Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 75: Quyết Định



Vụ đánh nhau của Hòa Điền và Đông Phong được hai bên phụ huynh và ban giám hiệu nhà trường giải quyết riêng. Một cô học sinh như Linh Lan không được phép góp mặt, đám đông vây quanh phòng giám thị cũng bị thầy cho giải tán hết. Cũng vì vậy mà tin tức vụ đánh nhau ở phòng giám thị nổi như cồn trong trường.


Theo như mọi người hóng hớt được thì ba của Hòa Điền đã bắt cậu cúi đầu xin lỗi Đông Phong, bồi thường thiệt hại về thể chất và tinh thần. Ông Thịnh – ba của Phong đồng ý hòa giải và đền bù. Về phía nhà trường đưa ra kỷ luật đối với hai em học sinh, Đông Phong bị kỷ luật đình chỉ học một tuần và phải hòa giải với Linh Lan. Hòa Điền bị kỷ luật hai tuần, trong thời gian đó, cậu phải biết ăn năn hối cãi. Nếu không, trường sẽ cân nhắc đến biện pháp cho thôi học một năm.


Sự việc này gây chấn động toàn trường và cũng kể từ đó, Linh Lan không còn gặp được Hòa Điền nữa. Cậu tựa một làn nước bốc hơi bay đi mất, giống hệt như chưa từng tồn tại trong cuộc sống của cô.


***


Tại nhà Hòa Điền, bà nội và ba cậu diễn ra một cuộc tranh cãi ác liệt.


“Tao không cho phép mày đưa thằng Điền đi! Tại sao mày dám làm visa cho nó?” Bà nội gào lên.


Ông Trọng ngồi trên ghế nhấp nhẹ một ngụm nước, bình tĩnh đáp: “Nó là con trai của con, ba đi đâu con theo đó. Tại sao con lại không được làm visa cho nó?”


Bà nội vuốt ngực trấn cơn giận, lia đôi mắt giận dữ nhìn con trai: “Mày đã hỏi ý nó chưa? Nó có muốn sang bên đó với mày không? Mày cũng hỏi ý mẹ chưa?”


“Tại sao con phải hỏi?” Ông Trọng đặt cốc nước lọc xuống bàn, dùng đôi mắt đanh thép nhìn mẹ: “Chẳng phải trước đó con đã thỏa thuận với mẹ rồi sao? Nếu nó sống đàng hoàng thì nó vẫn sẽ ở với mẹ. Nhưng mẹ cũng thấy rồi đó.”


“Nó học được cái thói du côn đánh bạn rồi kìa. Cuối kì hai nhưng vẫn bị trường kỷ luật, còn có khả năng bị đuổi học một năm. Con phải xin lỗi người ta biết bao nhiêu mới hòa giải được. Chưa kể đến đền bù thiệt hại cho người ta. Nó ở với mẹ cũng chẳng tốt lên được bao nhiêu. Đã đến lúc thằng Điền về ở với ba nó rồi.”
Nhắc đến chuyện đánh nhau, bà nội càng suy sụp hơn. Bà ngồi thụp xuống ghế ôm mặt bất lực. Người hiểu Điền nhất là bà, tuy nó có ham chơi thích đi tụ tập nhưng tâm tính tốt. Trước giờ chưa ức hiếp ai, quy tắc của nó là không đánh người. Bà vẫn chưa hiểu nổi lý do gì mà tự vi phạm cái quy tắc sắt thép đó để bị kỷ luật nặng đến mức này. Cháu của bà là một đứa trẻ lương thiện, nào có phải là phường lưu manh như thế?


“Mày vẫn chưa nói cho mẹ biết lý do nó đánh bạn.”


Ông Trọng nhướng mày: “Nó vẫn chưa nói cho mẹ biết à?”


Từ hôm đó tới giờ Điền cứ lầm lầm lì lì không chịu mở miệng.


Ông Trọng ngoảnh mặt nhìn về phía cầu thang dẫn lên lầu, ánh mắt sâu xa: “Chắc là vì con nhỏ đó.”


“Ai?” Bà nội nhíu mày.


“Cái con bé thường tới đây mỗi chủ nhật.” Ba Điền ngả lưng tựa vào ghế, tay khoanh trước ngực: “Thằng Đông Phong đó đăng bài viết gì đấy động chạm tới con bé đó nên thằng Điền mất kiểm soát lao vào đánh thằng Phong.”


Rồi ông hạ giọng: “Mẹ biết con bé đó mà, chính mẹ nhờ nó tới kèm thằng Điền học hành còn gì?”


Con bé mà ba Điền nhắc đích thị là Linh Lan, vậy là vì Linh Lan nên Điền mới đánh bạn. Bà nội xoa trán dịu đi cơn đau đầu. Hai đứa nhỏ hiền lành của bà bị làm sao thế này? Tại sao bây giờ còn dính líu đến vụ đánh nhau. Rõ ràng tụi nó ngoan ngoãn, biết chừng mực lắm mà. Bà nội lắp bắp: “Sao có thể... sao có thể vậy được?”


“Mẹ luôn nói thằng Điền ở đây ngoan ngoãn lắm, giờ thì hay rồi.” Ông Trọng đút tay vào túi rồi đứng dậy: “Cứ như thỏa thuận của con với mẹ đi, từ giờ thằng Điền sẽ ở với con. Kế hoạch là sắp tới cả nhà con sẽ sang Anh một thời gian vì dự án công việc, Ánh đã sắp xếp diện du học phù hợp với thằng Điền rồi. Cũng may là học hành tổng kết đủ 7.0 nên khống vấn đề gì. Con đã sắp xếp cho mẹ quay về ở với em Nhã. Có em gái chăm sóc mẹ tuổi già con cũng an tâm hơn, con sẽ sắp xếp về thăm mẹ.”


Rầm!


Bà nội đập tay xuống bàn một tiếng rõ to, lồng ngực căng phập phồng, bà quát lên: “Tao đã nói là không đưa nó đi đâu hết!”


“Mẹ à!” Ông Trọng nhíu mày xoay người lại: “Mẹ biết ra nước ngoài sẽ tốt cho nó mà. Đôi khi chấp nhận cũng là một cách yêu thương. Con thật sự rất nhớ nó, con muốn sống cùng với nó và cho nó những thứ tốt nhất. Và con cũng không muốn những điều như ở trường hôm đó lặp lại nữa. Gia đình mình sống như bình thường được không? Chia ra ai ở với ai làm gì? Ngay từ đầu mình là một gia đình mà.”


“Con mong mẹ hiểu và tôn trọng những quyết định của con.”


Nhất thời bà nội chẳng thể thốt nên lời, vì bà biết cái gì mới thật sự tốt cho Điền. Bà ngẩng đầu nhìn lên tầng hai mà trào nước mắt. Chuyện đã tới mức này rồi, bị kỷ luật như vậy đi học cũng chẳng vẻ vang gì. Huống hồ con trai bà nói đúng, bà cũng muốn mang những điều tốt nhất đến cho Điền. Thật lòng mà nói, nó sống tại căn nhà nhỏ hai tầng này đã là một sự thiệt thòi rồi. Với gia thế gia đình, địa vị của ba nó, đáng ra nó phải được nhận những thứ tốt đẹp hơn. Điền cũng lớn rồi, đã đến lúc bay nhảy học được nhiều thứ hơn. Bà nội hít một hơi thật sâu, lặng lẽ cảm nhận đau đớn trong lòng.


Hòa Điền tựa lưng vào tường, nép mình trong góc tối nghe hết cuộc trò chuyện của ba và bà nội. Sắp tới cậu phải theo ba sang nước ngoài, ông ấy chưa từng hỏi ý cậu một lần. Ông ngang nhiên rời đi với gia đình mới rồi lại ngang nhiên đón cậu đi. Ông ấy chưa từng quan tâm đến cảm giác của cậu. Điền cảm thấy mình giống hệt một con rối rơi vào tay người này rồi truyền sai tay người kia, họ có thể tự do uốn nắn cậu như mong muốn riêng. Nhưng những gì họ làm không phải là mong muốn của cậu.


***


Rời khỏi nhà khi không gian yên ấm thường ngày đã chìm vào bóng tối, tiếng cãi vả và những quyết định dần biến mất. Cậu nhẹ nhàng bước xuống lầu, lẻn ra khỏi nhà khi trăng đã lên cao. Ai cũng có quyết định cho cuộc đời cậu, chính cậu cũng tự có quyết định riêng của mình.


Bánh xe dừng tại quán Bi-a đối diện cửa tiệm tạp hóa Năm Thủy. Điền đá chống xe, ngước mắt nhìn căn phòng vẫn sáng đèn trên tầng, cửa sổ khép hờ. Cậu moi điện thoại ra, chần chừ một lúc cũng ấn vào dãy số quen thuộc. Mãi cho đến khi chuông đổ gần hết, người bên kia mới nhấc máy trả lời.


“Alo.” Linh Lan cất giọng kèm theo sự lo lắng: “Có chuyện gì thế? Anh ổn không?”


Tuy Linh Lan đã nghe máy nhưng người lặng im là Điền, sự im lặng đó là cô hoang mang gấp bội: “Alo? Alo anh sao thế?”


Hồi sau cậu mới cất giọng: “Anh gặp em một chút được không?”


Trực giác mách bảo, Linh Lan vội bước xuống giường, đẩy cửa ra. Trước mắt cô là quán Bi-a đã xuống đèn, chàng trai đứng ở đó mờ nhạt trong bóng tối, cậu cũng ngước mắt nhìn về phía cô. Giây phút đó thời gian như ngưng động, hai đứa lẳng lặng cảm nhận nhau trong biết bao điều chưa thể nói.


“Em xuống ngay.” Linh Lan phá vỡ khoảnh khắc im lặng đó rồi xoay người bỏ lại ô cửa sổ phía sau lưng.


Điền đứng trước cửa quán Bi-a quen thuộc cũng là nơi lần đầu cậu nhìn thấy Linh Lan, cô gái có đôi mắt sáng đứng ngẩn ngơ khi thấy muôn màu phố thị. Nơi lần đầu cậu ngái ngủ chạy xe đến đón một cô gái xa lạ đi mua sách. Và rồi từ lúc nào cô ấy bước vào cuộc sống của cậu, cho cậu học được cách cảm nhận mọi thứ theo một cách khác, thế là cậu yêu. Hòa Điền nhìn Linh Lan chạy về phía mình, bất giác cậu dang rộng đôi tay, chờ được đón cô ấy vào lòng. Suốt mấy ngày nhốt mình trong phòng, cậu đã mong mỏi khoảnh khắc này rất lâu.


Linh Lan sà vào lòng Hòa Điền, cảm nhận hơi ấm cùng sự hoảng loạn của cậu, đâu đó trong vòng tay này có thêm một nỗi buồn giấu kín.


“Mấy ngày qua anh đi đâu vậy? Cứ như biến mất ấy. Em lo lắng lắm, tin nhắn cũng không thấy trả lời. Anh ổn không?"


Hòa Điền cúi đầu nhìn Linh Lan ánh mắt dạt dào tình cảm, cậu vén lọc tóc mai ra sau tai Linh Lan, giọng trầm trầm: “Anh ổn mà.”


Cô ngước đôi mắt nâu nhạt long lanh nhìn cậu: “Lại nói dối nữa rồi. Anh không ổn, rõ ràng là đang không ổn.”


“Tại em hết, đúng không? Nếu không vì em thì anh cũng không đánh Đông Phong. Vì vậy nên anh bị ba phạt đúng không? Anh bị bà nội trách đúng không?”
Hòa Điền không đáp chỉ lặng lẽ ôm cô chặt hơn.


Điều đó càng làm Linh Lan có cảm giác mình là người sai, áy náy và dằn vặt lấn át tâm trí cô. Ngay cả cái ôm của cậu cũng chẳng thể xoa dịu, cô gục đầu vào ngực cậu, bất lực đến mức chất giọng trong trẻo cũng hóa thì thào: “Em xin lỗi. Em xin lỗi. Lỗi của em. Đáng ra ngay từ đầu chúng ta không nên bắt đầu. Do em hại anh rồi đúng không? Em làm bẩn cuộc đời của anh rồi.”


“Linh Lan.” Cậu giơ tay gạt giọt nước mắt trên má.


Hòa Điền cúi đầu, một tay luồn qua làn tóc dày, tay còn lại nhẹ nhàng nâng mặt Linh Lan. Cậu nhẹ nhàng đặt lên đôi môi khô ráp một nụ hôn trấn an, hai đôi môi cô độc chạm vào nhau, chẳng có dư vị ngọt ngào như lần ở trong photobooth. Sâu trong cái hôn này có thêm một chút xót xa.


Nụ hôn phớt qua rồi kết thúc, Hòa Điền ghì Linh Lan vào lồng ngực: “Không phải lỗi của em.”


“Là lỗi của anh, đừng bỏ rơi anh.”