Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 81: Thăm Bà



Đứng trước căn nhà có giàn hoa giấy khẽ lay trong gió, cảm giác như mọi chuyện chỉ là hồi ức của ngày hôm qua. Sáu năm qua rồi mà căn nhà nhỏ vẫn vậy, nếu nói về sự thay đổi thì chỉ là vết bụi dày bám lên cái cổng cao vời vợi mà thôi. Sự ấm áp thoải mái của nó vẫn nguyên vẹn như thuở nào.

Linh Lan đợi Hoà Điền mở cửa, lòng ngổn ngang trăm mối, vừa nhớ lại những kỉ niệm hạnh phúc chốn này, vừa hồi hộp lo lắng khi gặp lại bà nội lần nữa. Bỗng cô cảm thấy nhụt chí, sợ hãi khi phải bước vào chính cái nơi mà cô từng rất thích đến.

Linh Lan lo lắng đi qua đi lại một lúc, trên tay là giỏ trái cây tươi mát.

Hoà Điền ngái ngủ bước ra mở cửa, giờ này anh luôn buồn ngủ: “Vào đi, bà nấu đồ ăn sáng đợi em đó.”

Cô chần chừ một lúc lâu, can đảm đối diện với bà nội tiêu biến đi mất.

Anh khoanh tay tựa vào cửa nhà, cũng đoán được một vài suy nghĩ của cô: “Bà có đánh em đâu mà sợ?”

Linh Lan thở dài rồi chầm chậm bước qua cánh cổng nhà, bà nội từ trong nhà ra đón cô. Thời gian dài không gặp bà, giờ đây tóc bà đã bạc hơn xưa, vết chân chim nơi đuôi mắt như hằn sâu hơn. Lòng Linh Lan nhói đau, bà đã không còn là bà cụ minh mẫn nhanh nhẹn như xưa. Cô nhanh chân bước đến bên bà, nhoẻn miệng cười tươi: “Con chào nội!”

Bà vui đến độ mắt híp lại: “Linh Lan đấy à? Lớn quá rồi! Càng lớn càng đẹp gái! Vào đây! Vào đây với nội!”

“Dạ! Dạ!” Linh Lan ngoan ngoãn để bà dẫn đi, bà nội đi rất chậm, cô cũng từ tốn theo bà.

Hoà Điền đi sau hai bà cháu, anh nhìn cái cảnh quen thuộc trước mắt, khoé môi khẽ nhếch lên.

Bà nội kéo Linh Lan đến bàn ăn sáng, hôm nay bà dậy sớm nấu phở thơm lừng, bàn ăn cũng đã bày biện xong hết cả rồi, chỉ đợi cô đến nữa thôi. Bà ấn Linh Lan xuống ghế, bàn tay nhăn nheo vỗ vỗ vào vai cô một cái: “Nội nấu ngon lắm đó, con ăn đi nhé. Để nội lấy thêm thịt bò cho con.”

“Dạ thôi được rồi nội! Con thấy vậy là đủ rồi ạ.”

“Nội cũng ngồi xuống ăn đi.” Hoà Điền kéo bà về ghế: “Nội phải ăn sớm còn uống thuốc nữa.”

Cô vội ngước mắt nhìn Hoà Điền như muốn hỏi tại sao bà nội phải uống thuốc nhưng anh tránh ánh mắt cô. Ba bà cháu cùng nhau ăn bữa sáng, bầu không khí vẫn ấm áp như này nào. Chỉ có điều cả anh và cô không hoạt bát líu lo như xưa nữa.

Gặp lại Linh Lan bà rất vui, cứ tủm tỉm cười mãi thôi. Bà lia đôi mắt già nua nhìn cô gái trẻ đẹp ngồi đối diện mình. Linh Lan giờ đây ra dáng thanh niên lắm rồi, xinh đẹp hơn thời đi học nhiều. Càng lớn càng trổ mã. Bà nhìn thân hình, mặt mũi rồi đến mái tóc ngắn ngang vai. Bà nhớ rất rõ cô bé này từng có mái tóc dài, dày và bóng mượt lắm. Lâu lắm bà mới gặp người có mái tóc đẹp vậy. Con bé này cũng quý tóc của nó lắm. Vậy mà cớ sao lại cắt ngắn rồi.

Bà nheo nheo mắt: “Sao cắt tóc ngắn rồi Lan?”

Một câu nói của bà vô tình làm cho hai đứa cháu đứng tim. Hoà Đền từ từ ngẩng đầu nhìn Linh Lan, cái nhìn của anh xoáy sâu vào tâm trí cô, tựa như một lời chất vấn vô hình. Có lẽ chính anh là người hiểu rõ nhất mái tóc ngắn đong đưa kia có ý nghĩa gì. Đó là sự chống đối của Linh Lan, một nhát dao vào trái tim tràn đầy hy vọng của anh.

Linh Lan không dám nhìn thẳng mặt ai, cô cười gượng: “Tóc ngắn đang là xu hướng đó nội.”

“Không hợp.” Anh lạnh lùng nói.

Bà nội không biết chuyện lời hứa nên xoay người vỗ vào bắp tay anh một cái: “Miễn Lan thấy đẹp là được rồi, có phải con để tóc ngắn đâu mà hợp hay không?”

Anh cười cười.

“Lát nữa bà nội chải tóc cho con.” Bà mỉm cười, huơ huơ tay: “Bà có thêm nhiều lược gỗ lắm, chải êm lắm, gỡ rối cũng nhanh nữa.”

“Dạ.”

Ăn xong cô và bà nội di chuyển ra sofa. Cô thoáng ngây ngốc khi nhìn lại chiếc sofa này, nó là vật gắn liền với đoạn tình yêu năm đó. Ngồi cạnh nhau, cùng nhau học bài, cùng nhau bật cười. Tất cả đều gắn liền với nó. Bà nội soạn lược gỗ đặt lên bàn rồi vẫy vẫy: “Con nhìn gì vậy? Ngồi xuống đây?”

Linh Lan như bừng tỉnh, cô ngồi dưới chân bà nội, nhìn gương mặt nhìn phản chiếu qua cái gương tròn. Mình trong gương khác xưa quá nhiều, đường nét trên mặt cũng rõ ràng hơn, ngặt nỗi trông thiếu sức sống quá, cứ nhợt nhạt như vừa có cơn mưa ào xuống, cuốn trôi hết sắc màu tuổi trẻ trên đó. Bà nội gom số tóc đen vào lòng bàn tay, âu yếm nhìn nó rồi cầm lược chải nhẹ một đường từ đỉnh đầu.

“Tóc vẫn đẹp như hồi đó.” Bà khen.

“Dạ.” Linh Lan nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái này, lần nào được bà nội chải tóc cô cũng như một con mèo lười biếng tận hưởng cảm giác vuốt ve. Chính vì cảm giác dễ chịu này mà cô thương bà nội bởi hiếm có ai dịu dàng với cô như thế.

Bà cười cười, đánh mắt nhìn thằng cháu trai đang rửa bát trong bếp rồi khom người hỏi lớn: “Lan thương ai chưa con? Đi làm có để ý anh nào chưa?”

Người đứng rửa bát trong bếp tự động vểnh tai lên nghe ngóng.

Câu hỏi này làm cô bối rối, xua xua tay: “Chỗ làm của con toàn đồng nghiệp nữ thôi ạ.”

Bà nội liếc mắt nhìn vào bếp cùng lúc đó Điền cũng ló đầu ra ngoài, bà bật cười: “Vậy hồi đại học có quen anh nào chưa?”

Linh Lan thành thật: “Hồi đại học con bận làm thêm nhiều lắm nên không có thời gian tìm hiểu ai.”

“Vậy đó giờ chưa từng yêu ai à?” Bà hỏi.

“Dạ...” Cô khựng lại đôi chút, mặt cúi gầm: “Con chưa từng yêu ai.”

Bà nội vội nhìn thằng cháu đứng trong bếp, Điền tối mặt, cởi bao tay rửa bát ra, hậm hực ném lên bàn: “Linh Lan làm gì biết yêu.”

Câu trách móc của anh làm mặt cô cúi thấp hơn nữa.

Bà nội lườm Điền một cái, nhẹ nhàng chải tóc cho cô: “Bà nội thấy con với thằng Điền quen biết nhau cũng lâu rồi, nếu con chưa yêu ai thì thằng cháu bà cũng được đó. Quen biết nhau lâu rồi không cần phải tìm hiểu nữa. Hai đứa cũng tới tuổi yêu đương rồi mà.”

Sắc mặt anh thay đổi hẳn, anh xỏ găng tay rửa bát vào, miệng cười tươi như hoa.

Bà nội tranh thủ chào hàng: “Thằng cháu bà có vẻ ngoài, vừa đi du học về. Tính tình của nó thì con cũng biết rồi, dễ thương lắm. Tới giờ nó cũng chưa có người yêu.”

Tính tình dễ thương?

Cô hướng mắt nhìn vào bếp, thấy anh vừa rửa bát vừa hát, nhìn cũng dễ thương thật. Nhưng đó chỉ là một mặt của Điền thôi, nếu mà bà nội được nghe mấy cái câu Hoà Điền nói với cô năm xưa, chắc chắn anh sẽ no đòn. Hoà Điền chỉ dễ thương khi không mở miệng ra thôi.

Cô mỉa mai: “Hoà Điền nhìn vậy chứ nhiều show lắm nội ơi. Hồi còn đi học trong trường có bao nhiêu bông hoá là Điền hái hết đấy ạ. Sau này đi Anh cũng năm sáu mối tình rồi.”

“Điền không ế được đâu ạ. Lúc sốt xuất huyết trong bệnh viện còn tranh thủ xin được số chị y tá cơ mà.”

“Khụ khụ!” Anh ho nhẹ.

Bà nội bật cười rồi khom người thỏ thẻ vào tai Linh Lan: “Vậy mà nó không quên được con đấy.”

Linh Lan giật bắn mình, cô mở to mắt nhìn bà nội, bà gật đầu một cái như xác nhận sự thật. Điều làm Linh Lan bất ngờ đó là bà nội biết chuyện của cô và anh. Bà nội biết anh vẫn chưa quên được cô, tức là trước đây bà đã biết chuyện tình cảm thời đi học của hai đứa. Linh Lan ngỡ ngàng há hốc mồm, nhìn nụ cười hiền vương trên môi bà. Cô bỗng nhớ về bà lão hiền lành nhưng cái gì cũng nắm gọn trong lòng bàn tay. Dáng vẻ hiền lành dễ thương của bà làm cô quên bén đi mất phía sau gia đình này là gì, ẩn sâu trong căn nhà nhỏ hai tầng này là cả một tập đoàn cao chọc trời.

Năm đó hai đứa tuổi chưa đầy hai mươi cứ nghĩ bí mật của mình là sâu kín nhất, nhưng làm sao có thể qua mắt được thế hệ trước. Nghĩ đến chuyện bà nội biết tất cả, cô lặng người. Chuyện ám ảnh trong quá khứ hiện về lần nữa, niềm mong ước của bà nội, sự thiện lương của Hoà Điền. Tất cả vì cô mà sụp đổ. Linh Lan bất giác co người lại, thở thôi cũng thấy khó khăn.

Bà nội vuốt ve mái tóc cô: “Bà không trách con. Ngược lại phải cảm ơn con nhiều. Nhờ có con mà thằng Điền mới tu tâm dưỡng tính học hành, chịu ở nhà ăn cơm với bà. Khoảng thời gian đó tốt biết bao.”

“Dạ.” Linh Lan gật đầu nặng nề.

“Bà không thất vọng về đứa nào hết. Đứa nào cũng sống như nội mong đợi. Mấy năm qua nội thường đi chùa cầu bình an cho tụi con. Giờ thấy đứa nào cũng ổn định tốt đẹp, nội vui lắm.” Bà hạ giọng: “Ai cũng từng mắc sai lầm. Không thể vì một cái sai lầm đó mà đánh giá cả đời người ta không lương thiện được. Mắc sai, nhận sai, sửa sai tức là lương thiện rồi.”

“Năm đó thằng Điền đi đột ngột quá, nội cũng thấy bất ngờ. Ba nó sắp đặt từ trước rồi, tới lúc thì bắt nó về thôi. Trước sau gì nó cũng phải đi hết. Không phải vì con mà Điền mới đi. Có phải vì dằn vặt nên hai đứa kết thúc không?”

Linh Lan cười gượng gạo: “Không... không phải vậy đâu nội. Chỉ là con có chuyện cá nhân thôi.”

“Chuyện cá nhân mà em nói là chuyện gì?” Anh từ trong bếp bước ra, lạnh lùng nhìn cô: “Chuyện gì? Em nói đi?”

Cô sững người nhìn cậu.