Thời gian bị kỷ luật của Hòa Điền kết thúc cũng là lúc hoa phượng bốn gốc trường nở rộ, mùa hè đã đến ôm lấy mảnh sân trường vương nắng. Khối 11 chính thức nghỉ hè, còn những chiến binh năm 12 vẫn ngày đêm mài dũa sách vở. Linh Lan ngồi trong lớp, ngẩn ngơ nhìn ánh nắng chói chang ngoài ô cửa sổ, trong đầu cô bây giờ như có hàng trăm hàng vạn suy nghĩ. Chủ yếu xoay quanh về nước Anh và những điều tốt đẹp ở đó.
Đời người được lên máy bay một lần đi đến một nơi thật xa đã là niềm hạnh phúc, huống hồ là một nơi tươi đẹp như nước Anh. Hòa Điền xứng đáng nhận những thứ tốt đẹp như vậy.
Linh Lan cúi đầu ghi vu vơ vào vở bốn chữ: Bay đi thật xa.
Tan học cô có hẹn với cậu.
Bầu không khí của hai đứa chùng xuống hẳn, đi cạnh nhau nhưng chẳng ai mở lời. Dường như cả hai đều có linh cảm rằng đối phương sắp nói gì đó trọng đại lắm. Mà chuyện trọng đại này chắc chắn sẽ đau lòng. Vì thế cô và cậu cứ đi cùng nhau, lang thang hết tầng này đến lầu kia. Cho đến khi chân Linh Lan dừng bước tại một trung tâm Anh ngữ nằm lạc lõng giữa các cửa hàng quần áo và ăn uống. Cái biển bằng sắt dựng ngay phía trước, trên đó là tấm ảnh máy bay đang cất cánh và câu slogan ý nghĩa: Tiếng Anh có thể đưa bạn bay đến nơi tốt đẹp nhất.
“Bay đến nơi tốt đẹp nhất.” Cô lẩm bẩm. Trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng Hòa Điền ngồi trên máy bay, đôi mắt đen láy hướng ra ngoài cửa sổ. Đắm chìm theo những gợn mây lửng lờ. Rồi trời sáng lên, máy bay đáp đến vùng hứa hẹn, thay đổi cuộc đời chỉ trong mười mấy tiếng.
Hòa Điền cảm nhận được sự lắng đọng của Linh Lan, cậu kéo tay cô đi nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu.
“Tấm biển đó hợp với anh lắm.” Cô nói.
“Hợp cái gì?”
“Bay đến nơi tốt đẹp nhất.” Cô mỉm cười ngước mắt nhìn cậu: “Như vậy là hạnh phúc nhất.”
Cậu nheo mắt: “Em đã bay đến đó chưa? Sao em biết được hạnh phúc hay không?”
“Em chưa đến đó bao giờ nhưng nếu có cơ hội bay đến đó, em sẽ thấy hạnh phúc lắm.” Cô kéo tay cậu chậm bước: “Đi Anh đi, đi đến nơi hạnh phúc.”
Lần này người dừng bước là Hòa Điền, cậu chăm chú nhìn Linh Lan thật lâu: “Đến đó anh sẽ không hạnh phúc.”
“Ở đó có ba mẹ, có gia đình, anh có nhiều thời gian với ba hơn mà.”
“Thật ra em cũng mong anh đi Anh, em muốn anh nhận được những thứ tốt nhất. Đừng nghĩ tới chuyện bỏ đi nữa, học sinh cấp ba bỏ học thì làm gì được. Sống bằng cách nào đây? Mọi thứ phức tạp hơn một chữ “đi” rất nhiều.”
Linh Lan chấp tay sau lưng, nhoẻn miệng cười với cậu: “Nếu bây giờ có thể ước một điều thì em sẽ ước anh đồng ý đi Anh.”
“Còn chuyện của chúng ta thì sao?” Hòa Điền cất giọng.
Nụ cười trên môi Linh Lan nhưng đông cứng, cô chớp mắt, gượng gạo: “Chúng ta...”
Điền dập tắt ngay nửa câu trả lời còn lại: “Đừng bỏ rơi anh.”
Không gian và thời gian như ngưng đọng đi, tiếng loa phát nhạc khắp các dãy hành lang trong trung tâm thương mại như biến mất. Cô chôn chân đứng nhìn cậu, trong mắt chỉ có cậu mà thôi. Linh Lan lắc đầu: “Không có mà.”
“Chỉ là em thấy như vậy là tốt nhất thôi. Tốt nghiệp rồi em sẽ học đại học ở một nơi xa, cũng không có nhiều thời gian gặp anh. Trong lúc không thể gặp nhau mỗi ngày, lấy thời gian đó phát triển cũng tốt mà.” Cô chủ động đan tay mình vào tay cậu: “Những người thương anh, ai cũng muốn anh tốt hơn. Ba anh, bà nội và em cũng thế. Vùng vẫy chống lại sự sắp đặt của gia đình cũng không được, vậy thì thuận theo tự nhiên đi.”
Hòa Điền nhớ về buổi tối hôm đó, ánh đèn trong bếp tỏa sáng, phủ lên giọt nước mắt lăn trên khóe mi bà nội. Bà nói cậu đi là ước nguyện của bà. Linh Lan nói nếu có một điều ước, thì cô sẽ ước cậu đồng ý đi. Người thương cậu ai cũng mong cậu tốt đẹp hơn. Điền trầm ngâm rất lâu.
Thật ra thì cậu đã đưa ra quyết định từ ngay cái đêm bà nội rơi nước mắt. Đứa cháu trai bà kì vọng đã làm bà thất vọng. Cậu dằn vặt không dám nhìn mặt bà, sâu thẳm trong thâm tâm cậu luôn đau đớn vì lỗi lầm ấy. Bà nội chưa từng nói cho cậu nghe ước nguyện của mình, nhưng hôm đó bà đã nói muốn cậu đi. Cậu là ước nguyện của bà.
Cậu làm sao có thể không thực hiện được?
Điền đã định sẵn trong lòng mình một kết cục nhưng chưa đủ can đảm để đối mặt, hít một hơi thật sâu để không khí căng tràn trong lồng ngực. Cậu cụp mắt nhìn đôi mắt lấp lánh của Linh Lan: “Nếu anh đi thì sao?”
Linh Lan thở phào nhẹ nhõm: “Thì quá tốt chứ sao.”
Cậu tiếp tục nói: “Em chấp nhận yêu xa không?”
Cô nghiêng nghiêng đầu, mái tóc đen bóng đổ dài trên vai: “Khoảng cách không là gì cả, chỉ cần mình vẫn giữ liên lạc thì mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”
“Thật không?”
Cô bật cười: “Không tin em hở?”
Điền mím môi.
“Lúc ôm anh ở quán Bi-a, em đã tự nhủ với lòng sẽ không bao giờ rời xa anh.” Cô ngước mắt nhìn cậu: “Yên tâm mà đi nhé, em vẫn sẽ chờ anh.”
***
“Yên tâm mà đi nhé, em vẫn sẽ chờ anh.”
Câu nói này như một tấm bùa hộ mệnh trấn trên lồng ngực Hòa Điền, cuối cùng cậu cũng có thể buông bỏ hối tiếc xuống vai. Lấy hết can đảm thực hiện ước nguyện của bà nội, giấc mơ của Linh Lan, ở đâu đó còn có một chút sự kì vọng của ba. Người thương mình luôn mong mình tốt đẹp hơn, vậy thì cậu sẽ không phụ tình cảm của họ. Rồi cậu sẽ tốt đẹp như mọi người mong đợi, đó là cách để người yêu thương mình hạnh phúc.
Lịch bay là buổi tối ngày 25/6 trước ngày Linh Lan thi đại học.
Kể từ lần gặp nhau ở trung tâm thương mại hôm ấy, hai đứa không còn gặp nhau nữa. Vì kì thi quan trọng nhất đời Linh Lan sắp đến, cô phải chuẩn bị thật tốt khi thi. Còn cậu cũng bận rộn với hành lí và giấy tờ. Phần lớn hai đứa chỉ nói chuyện với nhau qua tin nhắn.
Những lúc sắp đi xa thế này, Hòa Điền lại muốn gặp Linh Lan nhiều hơn. Cô cũng trích một ít thời gian xuống nhà gặp cậu. Giờ giấc của hai đứa toàn là nửa đêm, ánh đèn quán xá hai bên đường tắt ngóm, cả nhà dì năm chìm vào giấc ngủ. Linh Lan rón rén mở cửa ra khỏi nhà, vừa thấy cậu đã mỉm cười rạng rỡ. Như một thói quen, Hòa Điền dang tay ra ôm cô vào lòng.
“Học bài xong chưa?” Cậu hỏi.
“Chưa, vài ngày nữa là thi rồi. Có lẽ em không tiễn anh tới sân bay được.” Cô lắc đầu.
“Lo ôn thi đi, khi nào đến đó anh sẽ chụp cho em xem. Ngày nào cũng cập nhật tình hình cho em yên tâm.”
“Ừm. Nhớ đó.”
Cậu cúi đầu thơm lên mái tóc mềm: “Chưa đi nhưng anh đã nghĩ tới ngày về rồi.”
“Tâm trạng chung của những người sắp đi đó.” Cô đáp.
Vòng tay cậu siết chặt hơn, cảm nhận hơi ấm từ thân hình nhỏ bé: “Em nói nếu có một điều ước, em ước anh chấp nhận đi Anh, đúng không?”
“Đúng vậy!” Cô gật đầu chắc nịch.
“Vậy anh cũng có nguyện vọng.”
Lần đầu tiên cô nghe cậu nhắc tới nguyện vọng nên khá ngạc nhiên: “Anh có nguyện vọng gì?”
“Lần đầu tiên gặp nhau sau khi anh về nước, anh muốn thấy em vẫn để tóc dài, miệng cười rạng rỡ. Được không? Anh muốn thấy em như thế.” Giọng cậu trầm trầm kèm theo đó là nỗi trông mong.
“Vậy lần đầu gặp nhau sau khi về nước, em muốn thấy anh trưởng thành hơn.”
“Anh hứa.”
“Vậy em cũng hứa.”
Hòa Điền mỉm cười, cúi đầu đặt lên môi Linh Lan một nụ hôn ngọt ngào. Hơi thở của cậu ấm áp, từng chút một chạm vào trái tim Linh Lan. Cô nhắm mắt hưởng ứng nụ hôn cuối cùng. Chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại, đôi mắt đen tuyệt đẹp đượm buồn, cậu khẽ khàng cất giọng: “Đừng để ai chạm vào đây nhé?”
Cô gật đầu.
***
Đêm 25 Hòa Điền đi.
Đêm 25 Linh Lan cạn nước mắt, cô khóc nấc trên giường, trái tim như bị ai đó cào nát. Đau đớn, nghẹt thở, nước mắt tuôn như mưa mùa hạ, trận mưa đầu mùa phong ba nhất tuổi mười bảy.
***
Khối 12 chính thức bước vào cuộc chiến với môn thi đầu tiên.
Linh Lan ngồi trong phòng thi, run rẩy đọc đề năm nay.
Hãy viết một đoạn văn 600 chữ trình bày suy nghĩ về cách để xây dựng tương lai của chính mình.
Cách để xây dựng tương lai cho chính mình, thay đổi môi trường sống, chăm sóc sức khỏe tinh thần và sức khỏe thể chất. Biết lắng nghe và học tập nhiều hơn. Và cắt đứt những mối quan hệ ảnh hưởng tiêu cực đến mình. Đối với Linh Lan, đó là là cách để có một tương lai tốt đẹp.
Một phút giây nào đó cô ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh qua ô cửa sổ, máy bay đã cất cánh, người đã bay tới tương lai. Cậu đã có tất cả, chỉ cần cắt đứt những thứ không tốt nữa là xong.
Linh Lan cúi đầu, hoàn thành bài thi thật tốt, bỏ vào đó thật nhiều nhiệt huyết để có một tương lai tốt hơn.