Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 77: Cô ấy thất hứa rồi



Vừa đáp xuống sân bay London Heathrow. Việc đầu tiên Hòa Điền làm là chụp một bức ảnh gửi cho Linh Lan. Trong ảnh nụ cười đầu tiên của cậu khi đáp đến nước Anh, bắt đầu những chuỗi ngày đằng đẵng sống ở đây. Linh Lan cũng ước mơ được thấy Anh Quốc, vì thế cậu sẽ chụp thật nhiều ảnh gửi cho cô.

Châu Ngọc đã gửi một ảnh.

Châu Ngọc: Anh đến rồi, thời tiết cũng không lạnh lắm. Hôm nay em thi thế nào? Làm bài có tốt không?

Phan Linh Lan: Khoảng cách giữa chúng ta không phải là từ Việt Nam nhiệt đới đến nước Anh giá lạnh mà là từ một đứa thảm hại đến với một người tiền đồ xán lạn. Em xin lỗi. Chúng ta đã không còn là chúng ta.

Hiện không liên lạc được với người này trên Messenger.

Nhìn dấu chấm than đỏ tàn nhẫn, trái tim Hòa Điền như rơi tự do trên không trung, đáp xuống nền sân bay lạnh lẽo, vỡ nát. Lồng ngực cậu quặn thắt, tay buông vali xuống, vội vàng tìm ứng dụng khác.

Zalo: Xin lỗi! Hiện tại tôi không muốn nhận tin nhắn.

Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.

Đầu cậu vọng lên giọng nói nhẹ nhàng:

“Khoảng cách không là gì cả, chỉ cần mình giữ liên lạc thì mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”

“Lúc ôm anh ở quán Bi-a, em đã tự nhủ với lòng sẽ không bao giờ rời xa anh.”

“Yên tâm mà đi nhé, em vẫn sẽ chờ anh.”

Hóa ra tất cả chỉ là nói dối mà thôi, trái tim Hòa Điền đau đớn, cậu kéo vali đi ngược hướng. Ông Trọng thấy con trai mình chạy như bay, ông hoảng hốt đuổi theo: “Hòa Điền!”

“Con đi đâu vậy?”

“Mua vé về Việt Nam.”

Ba cậu gầm lên: “Mày điên rồi!”

“Đúng vậy!” Cậu ngoảnh đầu nhìn ba, khóe mắt lăn dài nước mắt: “Con phát điên rồi!”

Linh Lan là người luôn bảo cậu không được nói dối, cuối cùng chính cô ấy là người nói dối. Cậu muốn dùng tình yêu bù đắp cho sự tự ti khắc khoải trong trái tim Linh Lan, cuối cùng cô ấy vì tự ti mà rời bỏ cậu. Cô ấy nói sau này sẽ gặp lại nhau nhưng trong lòng cô ấy đã định vĩnh viễn không có sau này.

Ai cũng muốn cậu hạnh phúc, nhưng cách họ làm chỉ khiến cậu nát tan.

26/6 tại sân bay cách Lon Don hai mươi bảy cây số, có cậu thiếu niên rơi nước mắt vì thương nhớ hoa linh lan.

***

“Nè! Làm bài thi được không? Tao thấy mày làm bài được mà.” Anh Thơ đi song song bên cạnh Linh Lan.

“Làm được chứ! Đề dễ mà.”

Thơ nghiêng đầu: “Sao mặt buồn thế kia? Còn đòi đi cắt tóc nữa.”

Linh Lan giữ chặt túi vải canvas trên tay, chân chậm bước: “Tự nhiên tao thấy mình không hợp để tóc dài nữa thôi. Mùa hè trời nóng mà.”

“Tính cắt tới đâu?” Nhỏ hỏi.

Bất giác Linh Lan giơ tay vuốt nhẹ mái tóc óng mượt, ngập ngừng một lúc: “Ngang vai.”

“Ngắn dữ vậy?”

Cô gượng cười: “Mát mà.”

“Mày với Hòa Điền chia tay rồi à?” Thơ ngước mắt nhìn cô: “Tao nghe nói nó như bị điên vậy á. Đứa nào còn giữ liên lạc nó cũng nhờ người ta đi tìm mày hết. Nè, mày lừa nó đi Anh rồi cắt đứt vậy là tàn nhẫn lắm đó.”

Linh Lan dừng bước, hít một hơi thật sâu, cô chớp mắt hỏi nhỏ bạn: “Vậy mày có cho Hòa Điền biết tao ở đâu, làm gì không?”

“Không.” Anh Thơ lắc đầu: “Nó có nhắn tin van xin tao đó. Tội lắm! Nhưng mày là đứa van xin tao trước. Mày nói nhất định không để Hòa Điền liên lạc được với mày. Mà tao sao phản bội chí cốt được.”

Nghe vậy cô gật gù: “Tốt lắm!”

Thơ đỡ trán: “Tốt cái gì! Mày làm vậy không sợ Hòa Điền hận mày hả? Tàn nhẫn vừa thôi chứ!”

“Biết làm sao được.” Linh Lan nhún vai rồi đẩy cửa bước vào tiệm cắt tóc, cô dặn nhỏ bạn: “Đi mua áo đi, lát tao cắt xong tao gọi.”

Thơ phụng phịu: “Biết rồi!”

Thợ cắt tóc đón khách ngay từ cửa, anh ấy vui vẻ hỏi: “Em muốn làm kiểu gì?”

“Em muốn cắt ngắn ngang vai.”

Chủ tiệm cắt tóc thoáng ngạc nhiên: “Cắt đi à? Tiếc vậy? Tóc em dài khỏe lắm, mượt nữa. Cắt uổng lắm, theo anh thấy tuổi em nên uống nhẹ phần đuôi. Vậy thì nữ tính nhẹ nhàng hơn, xinh xắn nữa.”

“Em chỉ muốn cắt ngắn thôi ạ.”

Thấy vẻ kiên quyết của khách, anh chủ tiệm dù có tiếc cũng không thuyết phục nữa. Linh Lan ngồi xuống ghế, phủ một tấm áo choàng ngăn tóc bám vào người. Cô đờ đẫn nhìn chiếc gương trước mặt, hình như mình gầy hơn rồi. Linh Lan thấy đầu mình nhẹ đi, tóc rơi xuống sàn mỗi khi cây kéo sắc lẹm lia qua. Mái tóc dài dày mà cô trân quý nhất nằm im lìm trên sàn, tóc ngắn đong đưa trên vai.

Linh Lan đứng dậy trả tiền rồi đẩy cửa bước ra ngoài, chợt nhận ra cửa tiệm cắt tóc này rất gần chỗ cô và nhỏ Thơ từng mua giày. Linh Lan bỗng nhớ về ngày đó, suốt mùa hè chạy vặt cho anh Lâm, cô đã tích đủ tiền mua một đôi giày mới. Đôi giày trắng đó nhìn bình thường lắm, giá cũng không đắt. Mua giày xong, cô và Thơ mua kem ở bên đường. Linh Lan có để ý tới cậu trai trẻ bước vào cửa hàng giày, lúc đó cô sợ tiếng xấu của cậu nên vừa thấy đã không quan tâm.

Nhưng chính trong khoảnh khắc ấy đã định đoạt số phận của hai đứa, Linh Lan gom hết tiền mua đôi giày bốn trăm nghìn, Hòa Điền búng tay một cái chi bốn triệu mua một đôi mẫu mới nhất. Khoảnh khắc ấy đã nói lên tất cả, dù có cố gắng thế nào, hai đứa vẫn không cùng một thế giới. Thật ra ngay từ đầu khoảng cách đã được vạch sẵn.

Linh Lan cảm thấy người mình mệt nhoài, cố hít thật sâu trấn an bản thân nhưng khi không khí tràn vào phổi, cô chỉ thấy ngực trái mình quặn lên. Anh Thơ nói cô tàn nhẫn quá, Hòa Điền sẽ hận cô lắm. Vậy cũng tốt, cách hết yêu nhanh nhất là hận người còn lại. Nếu cậu hận cô thì tốt quá, ghét cô biến mất khỏi cuộc đời cậu cũng được. Miễn là đừng yêu nữa, đừng yêu một đứa tự ti về mọi thứ như cô. Người có gia cảnh tốt như Hòa Điền, ở đoạn đường phía trước có rất nhiều người tốt.

Chỉ là... nếu có thể, cô muốn nhắn rằng cậu hận cô chậm một chút được không? Bây giờ trái tim của cô đau quá, đau như bị ai đó cắt ra. Anh Thơ nói lừa cậu đi rồi cắt đứt mọi liên lạc là quá tuyệt tình. Có tuyệt tình thật không? Không! Tuyệt tình là cắt đứt tình cảm kia mà. Trong khi đó, tâm trí, ngực trái, linh hồn của cô vẫn còn da diết nhớ về cậu. Người ta đâu nào biết, cô tàn nhẫn với cậu, cũng là tàn nhẫn với chính mình.

Gió lùa qua mái tóc ngắn, gió nâng sợi tóc khẽ bay bay, gió cuốn đi giọt nước mắt đắng cay. Mùa hè năm trước, cô ôm trái tim tan vỡ chạy đến đây, cầu mong cuộc sống của mình sẽ khác. Một năm sau cô vẫn ôm trái tim tan vỡ trong tay, lạnh lùng đánh vỡ cả trái tim người mình yêu.

Có thật là mọi thứ sẽ tốt hơn không?

Tại sao khi tốt hơn lại đau đớn như vậy?

***

Năm đầu tiên Hòa Điền đi Anh.

Linh Lan là tân sinh viên năm nhất ở Học viện Báo chí và Truyền thông, một thân một mình sống ở đất Bắc. Mẹ cô vẫn không nỡ bỏ nghề dệt chiếu. Thế là hai mẹ con thất hứa với nhau.

Hòa Điền ôm hận với Linh Lan, trần đời cậu sợ nhất là bị bỏ rơi. Cậu đã hết lần này tới lần khác chân thành nói với Linh Lan: “Đừng bỏ rơi anh.”

Cuối cùng, cô vẫn bỏ rơi cậu.

Người con gái đó thật đáng hận.

Năm thứ hai Hòa Điền đi Anh.

Linh Lan là sinh viên năm hai, sống hoàn toàn khép kín, ai cũng nhận xét gương mặt cô luôn có cái gì đó đượm buồn nơi đuôi mắt. Thật ra cái buồn bã đó không chỉ nằm ở đuôi mắt mà còn tràn vào cả trong tim.

Hòa Điền nghiêm túc học hành như nguyện vọng của bà nội, sáng đi học, tối uống rượu giải sầu.

Loài hoa cậu ghét nhất là hoa linh lan.

Năm thứ ba sau khi Hòa Điền đi Anh.

Linh Lan như mất toàn bộ sức sống, cô liên tục nghĩ tới chuyện tiêu cực. Đất khách quê người, không có mẹ ở bên cạnh, tâm trí lúc nào cũng nhớ về chuyện cũ. Thời gian rảnh thì tìm hiểu về Anh Quốc. Khi nào hạ ấm, khi nào đông lạnh. Có những lúc tâm trí quá mệt mỏi, Linh Lan tìm tới thuốc lá, nhưng cầm điếu thuốc đặt lên môi. Cô chọn cách không đốt lửa. Năm ấy có cậu thiếu niên từng nói, con gái không nên hút thuốc, ăn kẹo cho môi ngọt. Linh Lan ném điếu thuốc xuống sàn, cuộn mình trong chăn rấm rứt khóc.

Hòa Điền thông thạo tiếng Anh, kết quả học hành tốt đẹp. Mối quan hệ giữa ba và cậu dịu dần. Cậu cũng sống hòa hợp với mẹ kế, cảm nhận được chút hơi ấm của gia đình. Cuộc sống của cậu đã ổn hơn nhiều. Chỉ có điều, cậu bắt đầu hút thuốc rồi. Hút lúc cô đơn, hút lúc nỗi đau khắc khoải trong tim, hút khi cô hiện lên trong tâm trí cậu.

Năm thứ tư sau khi Hòa Điền đi Anh.

Linh Lan vùi đầu học hành chuẩn bị cho khóa luận tốt nghiệp, tìm một công việc làm thêm ở cửa hàng tiện lợi. Cô đã bước ra khỏi vùng tối, đón nhận thế giới tích cực hơn. Trân trọng những người ở bên cạnh. Nhưng dù cố thế nào, cô vẫn không thể mở lòng.

Hòa Điền đón nhận gia đình mới, được nghe ba kể về những lỗi lầm trong quá khứ, được nghe ba nói xin lỗi. Ông nói thời đó mẹ cậu chưa từng yêu ông, hôn nhân hai người là do ông sắp đặt ép buộc mẹ cậu kết hôn với mình. Hai người sống với nhau mười năm, bà ấy vẫn không yêu ông. Hôn nhân như vậy quá khắc nghiệt, kết cục hai người ly hôn. Buông tay nhau là tốt cho cả hai.

Ban đầu ba muốn cậu ở với bà một thời gian, sau khi hiểu rõ con người của vợ mới mới an tâm đón cậu về. Ông không ngờ tính toán của mình lại đẩy con trai ra xa. Ông nói sống với Hòa Điền rất vui và ông cũng hi vọng cậu hạnh phúc. Chuyện tình cảm ông không ngăn cấm vì chính ông đã sống với người không yêu mình mười năm. Ba ép cậu đi vì muốn cậu có một tương lai tốt đẹp hơn mà thôi.

Ba nói những chuyện đã xảy ra, ông chưa bao giờ hối hận, ông mong Điền cũng thế, đừng mãi sống trong hối tiếc.

Năm đó, Hòa Điền lên hình xăm đầu tiên trên gáy, một hàng chữ ‘no regrets’ sau gáy, không hối tiếc cũng không ân hận.

Mỗi tối mùa Đông ở Anh, cậu thường ngồi gần lò sưởi uống rượu, lật cái ví cũ nát ra ngắm nhìn bức ảnh ấy.

Bức ảnh một cặp đôi trẻ chụp trong photobooth, thiếu nữ xinh đẹp tựa đầu vào vai cậu.

Năm thứ năm Hòa Điền đi Anh.

Linh Lan xuôi Nam tìm việc, thuê căn nhà có giàn hoa giấy trước cửa. Môi giới nói với điều kiện tài chính của cô, thuê căn này quá đắt, cô có muốn đổi sang căn khác không. Lúc đó Linh Lan đã hỏi có căn nào có giàn hoa giấy trước cửa không? Người bán lắc đầu.

Thế là cô xuống tiền làm thêm cả năm sinh viên để thuê căn này, chỉ vì giàn hoa giấy trước cửa.

Hòa Điền sắp tốt nghiệp đại học, cậu trở thành một chàng trai tràn đầy sức sống, tỏa sáng như ánh nắng ban mai. Có một người bạn hỏi tại sao cậu không mở lòng yêu ai đó, chẳng nhẽ định tu ở tuổi hơn hai mươi? Điền kể cho người bạn ấy nghe về Linh Lan. Cái gai trong tim cậu suốt năm năm trời. Có hận nhưng yêu nhiều hơn hận, cậu hiểu vì sao Linh Lan làm như thế. Cậu vẫn nhớ đôi mắt rưng rưng và nụ hôn cuối cùng. Nói không yêu cậu là nói dối, nói không đủ dũng khí tiếp tục yêu là nói thật.

Bức tranh Châu Ngọc Linh Lan ra đời.

Châu Ngọc vẫn luôn nhớ Linh Lan.

Hình xăm hoa linh lan nằm trên sống lưng Hòa Điền.

Năm thứ sáu Hòa Điền trở về.

Cậu đã từng nói: “Lần đầu tiên gặp nhau sau khi anh về nước, anh muốn thấy em để tóc dài, miệng cười rạng rỡ.”

Điền đã tự nhủ nếu gặp lại Linh Lan vẫn như thế, nghĩa là cô hạnh phúc, cậu không nên quấy rầy cuộc sống mới của cô.

Ấy vậy mà lần đầu tiên gặp lại Linh Lan, trời lấm tấm mưa phùn. Cô đi bộ từ đầu hẻm vào trong, mái tóc ngắn đong đưa. Vì một cái tiramisu rơi xuống đất mà khóc nức nở. Cô thất hứa rồi, vậy mà cậu không thể kìm lòng bước đến che ô cho cô.

“Cho hỏi số nhà 59A/8 nằm ở đâu vậy?”

Cô giật mình ngước đôi mắt trong veo nhìn cậu, nước mắt vẫn chưa kịp khô, còn giả vờ như không quen biết.

“Cô không biết nhà đó hửm?”

“Nhà cuối cùng bên trái, trước cửa nhà có cây hoa giấy.”

“Cảm ơn.” Cậu kéo vali đi, lòng vẫn đau đớn như ở sân bay sáu năm về trước.