Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 75-2: Quyết định



Linh Lan rời khỏi vòng tay Hòa Điền, cô ngẩng đầu nhìn cậu một lúc, nhất thời chưa biết phải nói gì.

Điền hơi mím môi: “Anh sẽ đi.”

Đôi mày cô khẽ nhíu lại, hoang mang hiện lên trong mắt: “Đi đâu?”

“Chưa biết, nhưng anh không muốn ở đây nữa. Anh mệt rồi.”

“Không ở đây thì đi đâu?”

Hòa Điền xoay người tựa nhẹ vào xe, đôi mắt đen láy ngước lên nhìn bầu trời tối mịt như quyết định của cậu lúc này. Điền muốn đi, nhưng chưa biết đi đâu, vùng vẫy khỏi những người muốn áp đặt cậu nhưng lại chẳng thể đưa ra quyết định của mình. Nực cười quá phải không? Cậu vuốt mặt mệt mỏi: “Anh không biết, giờ anh chỉ muốn đi thôi.”

Cô khẽ chạm vào bàn tay buông xuôi của cậu, nhẹ giọng: “Anh có chuyện đúng không?”

Linh Lan biết người đứng ra giải quyết chuyện đó là ba của Hòa Điền. Dựa vào mối quan hệ giữa hai cha con không được tốt cộng thêm chuyện đánh nhau tày trời nữa thì không dễ gì ba bỏ qua cho cậu. Và một người luôn mong cháu mình sống lương thiện như bà nội chắc sẽ buồn lắm. Điền thương bà như vậy, thấy bà nội buồn thương trong lòng sẽ tự trách. Đó có thể là lý do cậu muốn đi, trốn tránh mọi thứ.

Đối với câu hỏi của Linh Lan, Điền tạm giữ im lặng. Hiện tại cậu không muốn ở lại căn nhà đó. Vì cậu đã làm bà nội thất vọng, sự tự trách khiến cậu trở nên hèn nhát chỉ muốn tránh mặt bà. Khi tiếng cãi nhau giữa bà nội và ba nổ ra dưới tầng trệt, lời nào cũng như đạn lạc ghim vào trái tim cậu. Điền dằn vặt nên chẳng dám nói chuyện với bà, oán giận khi ba cậu tự ý quyết định mọi thứ. Đôi khi cậu mong mỏi ba có thể trò chuyện với cậu một chút, hỏi về những thứ cậu muốn làm hay chỉ đơn giản là lắng nghe ước muốn của cậu. Nhưng ông ấy không làm thế, chỉ cần ông ấy muốn, cậu sẽ trở thành con rối theo ý của ông. Mọi thứ đều do ông ấy định đoạt.

Điền đã quen sống trong căn nhà nhỏ hạnh phúc với bà nội, đi học ở một ngôi trường tốt đẹp, gặp và yêu một cô gái giản dị. Cậu mãn nguyện với cuộc sống hiện tại cho đến khi ba cậu tự ý đưa cậu đến trời Anh. Ném cậu vào một môi trường xa lạ không có tiếng mẹ đẻ, không có sự ấm áp của mái nhà có giàn hoa giấy và cắt đứt mọi mối quan hệ của cậu ở đây. Quá khó để cậu chấp nhận chuyện đó. Vì vậy cậu sẽ đi, trước khi ông ấy bắt được cậu.

“Nếu anh không đi, anh sẽ phải sang Anh.”

“Sang Anh?” Linh Lan ngạc nhiên.

Cậu gật đầu nặng nề: “Không rõ ngày về. Ba muốn anh về ở với ông ấy, mà ông ấy sắp đi Anh.”

“Linh Lan.” Cậu giữ chặt vai cô: “Anh phải đi trước khi bị ép sang Anh.”

Linh Lan thẫn thờ như người mất hồn.

***

Giữa khuya, đèn trong phòng Linh Lan vẫn chưa tắt. Trước mặt là màn hình IPAD sáng rực, thông tin chân trời Anh Quốc đang rộng mở. Nền giáo dục thuộc top thế giới, có nhiều trường đại học danh giá, bằng cấp được công nhận toàn cầu. Nước Anh tươi sáng và đầy hứa hẹn, ai cũng mơ bước chân đến đó một lần thay đổi cuộc đời. Điều quan trong nhất là khi đến một môi trường mới, trải nghiệm và kinh nghiệm sống chính là thứ quý báu được tích lũy trong đời người. Nhìn ở mặt nào, quyết định đi Anh vẫn là quyết định tốt nhất.

Tab thứ hai mà cô mở tối nay là trang báo doanh nhân, ở đây có rất nhiều bài viết về chủ tịch Phạm Trung Trọng của tập đoàn Hưng Phát. Ông là một doanh nhân nổi tiếng về chiến lược kinh doanh và cả hoạt động xã hội. Một người có thể sánh với bốn chữ đức cao vọng trọng. Tập đoàn Hưng Phát phát triển vững mạnh dưới tay ông. Có rất nhiều bài báo ca ngợi về ông nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ bài nào nhắc đến gia đình riêng. Người ta chỉ biết ông từng đổ vỡ hôn nhân mà thôi.

Linh Lan bật cười chua xót. Căn nhà nhỏ ở dưới quê của cô còn không bằng nhà vệ sinh của tập đoàn nhà Hòa Điền.

Cứ ngỡ hai đứa dường như không có khoảng cách về gia thế, an tâm đem lòng yêu những điều bình dị của nhau. Hóa ra không phải như thế. Cô và cậu như hai đám mây lơ lửng trên bầu trời, cùng nhau phiêu diêu đến một đoạn nào đó, rồi giông tố kéo sấm chớp đến, giáng một tia sét chia cắt hai đám mây. Sau khi vô tình buông tay nhau, một bên chợt nhận ra mình không thể tiến đến gần áng mây kia nữa. Ở giữa có một khoảng không rất dài mang tên môn đăng hộ đối.

Đáng nhẽ ngay từ đầu Linh Lan phải nhận ra chứ. Một cậu con trai lúc nào cũng toát ra khí chất không vương bụi trần, quần áo hợp mốt, kiêu ngạo khinh khỉnh. Cậu giỏi tiếng Anh đến bất ngờ, có lẽ thuở nhỏ từng học trường quốc tế cũng nên. Căn nhà nhỏ hai tầng chỉ có hai bà cháu cùng sinh sống, trong nhà không có người lao động, lúc nào cũng đầy đủ mọi thứ. Cậu sẵn sàng bỏ một đôi giày bốn triệu chỉ vì một vài giọt nước mắt của cô gái nghèo. Tiền bạc đối với Hòa Điền chưa bao giờ là quan trọng cả.

Một người có gia cảnh xuất sắc, tiền đồ tươi sáng vậy mà lại dính vào một đứa như Linh Lan. Đắng cay ngoảnh lại nhìn thân mình, nhà nghèo còn phức tạp, tiếng xấu thì đồn xa. Đi học không được lòng mọi người. Cô chẳng có gì tốt đẹp hết. Chuyện tình của cô như một quyển cổ tích buồn. Chẳng qua chỉ là thái tử dừng chân, bẻ một cành linh lan đặt lên ô cửa xe ngựa, khi về tới cung điện, trăm hoa đua sắc khác vẫn chờ chàng. Thật ra thái tử ấy không nên dừng chân, dẫu sao hoa bên đường chưa từng xứng với chàng.

Bông hoa thê thảm đó chính là Linh Lan, là cô hại cuộc đời của cậu. Nếu không vì cô mà Điền ra tay đánh Đông Phong thì mọi chuyện đã khác. Cậu vẫn là chàng thiếu niên ngông cuồng có trái tim ấm áp, một đứa cháu ngoan luôn nghe lời bà và là một cậu bé có rất nhiều kì vọng. Linh Lan vẫn nhớ như in ánh mắt tràn đầy hi vọng mỗi khi bà nội nhắc đến Hòa Điền, hình ảnh ấy xuất hiện trong đầu làm cô nhói đau. Cơn dằn vặt như sóng thần ào đến, cô nhắm mắt lại, trốn tránh tất cả. Song, dường như dằn vặt không buông tha cho Linh Lan, nó xoáy cô vào cơn sóng, nhấn chìm cô xuống biển sâu.

Ẩn sâu cơn sóng đó là câu nói mãi mãi vang vọng: “Chẳng phải thầy cô đã dạy tụi em thấy hành vi sai trái thì phải lên án chỉ trích sao? Mẹ cậu ta giết người thì em chỉ đăng bài cho mọi người cùng biết thôi mà. Chẳng nhẽ em phải để cậu ta che giấu việc sai trái của mẹ mình. Em chỉ làm việc đúng thôi. Mà người có mẹ như vậy mọi người phải biết để tránh, dính vào cậu ta chỉ làm ảnh hưởng đến người khác.”

“Dính vào cậu ta chỉ làm ảnh hưởng đến người khác.”

“Dính vào cậu ta chỉ làm ảnh hưởng đến người khác.”

“Dính vào cậu ta chỉ làm ảnh hưởng đến người khác.”

***

Hòa Điền lững thững bước vào nhà, bà nội ngồi đợi ở sofa từ bao giờ.

“Con đi đâu vậy?”

“Con đi dạo.” Cậu đáp.

Bà nội chỉ tay xuống sofa, vỗ vỗ hai cái tỏ ý bảo Hòa Điền ngồi xuống. Cậu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, mùi dầu gió và hơi ấm từ bà khiến cậu an lòng phần nào. Bà nội giơ tay vuốt nhẹ mái tóc cháu trai, từng cử chỉ chất chứa rất nhiều tình thương. Bà nhẹ giọng: “Sao bà nội chừa cơm trong bếp không ăn?”

Điền hơi thu mình: “Con không đói.”

Bà nghiêm giọng: “Không đói cũng phải ăn.”

Sau đó bà nội nhẹ giọng dần: “Con bỏ bữa bà nội buồn lắm.”

Nghe vậy Hòa Điền bật dậy bước vào bếp, ánh đèn trong căn bếp như thắp sáng luôn phòng khách hắt hiu. Cậu bới một tô cơm đầy, ngoan ngoãn ngồi ăn để bà yên lòng. Bà nội vui lắm, bèn đứng dậy cắt thêm trái cây cho cháu trai. Đã từ rất lâu rồi, việc chăm sóc Hòa Điền mỗi ngày là niềm hạnh phúc tuổi già của bà. Nghĩ đến quyết định sắp tới của mình, tay chân bà nội như vô lực, quả cam vàng trên tay khẽ rơi xuống bồn. Bà nội chống tay khom lưng, nước từ đôi mắt lan ra vết chân chim ở đuôi mắt.

“Nội sao vậy? Sao lại khóc?” Cậu hốt hoảng đứng dậy: “Con ăn cơm rồi mà, con không bỏ bữa nữa đâu. Con xin lỗi nội.”

Bà nội quệt ngang giọt nước mắt rồi xoay người nhìn Hòa Điền một hồi lâu, khóe môi nhăn nheo cong lên nhưng nước mắt trên mi vẫn cứ rơi. Nhìn đứa nhỏ mới ngày nào dọn về nhà ở với bà, lúc đó nó nhỏ xíu, vẫn còn mê mẩn đồ chơi siêu nhân. Ấy vậy mà từ lúc nào mà nó đã cao lớn đẹp trai thế này, chỉ một lần chớp mắt nữa thôi, nó sẽ lớn nhanh như thổi, tràn đầy sức sống bước vào đời. Bà thương đứa trẻ này nhất, nó ở với bà, không dám làm bà buồn lòng.

Càng thương cháu trai bà càng hiểu, bốn bức từng và môi trường bình thường không thể làm cho hoa hướng dương rực rỡ được. Phải là một nơi có thật nhiều nắng, đất phải tơi xốp đầy dinh dưỡng. Có thế hoa hướng dương mới nở đẹp nhất. Cháu trai của bà cũng vậy, tuổi trẻ của nó phải trải nghiệm những thứ tốt nhất, nơi có ánh nắng đẹp, môi trường tuyệt vời nhất. Đó mới là điều tốt nhất dành cho nó, đời người ngắn dài có lúc, có kiến thức và kinh nghiệm sống mới ứng phó được với thế gian.

“Con.” Giọng bà nội run run: “Ở với ba phải nghe lời biết chưa?”

Hòa Điền ngẩn người nhìn bà.

“Bà nội lúc nào cũng mong con hạnh phúc, nhưng trước khi hạnh phúc con phải nên người. Đi xa, học mới, ngắm nhìn những thứ trước giờ chưa từng thấy, học hỏi để nên người.” Bà nội trào nước mắt: “Đi Anh với ba đi con.”

“Con không đi!” Điền dứt khoát nói.

“Đừng có cứng đầu nữa.” Bà vỗ vỗ vào vai cậu: “Ba mày sắp xếp xong hết rồi.”

“Sao ai cũng muốn sắp xếp cuộc đời của con vậy?” Cậu đặt tô cơm xuống, đau đớn nhìn bà: “Ngay cả nội cũng vậy.”

Bà chỉ mỉm cười, rưng rưng nước mắt: “Có thể bây giờ con rất giận ba và bà nội, nhưng sau này con sẽ hiểu thôi.”

“Điền à! Con đi Anh là ước nguyện của bà nội.”