội bị bệnh, cô đã nghe được ước muốn của bà.
“Hai đứa cũng phải khỏe mạnh, hạnh phúc. Tới đó nội sẽ lên chùa thắp hương tụng kinh, cầu bình an cho tụi con.” Bà nói như cười, ấy thế mà mắt có lớp màng mỏng như sương phủ: “Nội hy vọng đứa nào cũng nên người, sống chính trực không hổ thẹn, đời tư trong sạch không một vết nhơ.”
Linh Lan ngước mắt nhìn cảnh tượng hỗn độn xung quanh, tiếng thầy Tống chất vấn. Cô Liễu dưới phòng y tế chạy đến xem tình hình của Phong. Xuân Đào la hét ầm ĩ tố cáo hành vi đánh nhau. Cô nghiêng đầu nhìn vạt áo sơ mi trắng mà mình vẫn luôn nắm chặt. Cậu thiếu niên đứng bất động, cả người toát lên vẻ lạnh lùng ngông cuồng.
Phút giây đó Linh Lan cảm thấy dường như Điền đã khác đi rồi, cậu không còn là chàng thiếu niên giữ mình luôn lương thiện nữa và cô cũng chẳng là cô bé không một vết nhơ. Vết nhơ của cuộc đời cô lan ra nhuốm bẩn cả cuộc đời Hòa Điền. Mắt Linh Lan cay cay, từng giọt từng giọt trong vắt rơi xuống.
Đông Phong nói đúng, dính vào cô chỉ làm ảnh hưởng đến cuộc đời người khác, vì cô mà Điền đã hủy hoại cuộc đời mình rồi. Linh Lan cảm thấy nghẹt thở, cô chao đảo tựa vào bàn. Mọi thứ trong đầu vỡ tung ra, vụn vỡ hóa thành tiếng nấc bi thương. Mớ hỗn độn này là từ cô mà ra.
***
Hai học sinh đánh nhau bị gọi phụ huynh lên ngay lập tức. Về phía Đông Phong, ba cậu ấy khi nhận được tin liền nói sẽ sắp xếp lên trường ngay. Đến Điền, khi thầy Tống nhấc máy định gọi cho bà nội. Sắc mặt Điền vẫn lạnh lùng như trước. Thầy thở dài rồi nhấc máy ấn gọi, đầu dây bên kia đổ ba bốn hồi chuông rồi bắt máy.
Kì lạ thay, giọng nói già nua của bà lão lớn tuổi mọi lần được thay bằng giọng nam trung niên trầm khàn: “Alo.”
Thầy Tống hắng giọng: “Tôi là Vũ Văn Tống, giáo viên của em Phạm Hòa Điền. Tôi có thể gặp phụ huynh của em Điền ngay bây giờ không?”
“Tôi là phụ huynh của Hòa Điền, thầy cứ nói đi.” Đầu dây bên kia đáp lời.
“Em Phạm Hòa Điền có mâu thuẫn và ra tay đánh bạn, tôi xin được mời phụ huynh của em đến trường làm việc ngay bây giờ. Không biết anh có đến trường được không ạ?”
Người bên kia khựng lại đôi chút rồi: “À... tôi sẽ đến trường giải quyết ngay.”
“Vâng.”
Hòa Điền lắng nghe cuộc trò chuyện của thầy với bà, nhận ra thầy gọi người bên kia đầu dây là anh. Sắc mặt cậu càng tệ hơn nữa, Điền đứng dậy đút tay vào túi định bỏ ra ngoài. Thấy vậy, Linh Lan kéo cậu lại, lắc đầu: “Đừng đi mà.”
Điền cứ lầm lầm lì lì không nói, thái độ giống như lần ba cậu về thăm bà. Chẳng lẽ... người nghe máy là ba cậu ư?
Ba mươi phút sau, ngay bên cạnh chiếc ô tô màu đen bóng loáng mà ông Thịnh hay lái là một chiếc Maybach màu bạc ánh kim loại thu hút mọi ánh nhìn. Bất cứ ai nhìn thấy nó đều trầm trồ bởi vẻ hòa nhoáng sang trọng. Ông Trọng mở cửa xe bước xuống, khí thế oai nghiêm càng làm người ta thêm ngưỡng mộ. Vẫn theo phong cách cũ, ông khoác chiếc áo polo màu trắng phối đen, quần tây suông cùng giày tây. Ông Trọng ung dung bước thẳng vào sảnh tìm phòng giám thị.
Khi phụ huynh đến, phòng giám thị bỗng trở nên chật chội và người không liên quan đến vụ đánh nhau bị mời ra ngoài, đó chính là Linh Lan. Cô chỉ chạm mặt ông Trọng một lần, khí thế của ông dư sức đè bẹp một đứa nhóc lớp 12 như cô. Ánh mắt của ông khi lướt ngang qua, cô có cảm giác ông đã biết hết mọi chuyện rồi. Kể cả quan hệ của cô và con trai ông ấy.
Anh Thơ luôn đợi cô ngoài cửa, thấy cô xuất hiện với cái mặt buồn rũ rượi, nhỏ lao tới hỏi han: “Sao vậy? Trong đó có chuyện gì vậy?”
Linh Lan vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngơ đáp: “Hở?”
“Nghe nói thằng Điền đánh Phong hả? Cái chú vào bước vào có phải ba thằng Điền không?”
“Phải. Sao vậy?”
Thơ trợn mắt há hốc miệng: “Chú ấy là ba của Điền thật ư?”
Thái độ của Thơ làm Linh Lan hơi hoảng: “Sao vậy?”
“Chú ấy là Phạm Trung Trọng đó! Chủ tịch tập đoàn Hưng Phát mà mọi người thường hay xuất hiện trên báo doanh nhân đó!”
Con trai chủ tịch tập đoàn chỉ sống trong một căn nhà nhỏ hai tầng, đi học ở một ngôi trường bình thường và yêu đương với một đứa không ra gì.
Linh Lan như chết lặng.