Câu chuyện thời son trẻ trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Khi mở mắt ra, hai người lại ngồi cùng nhau trên một chuyến xe. Nguyên nhân là do đêm mưa hôm đó Hòa Điền phát sốt phải nhập viện, thế là chuyến bay của Linh Lan trôi vào dĩ vãng. Chị Tiên sang nhà bạn mãi không về. Linh Lan vô tình trở thành người chăm bệnh cho anh. Sau khi hết cảm sốt, vết thương tay chân bắt đầu làm lành, Điền vẫn không chịu buông tha cho cô. Anh nói Linh Lan là kẻ thất hứa, sáu năm qua cô vẫn là cái gai trong lòng anh. Nếu lần này cô muốn đi, thì ít nhất cũng phải gỡ hết nút thắt rồi đi. Từ đó không ai nợ ai, bước qua đời nhau như băng qua một đoạn đường nhỏ. Và cô đồng ý, chỉ cần Điền buông tay, làm gì cô cũng chịu.
“Một tháng.” Điền nắm chặt vô lăng, khuỷu tay chống lên bệ cửa sổ: “Đi với anh hết một tháng, anh sẽ buông tay em.”
Linh Lan lặng im vì cô đã nhận lời với anh từ tối hôm qua. Cho nhau một tháng chấm dứt những chuyện trong quá khứ rồi chính thức chia tay. Không ai phải dằn vặt tự trách nữa. Có lẽ đó là đoạn kết đẹp nhất dành cho cả hai.
Cô thắt dây an toàn, nghiêng mặt nhìn anh: “Đi đâu?”
Chiếc ô tô thể thao đậu trước con hẻm nhỏ, Điền ngồi ở vị trí cầm lái. Anh đưa mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của cô, trong lòng bỗng thấy khó chịu. Anh rút một điếu thuốc đưa lên môi, răng cắn nhẹ đầu lọc rồi tìm bật lửa.
“Chỗ cũ.”
Linh Lan nhìn đóm lửa cháy trên đầu điếu thuốc, khói trắng lượn lờ như sương khói chốn nào. Cậu thiếu niên năm xưa trưởng thành thật rồi, ra dáng đàn ông hơn, gương mặt non nớt thuở nào giờ đã đậm nét phong sương. Điền cũng chẳng đơn thuần như hồi trước, giờ đã biết châm lửa rít thuốc rồi. Linh Lan không thích dáng vẻ bất cần của cậu khi hút thuốc, vừa xa lạ vừa có chút gì đó khiến cô tự trách. Cô rướn người tiến về phía cậu, chớp mắt nhìn điếu thuốc đang cháy.
“Đi nước ngoài mấy năm học được chiêu hút thuốc rồi à?”
Khóe môi Điền cong lên nhưng cậu không vui: “Cần người dạy giống hồi đó không?”
Câu nói của cậu khiến Linh Lan khựng người, miền ký ức xa xưa lại quay về lần nữa. Mùa hè năm đó cô bị vết thương trong tim hành hạ, hồi đó cô nghĩ thuốc lá sẽ cứu được mình và ý nghĩ táo bạo vụt sáng. Cô mang thuốc lá đến tìm anh, kết quả anh giấu bao thuốc lá trong túi rồi bị bà nội đánh trên giường bệnh. Nghĩ đến đây Linh Lan bật cười, mới đó mà thời gian đã tính bằng năm.
Cô giơ tay búng mạnh điếu thuốc khiến nó văng xuống đùi Hòa Điền: “Đừng hút nữa, chị không ngửi được.”
Nói rồi cô đảo mắt nhìn một vòng con xe sang chảnh. Đây mới đúng là vị trí thật của anh, thái tử tập đoàn lớn phải đi một con xe đắt tiền mới xứng với đẳng cấp ấy. Cô chẳng ngạc nhiên về độ khủng của nó, chỉ thắc mắc: “Anh biết lái không vậy?”
Điền dập thuốc, ném vào gạt tàn trên xe: “Mấy cái xe này thì có gì mà không biết? 16 tuổi anh đã biết lái chị khối trên rồi.”
Vẫn là cái kiểu ăn nói cợt nhả thương hiệu của anh. Linh Lan còn nhớ năm đó anh mở miệng ra toàn là thính với thính, lúc nào cô cũng phải giữ tinh thần thép để miễn nhiễm với đường mật. Bây giờ chắc cũng phải nâng cao cảnh giác rồi. Bởi Hòa Điền vẫn y như xưa.
“Cho xe chạy đi.” Cô day trán: “Nghe anh nói chuyện đau đầu quá.”
Xe thể thao bắt đầu lăn bánh, bầu không khí trên xe chùng xuống. Cô và anh mỗi người một việc. Tâm hồn cô lơ đãng ngoài ô cửa xe, hết nghĩ đến chuyện mất việc mới rồi lại nghĩ đến cảnh vật xung quanh, chủ yếu là đang tự mình phân tán sự chú ý. Cô không muốn nghĩ quá nhiều về anh. Thậm chí cô có cảm giác mình đồng ý đi một tháng với Hòa Điền là một quyết định sai lầm. Cuộc đời cô là một chuỗi sai lầm kéo dài.
Linh Lan khẽ thở dài, mắt dán vào ô cửa sổ.
Nghe thấy tiếng thở dài từ Linh Lan, Điền liếc mắt nhìn cô vài giây, đủ để thấy mái tóc ngắn đong đưa trên vai và kiểu váy dài tay ngột ngạt. Nhìn Linh Lan giống giam mình trong bộ váy hơn là diện nó trên người. Bất giác anh nhớ về cô gái tuổi mười bảy mặc yếm quần năng động, dắt chiếc xe máy điện qua cổng nhà anh. Vừa gặp mặt cô ấy đã nhắc đến chuyện bài vở. Khuôn miệng xinh xắn mấp máy liên tục, lúc đó anh chê cô ăn nói linh tinh nhưng mắt vẫn dừng ở môi ấy.
Nghĩ về tháng ngày cũ, anh chỉ muốn quay về nơi đó thật nhanh.
Một tháng này là lần cuối cùng anh đặt hi vọng, nếu không thể cứu vãn, chỉ đành buông tay.
***
Chỗ cũ mà Điền nói là nơi có 1998 Billiards, có căn nhà nhỏ hai tầng và giàn hoa giấy rực rỡ. Nơi mà Trường Trung học phổ thông Vĩnh Thụy vang danh anh, cũng là nơi hai đứa gặp nhau. Bình Dương bình yên.
Linh Lan được thả trước cửa tiệm tạp hóa Năm Thủy, Điền nhìn cô bước xuống xe rồi ra gập ba ngón giữa xuống đưa lên tai: “Nhớ gọi cho anh.”
Cô gật đầu rồi bước vào tiệm tạp hóa, chợt nhớ ra động tác vừa rồi của Hòa Điền. Năm đó anh bước vào tiệm tạp hóa này mua hai cây kem sô cô la, cho cô một cây rồi làm động tác gập ngón tay.
“Call me.”
Cô cúi đầu bật cười.
“Dì ơi! Dượng ơi! Con về rồi đây!”
Giọng dì năm từ dưới bếp vọng lên, ngạc nhiên xe lẫn vui mừng: “Lan hả con? Sao về mà không báo trước!”
Cô kéo vali vào trong: “Con sợ dì vất vả chuẩn bị.”
Dì năm đang rửa rau, nghe giọng cháu gái, bà vội lau tay vào áo: “Trời ơi! Vất vả cái gì. Về phải báo để dì nấu món ngon ngon.”
Linh Lan cười xòa: “Dì nấu món nào cũng ngon mà.”
Dì năm cười tít mắt, vỗ yêu vào mông cô một cái: “Thiệt là! Lên phòng tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm. Đồ đạc trong phòng con vẫn y như cũ đó.”
“Quên mất!” Dì năm vỗ trán một cái: “Hôm trước con bé Thanh có qua tìm đồ gì đó, không biết nó có lục tung đồ đạc lên không.”
“Để con lên xem thử.”
“Ừ.”
Sau khi lên đại học, Linh Lan ít khi về đây, một phần vì bận làm thêm, phần còn lại vì sợ gặp phải ai đó còn nhớ chuyện cũ. Khoảng thời gian cuối cấp của cô như một giấc mộng hoang đường, khởi đầu ngọt ngào nhưng hồi kết lại cay đắng muôn phần. Nhìn lại căn phòng cũ từng gắn bó suốt quãng thanh xuân, cô vòng tay ôm lấy thân mình như đang siết chặt hoài niệm.
Quả thật Mai Thanh có vào phòng cô tìm đồ, mấy ngăn tủ kéo ra vẫn chưa đóng lại hẳn. Tủ quần áo cũng xộc xệch cái trong cái ngoài. Đưa mắt nhìn một vòng “hiện trường” cũng đủ biết con nhỏ này gấp tới cỡ nào. Linh Lan lắc đầu ngao ngán, đặt cái vali dựa vào chân bàn học rồi khom lưng nhặt ít đồ vương vãi dưới đất. Tình cờ cô phát hiện ra cái thùng carton mình đặt dưới gầm giường sáu năm trước đã phủ đầy bụi.
Lưỡng lự đôi chút, cô quyết định kéo nó ra khỏi gầm tối. Cái thùng này nhỏ, mấy lớp băng keo vẫn niêm phong kín, bụi phủ lên một mảng đen xì. Linh Lan thổi cho bụi bay đi bớt, cụp mắt nhìn nó một hồi lâu. Cuối cùng chọn cách không mở, cô đặt nó dưới chân bàn, để cạnh cái vali.
Linh Lan vươn vai, thói quen cũ bỗng chốc quay trở về. Cô kéo rèm cửa sổ sang một bên, cửa sổ thoáng đãng để ánh sáng rọi vào. Chống tay trên bệ cửa sổ, cô hơi rướn người về phía trước. Chiếc xe thể thao của Hòa Điền đậu trước cửa quán Bi-a. Cô đoán anh vẫn chứng nào tật đó, lại tụ tập chơi vài ván rồi.
Sáu năm rồi anh vẫn như thuở đó, chỉ có cô là thay đổi thôi.
Hồi ức của Linh Lan xuôi dòng trôi về đêm mưa ấy, cái đêm cô kéo vali chuẩn bị rời khỏi nhà bay đến Hà Nội. Hòa Điền đội mưa từ sinh nhật bạn về đến trước cửa nhà thì bị ngã, dường như anh chẳng biết đau, lao vào nhà như mũi tên bắn. Anh trách cô ích kỷ, trách cô thất hứa. Đúng, anh trách như vậy là đúng. Ước gì anh oán giận cô suốt đời thì tốt biết mấy. Ấy vậy mà anh lại chọn tha thứ.
“Nhưng em muốn cự tuyệt.”
Cô lại làm tổn thương anh nữa rồi.
Đêm đó trời rả rích mưa, sấm chớp kéo đến như muốn trừng phạt cô. Linh Lan kéo chiếc vali hỏng bánh ra ngoài để nhận hình phạt nhưng anh vẫn cố chấp giữ cô lại. Lúc đó giọng anh rất khẽ, bất lực có, mệt mỏi có. Anh nói sáu năm qua anh vẫn chưa gỡ được nút thắt để quên đi cô. Dù sao cũng là người anh yêu hết lòng.
Giữa cô và anh làm gì có nút thắt, chỉ có khoảng cách và sự thật lạnh lùng mà thôi. Linh Lan biết rất rõ những điều đó. Nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ. Kể từ khi gặp lại anh, nhìn vào hình xăm hoa linh lan rũ mình trên sống lưng khỏe mạnh. Cô đã hình dung tháng năm qua anh sống thế nào, không hạnh phúc như cô mong đợi. Nếu hạnh phúc, cành linh lan đó nên nằm trong quên lãng mới phải.
“Cho nhau một tháng đi. Nếu em vẫn muốn buông tay thì anh sẽ để em toại nguyện.” Điền đã nói như thế khi tỉnh dậy sau cơn sốt 38 độ từ trận phong ba đêm đó.
Cho nhau một tháng?
Cô mím môi: “Chỉ một tháng thôi mà.”
Sáu năm chia tay còn chịu được, một tháng đi cùng nhau chẳng nhẽ không trụ nổi?
Sau một tháng này, chia tay không còn vướng bận, cắt đứt duyên số, mãi mãi không gặp lại. Cô và anh cùng nhau viết lại cái kết cho mối tình thời niên thiếu. Thật ra năm đó cô vẫn chưa chính thức nói chia tay, có lẽ nợ một câu xa rời mới khiến anh đau khổ đến vậy. Đến thời điểm phù hợp cô sẽ nói rồi biến mất khỏi đời anh. Có vài thứ nhất định phải quên mới có thể tiến bước về phía trước.