Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 79: Ngày đầu đi cùng nhau



Ngày thứ hai của hành trình một tháng đi cùng nhau. Mới sáng tinh mơ Điền đã đỗ xe ngoài cửa, hôm nay anh lái xe máy bình thường đến rước cô. Hai đứa hoàn toàn không có lịch trình cụ thể, chỉ đơn giản là lên xe và đi mà thôi.

Linh Lan khoác áo thun xanh nhạt bước xuống, theo thói quen cũ, Điền mang theo mũ bảo hiểm cài quai cho cô. Hành động thân mật của anh làm cô ngượng ngùng phải nghiêng đầu tránh đi, cô mím môi: “Để em tự cài.”

“Ừ.” Điền buông tay ra.

“Hôm nay đi đâu?” Cô trèo lên yên sau.

“Đi dạo thôi.” Nói rồi anh vặn ga đi.

Con xe máy nhỏ đưa hai đứa đi khắp muôn nơi trong thành phố, Linh Lan ngồi phía sau thích thú nhìn một vòng. Đầu vô thức tiếp nhận hình ảnh bây giờ rồi mang đi so sánh với thành phố sáu năm trước. Đúng là sức mạnh vĩ đại của thời gian, mới vài năm thôi mà hai bên đường sầm uất hơn hẳn. Hàng quán đổi mới hiện đại hơn, có gu hơn trước nhiều, khuynh hướng lựa chọn quán xá của người dùng cũng khác đi. Còn nhớ hồi anh Lâm nhờ Hòa Điền chở cô đi mua sách, cô cũng từng cảm thán phố phường như vầy.

Hồi đó mới lên thành phố, dì năm lo Linh Lan mua sách vở không kịp, thế là bà giao nhiệm vụ sách vở cho anh Lâm. Xui rủi thế nào hôm đó ông chủ quán Bi-a đến đột xuất, anh Lâm phải nhờ bạn đưa cô đi mua sách. Mà người bạn ấy lại là Hòa Điền. Bây giờ nghĩ lại mới nhận ra ông trời sắp đặt hết rồi, chỉ chờ hai đứa dây vào nhau thôi.

Hoài niệm làm cô cao hứng: “Còn nhớ không?”

“Hửm?”

Hòa Điền rẽ lái vào đoạn đường có hàng phượng trải dài, hạ đã tàn nên sắc đỏ sớm phai.

Cô níu nhẹ vạt áo anh: “Lần đầu em nói chuyện với anh là lúc anh chở em đi mua sách. Lúc đó anh chạy bằng một tay, em ngồi đằng sau bất an lắm.”

Anh nhếch miệng cười: “Người thì nhỏ mà còn đòi cầm lái.”

“Tự mình lái an tâm hơn nhiều.”

“Nhưng anh không an tâm.” Giọng anh chầm chậm: “Anh mà ngồi sau phải ôm thì mới an tâm được.”

Đúng thật là lúc đó anh cứ nằng nặc đòi ôm cô, nhưng mà đâu có dễ dàng như vậy, cô chỉ cho anh nắm vạt áo mà thôi.

Lần đầu tiên hai đứa nói chuyện với nhau là như thế đấy.

“Hồi mới gặp anh, em toàn nghe tiếng xấu đồn xa.”

Cô nghe anh thở mạnh, hình như là phì cười: “Tiếng xấu gì? Thằng này ngoan ngoãn có tiếng.”

“Anh mà ngoan hả?” Linh Lan bĩu môi: “Anh mà ngoan thì thầy Tống trẻ ra mấy tuổi luôn ấy.”

Nhắc đến thầy Tống, Hòa Điền trầm ngâm đôi chút. Hình ảnh người thầy nóng nảy hiện lên trong tâm trí anh. Thầy gặp anh lúc nào cũng quát lên, anh thì chả biết sợ, cứ tìm luật để phạm vào. Hai thầy trò như chơi trốn tìm, hồi đó mấy tháng đầu học kì, anh tốn gần mười đôi giấy viết bản kiểm điểm. Thầy Tống cầm bảo kiếm đứng kế bên canh anh viết từng chữ. Nhớ lại bỗng nhớ ngày đến trường kinh khủng, nhớ cái giọng ồm ồm của thầy.

Điền vặn ga phóng về phía trước, bánh xe lăn về mái trường to tướng ở cuối đường. Tấm biển bằng đá hoa cương có hàng chữ Trường Trung học phổ thông Vĩnh Thụy. Ánh nắng ấm áp chiếu trên mái hiên chỗ học sinh tránh nắng. Phòng bảo vệ để cửa mở, sân trước lác đác học sinh đi dạo. Bây giờ là lúc trống vừa đánh ra chơi.

Linh Lan khá ngạc nhiên khi Điền dừng xe ở trước cổng trường, cô phóng tầm mắt nhìn cả quãng trời trong vắt trên mái trường thân thuộc. Sáu năm mà cứ ngỡ hôm qua, trong cái ngày cuối cùng đến lớp, khi trống đánh tan học, Linh Lan cắm đầu chạy bạt mạng khỏi cổng trường. Nước mắt lăn dài trên má, chân không dám chậm bước chỉ vì sợ ai đó nhận ra mình, sợ nỗi tự ti tủi nhục phát tướng to lớn hơn. Đến bây giờ cô vẫn nợ 12A3 một lời từ biệt và một câu cảm ơn chân thành.

Vốn nghĩ sau khi thoát khỏi trường học, kết thúc chuỗi ngày ác mộng cô sẽ tự do tự tại hơn. Hóa ra đó chỉ là nghĩ, nhiều đêm dài của tháng ngày sau này, đâu đó trong trái tim Linh Lan vẫn khắc khoải lớp học nhỏ, tiếng cười đùa của Nhi và Thơ. Trên bục là chiếc bảng trắng chi chít chữ và tuổi xuân khẽ trôi qua khe cửa sổ. Thật sự, cô nhớ họ.

Hai đứa xuống xe, đứng lặng người nhìn cảnh tượng sau cổng trường, mỗi đứa ôm một nỗi niềm riêng, tự mình gặm nhấm khoảng trống của mình.

Từ xa bóng người quen thuộc chợt xuất hiện trước đại sảnh, vẫn là người đàn ông được mệnh danh là huyền thoại của trường. Trên tay là cây bảo kiếm bằng gỗ đầy uy lực. Chỉ cần một tiếng thét của ông cũng đủ làm mấy nhóc siêu quậy đứng tim. Thầy Tống cầm bảo kiếm chĩa thẳng, đôi mày sắc lẹm nhăn nhăn: “Nhổ cỏ cho sạch vào! Coi chừng tôi!”

Thấy vậy Điền bật cười, tay bám vào cổng trường gọi với vào: “Thầy ơi! Thầy có lính mới rồi à?”

Tiếng đàn ông ngoài cổng trường khiến thầy ngẩng đầu, ông đẩy gọng kính, nheo nheo mắt nhìn cho kĩ. Hồi sau khi đã nhận ra cậu trai đứng ngoài cổng là ai, đáy mắt ông sáng lên niềm vui sâu thẳm. Thầy Tống không biểu hiện ra ngoài, ông chấp bảo kiếm sau lưng bước xuống bậc thềm.

“Phạm Hòa Điền đấy à?”

“Em đây ạ.”

Bác bảo vệ nhìn thầy giám thị, tỏ ý muốn hỏi có cần mở cổng trường không, ông gật đầu.

Thầy Tống lia đôi mắt tinh tường nhìn anh một lượt rồi nhoẻn miệng cười: “Bây giờ lớn quá nhỉ?”

Anh gãi gãi đầu cười như cậu trò ngỗ nghịch năm nào: “Vẫn là học trò của thầy thôi.”

Linh Lan cúi đầu chào thầy, dù đã lớn nhưng đứng đối diện thầy giám thị, cảm giác tim đập mạnh như hồi đó vẫn còn.

“Em chào thầy ạ!”

Thầy Tống nheo mắt nhìn Linh Lan, có lẽ suốt sự nghiệp gõ đầu trẻ của ông, hai đứa nhóc này đã lưu lại trong ông ấn tượng sâu sắc. Hễ mỗi lần nhớ đến, lòng ông trỗi dậy cái gì đó buồn buồn. Nước mắt của cô trò mười bảy và sự bốc đồng của thằng nhóc cá biệt năm ấy vẫn là một cái gì đó khiến ông chiêm nghiệm. Giờ đây được thấy hai đứa nhóc này đã lớn, mang dáng dấp của người trưởng thành. Thầy mới an tâm phần nào.

“Về thăm trường à?”

“Dạ.” Cô và anh đồng thanh.

Thầy hoan nghênh: “Vào đi!”

Đi được mấy bước, thầy ngoảnh đầu nhìn Hòa Điền: “Em lên phòng giám thị gặp tôi trước đã.”

“Em ra trường rồi vẫn phải lên phòng giám thị hả thầy?” Anh vờ ngạc nhiên, nói đùa.

Thầy chống cây bảo kiếm xuống đất, nheo mắt: “Tên của anh vẫn nằm đầy trong sách đen kia kìa! Theo tôi lên phòng giám thị.”

Hòa Điền xoay đầu nhìn Linh Lan, nháy mắt một cái: “Anh đi đây.”

Anh đi theo thầy Tống đến phòng giám thị, mấy năm qua căn phòng này vẫn như thế. Giờ ra chơi lúc nào cũng có vài thành phần quậy phá ngồi viết kiểm điểm. Điền bước vào căn phòng thân quen, nhìn thấy thằng nhóc cấp Ba mặt mũi ngang tàng, bản kiểm điểm nghuệch ngoạc mấy chữ. Anh thoáng sững người, bất chợt nhìn thấy chính mình thuở đi học.

“Đem bản kiểm điểm về lớp viết, tan học nộp lại cho tôi!” Thầy Tống gõ cây thướt xuống bàn.

Mấy đứa nhóc ùa ra khỏi phòng giám thị.

Thầy rót cho anh một tách trà ấm, cuối cùng cũng có một ngày anh ngồi ở phòng giám thị uống trà với tư cách là khách thực thụ.

“Tôi đợi em quay về trường lâu lắm rồi. Năm nào cũng ngóng trong mấy tốp cựu học sinh xem thử có mặt em không.”

Anh bật cười: “Thầy nhớ em ạ?”

Thầy cũng nói đùa: “Từ năm đó vẫn chưa có thằng nhóc nào quậy như em, tôi sắp lục nghề rồi.”

Dứt lời thầy đứng dậy, mở cái tủ niêm phong đã gỉ sét. Anh hướng mắt nhìn thầy, thấy cánh cửa mở ra, cái màu cam chói lòa lọt ngay vào mắt. Thầy lấy đôi giày ra, nhìn một lúc rồi mang đến đặt trước mặt anh.

“Nó đợi em sáu năm rồi đấy.” Thầy cười.

Hòa Điền sững người khi thấy đôi giày cam sạch sẽ nằm trên bàn. Ký ức về chiều nắng năm ấy tràn vào trong tâm trí. Cậu thích mẫu giày này nhất, nhận được giày là mang đi học ngay. Thích đến nỗi dù nó phạm quy cũng chẳng bận tâm. Thầy Tống và anh lúc đó như đại chiến, một trong hai phải có người thua cuộc. Và người thua là anh, chính tay anh đã mang nó đi đổi lấy một đôi giày trắng tầm thường. Chỉ vì không cầm lòng khi thấy Linh Lan khóc.

Thầy Tống bắt anh trộm giày ngay tại trận, ấy vậy mà ông không trừng phạt, chỉ bảo anh đổi giày cam rồi nói cho anh biết tại sao phải mặc đúng đồng phục. Kể từ ngày hôm ấy, anh chưa từng vi phạm lần nào nữa. Thầy đã thuần phục được anh bằng một cách giáo dục mềm mại. Sau này khi học ở nước ngoài, anh được mặc đồng phục tự do. Lúc ấy lại nhớ đến sơ mi trắng, quần tây, giày thể thao trắng vô cùng.

“Thầy nói sẽ thu vĩnh viễn mà ạ?”

“Ở đâu ra cái luật đó chứ!” Thầy bật cười: “Răn đe em thôi, tất cả đồ tịch thu cuối năm sẽ trả. Tôi không nghĩ cuối năm em không còn ở đây nữa, đợi mãi không thấy em về.”

“Ai mà ngờ lúc về đã lớn lắm rồi.”

Điền cúi đầu cười gượng.

Thầy Tống nhìn cậu học trò một lúc, chuyện sáu năm trước cứ như ngày hôm qua.

“Em sống tốt chứ?”

“Dạ, tốt lắm thầy.”

Thầy Tống gật gù: “Ừm. Sống tốt là được rồi. Chuyện cũ cũng đã giải quyết rồi, ai cũng có lỗi lầm, bước qua rồi thì cứ bước tiếp.”

“Em xin lỗi thầy!” Anh khẽ nói: “Em biết năm đó thầy đã kì vọng vào sự thay đổi của em. Vậy mà em...”

Gọng kính của thầy như sáng lên: “Em xin lỗi cái gì? Tôi có kì vọng sai đâu?”

Anh ngẩng đầu nhìn thầy, chợt nhận ra mái tóc đen năm đó đã lấm tấm sợi bạc.

“Trồng một cái cây cong cong, muốn nó thẳng phải uốn nắn nó từ nhỏ, từng chút một. Có thể ở năm hai năm ba hình dáng nó vẫn không đẹp. Nếu tôi thất vọng ở thời điểm đó thì là thất vọng quá sớm. Bởi sau mấy năm đó mới là thời kì phát triển mạnh mẽ nhất, nó sẽ cao thẳng vươn tới mây. Trồng người cũng vậy, vì một lỗi sai mà thất vọng cả cuộc đời của một em học sinh. Như vậy đâu phải nghề trồng người, đó chỉ là người quan sát mà thôi. Sau này khi các em trưởng thành vẫn sống ngay thẳng không uổng công giáo dục, thì đó vẫn là thành công của sự kì vọng. Ai trên đời mà chẳng mắc lỗi sai? Nếu hoàn hảo quá thì e rằng tôi thất nghiệp mất.”

Thầy nhoẻn miệng cười dịu dàng: “Biết hối lỗi là tốt rồi.”

Lời của thầy làm sống mũi anh cay cay, anh vẫn chưa thể quên đôi mắt thất vọng của thầy Tống trong phòng giám thị, anh vẫn luôn nghĩ thầy đã giận mình. Hóa ra không phải vậy, thầy vẫn chờ ngày nào đó anh về trường, trao lại đôi giày cam ngỗ nghịch năm ấy. Đợi anh trưởng thành để ngắm nhìn thành quả trồng người. Đối với thầy, anh vẫn là một cậu học trò thành công.

Thầy không oán giận, không đánh giá hay phán xét, ông vẫn đợi cậu nên người.

Hòa Điền đứng dậy, gập người tôn trọng: “Em cảm ơn thầy!”

Thầy phẩy tay: “Năm sau lại về thăm trường nhé!”

“Dạ!”