Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 82: Em Không Thoát Ra Được



Linh Lan không trả lời Hoà Điền. Bà nội thấy bầu không khí quá nghẹt thở, bèn tìm cách làm dịu tình hình. Bà đỡ trán, tay thì vịn vào sofa. Bà thều thào: “Nội mệt quá hai đứa.”

Quả nhiên chiêu này hiệu quả, cô và anh tập trung vào bà ngay. Một đứa đỡ bà, một đứa hỏi han liên tục.

“Nội ơi, nội thấy trong người sao rồi? Chóng mặt hay mệt chỗ nào?”

Hoà Điền đỡ bà dậy: “Con đưa nội đi bệnh viện.”

Bà huơ huơ tay: “Thôi thôi, nội hơi chóng mặt thôi. Lên phòng nằm nghỉ chút là được rồi.”

Anh vẫn không yên tâm: “Đi bệnh viện.”

“Đúng đó, con cũng nghĩ nội nên đi bệnh viện.” Linh Lan lo lắng nhìn bà.

“Thôi không cần! Bà muốn đi ngủ.”

Thế là hai đứa cuống quýt dìu bà lên phòng, bà nội vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay. Hoà Điền đứng trông chừng bà một lúc, thấy không có biểu hiện gì nghiêm trọng mới đóng cửa phòng lại. Anh bước xuống bậc thang cuối cùng, cô vẫn còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn trên ghế. Có lẽ đang tìm một cái cớ gì đó để đối phó với anh đây mà.

Song, khác với suy đoán của Hoà Điền. Suy nghĩ trong đầu Linh Lan là về sự thật, cảm xúc thật sự của mình. Dẫu sao mọi thứ đã qua, anh cũng đã khác rồi. Chẳng có gì phải giấu giếm để anh yên lòng nữa. Bão trong lòng thì sao? Ai mà không có cơn bão của riêng mình. Cô mệt nhoài khi phải đối mặt với những lần chất vấn của anh, tại sao năm ấy lại làm thế, tại sao tàn nhẫn, tại sao bỏ rơi anh. Nhưng anh nào biết bản thân cô cũng phải hứng chịu sự tàn nhẫn chính mình tạo ra.

Hoà Điền tìm một ít giấy báo cũ mèm đặt lên bàn, anh ngồi xuống sàn cầm kéo cắt tỉa gì đó. Tuyệt nhiên không nói với cô câu nào, Linh Lan lặng im quan sát hành động của anh. Nhìn thấy cái khung diều ngày xưa vẫn còn, kí ức chủ nhật lộng gió quay về. Hai đứa cùng nhau làm diều. Cô đã vẽ rất nhiều hoa linh lan lên giấy rồi anh lồng vào khung diều. Cầm con diều khéo léo trên tay, sóng bước cùng nhau tới bãi đất cuối hẻm. Gió cuốn cánh diều bay tít trên cao, anh nắm tay cô, hỏi rằng cô có cảm giác gì không. Lúc đó cô đã nói dối, rõ ràng khi ở gần anh, đằng sau vẻ tĩnh lặng của cô là sóng xô cuộn trào.

Thật tiếc cho anh khi yêu phải người như cô, hèn hạ thiếu dũng khí.

Cô cuộn người trên ghế sofa, chăm chú nhìn anh sửa lại con diều cũ.

“Không chất vấn em nữa à?” Cô cất giọng.

“Anh nghĩ là anh biết lý do rồi.”

Cô nghiêng đầu: “Dễ đoán mà đúng không?”

“Ừ.”

“Thật ra em rất muốn hai đứa mình tiếp tục. Nhưng mà phía trước của anh là tương lai tươi sáng, còn phía sau em là đường dài tăm tối. Nếu đi cùng em, anh sẽ phải đi mãi trong đoạn đường đó.” Cô dịu giọng: “Em không nỡ để anh như thế.”

Động tác cắt giấy của Điền khựng lại, anh buông kéo xuống, ngẩng mặt nhìn cô: “Em tự ti cái gì?”

Nét mặt cô thoáng thay đổi, từ nhợt nhạt trở nên trắng bệch.

Anh hỏi lần nữa: “Em tự ti cái gì? Mẹ em không làm gì sai hết, có gì mà em phải sợ hãi tới vậy?”

Cô mỉm cười: “Mẹ em không làm gì sai hết.”

“Nhưng em là người sai, em không đủ can đảm đối diện với ánh mắt bạn bè. Em là một đứa hèn, rất hèn. Em luôn sợ người ta nghĩ xấu về mẹ em, chỉ muốn giấu chuyện đó suốt đời thôi.”

“Khi nghe Phong nói mẹ em thậm tệ. Đáng lẽ người đánh nó phải là em. Không phải anh. Có lẽ nếu em đánh nó thì mọi chuyện sẽ khác, đúng không? Anh sẽ không khổ như vậy?”

Khi nhắc về nỗi đau trong quá khứ, nước mắt Linh Lan giàn giụa, lồng ngực phập phồng dồn dập.

“Em không làm gì được hết, thậm chí vì một câu nói của nó mà trốn tránh mọi thứ. Rõ ràng, mẹ em đâu có sai, việc gì em phải sợ?”

“Em đã tin rằng dính vào em toàn làm ảnh hưởng đến người khác.”

Môi cô run bần bật, đôi mắt sưng đỏ hướng về phía cậu: “Ngẫm lại thằng Phong nói đúng quá mà, vì em mà anh bị kỷ luật, vì em mà anh làm bà nội thất vọng. Em không dám tiếp tục ở bên cạnh anh nữa, một ngày nào đó chuyện của gia đình em làm ảnh hưởng đến danh tiếng nhà anh, đến trang tương lai sáng chói của anh thì sao? Một đứa như em không đáng. Anh biết mà.”

“Linh Lan.” Anh khẽ gọi.

Cô lắc đầu rồi lấy tay che mặt khóc rấm rứt, nước mắt trôi qua kẽ tay, ướt đẫm đôi gò má.

Anh lao lên sofa, kéo cô vào lòng siết chặt: “Có gì mà không đáng? Em không đáng thì ai đáng? Không ai đáng hơn em hết!”

Linh Lan nấc nghẹn, cô lắc đầu nguầy nguậy, giơ tay đẩy anh ra. Cô không dám nhận cái ôm của anh, sợ mình sẽ mềm lòng rồi làm bẩn cuộc đời Hoà Điền lần nữa.

“Xin lỗi.” Cô lí nhí.

“Linh Lan!” Anh giữ chặt vai cô.

Cô lau nước mắt, nặn ra một nụ cười méo mó: “Em hơi mất kiểm soát.”

Nụ cười xa lạ ấy làm tim anh đau thắt, anh liên tục nói: “Đừng khóc, em đừng khóc nữa.”

Có trời mới biết phút này anh đau như chết đi sống lại.

***

Gió chiều thổi bay con diều Hoà Điền mới sửa, anh cột con diều lên một cành cây rồi để gió mang diều bay tự do trên không trung. Bãi đất trống nay đã hoang tàn, không còn ai trồng rau ở đây nữa. Cái ghế cũ bám đầy bụi đất, dường như nó chẳng muốn cho ai ngồi. Cô và anh đứng bên cạnh nhau, phóng tầm mắt nhìn bầu trời xa xăm. Ở khoảng không vô định nào đó, tuổi trẻ của hai đứa bồng bềnh như làn mây trắng ngần, trôi miên man trên quãng tâm trí rộng lớn.

“Sao bà nội phải uống thuốc vậy?” Linh Lan cất lời.

Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Bà lớn tuổi rồi, tim mạch không còn ổn định nữa. Mấy năm gần đây bà hay khó thở mệt mỏi.”

Linh Lan che miệng: “Nghiêm trọng vậy sao?”

“Ừ.” Anh cúi đầu.

Bà nội đổ bệnh thì người đau lòng nhất chính là Hoà Điền, anh cũng có nỗi đau của riêng anh. Anh không khóc nhưng trái tim anh khóc. Linh Lan không thể ôm chầm lấy anh như khi anh thấy cô bật khóc. Giữa cô và anh không nên có hi vọng nào hết.

“Bà nội còn khoẻ lắm.” Cô an ủi một câu.

Hai đứa thu diều lại rồi quay về nhà, bà nội vui vẻ ngồi trước sân uống nước mát, thấy cô và anh đi cùng nhau như hồi đó, khuôn miệng nhăn nheo tủm tỉm.

“Đi đâu đó?”

“Tụi con đi thả diều.” Điền đáp.

Từ khi Linh Lan nghe tin bà bị bệnh, cô càng thương bà hơn, vừa gặp đã quấn lấy bà: “Bà hết mệt chưa? Có chỗ nào không khoẻ không?”

Bà cười hiền: “Khoẻ chứ! Bà còn khoẻ mạnh minh mẫn lắm.”

Sóng mũi Linh Lan cay cay, cô nắm chặt bàn tay ấm áp của bà: “Vậy quá tốt rồi, bà phải thật là khoẻ mạnh mới được.”

Bà nội nhìn Linh Lan một lúc lâu, chợt bà cười lém lỉnh: “Bà muốn Linh Lan làm cháu của bà quá. Hay là con chịu thằng Điền đi. Lấy tạm nó để làm cháu dâu của bà, được không? Bà sẽ sống thật thật lâu.”

Anh nhăn mày: “Sao là lấy tạm? Con đâu có tệ tới mức đó.”

Bà nội bật cười, cô cũng cười theo nụ cười hiền hậu ấy.

“Linh Lan.” Bà khẽ gọi rồi lấy từ trong túi áo bà ba một cây lược gỗ: “Nội cho con.”

Bà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn: “Cái lược này chải dễ chịu lắm, mang về dùng đi.”

Cô nhận cây lược từ tay bà, cảm động tới nỗi mắt rưng rưng nước: “Dạ!”

“Sau này rảnh nhớ đến thăm nội. Cây lược cũ có gãy thì nội cho con cây mới.” Bà cười thật tươi.

“Linh Lan.” Bà khẽ gọi, nhoẻn miệng: “Chuyện cũ bà không trách con đâu, đừng sợ nhé. Nội có tuổi rồi, nhớ về thăm bà.”

“Dạ!” Cô cúi đầu, siết chặt cây lược trong tay.

***

Nửa đêm Anh Thơ gửi cho Linh Lan mấy tin nhắn liền.

Cô kéo chăn ra, nhặt điện thoại ở cuối giường, nhấc mí mắt nặng trịch nhìn thông báo tin nhắn.

“Gần mười hai giờ rồi sao con nhỏ này chưa ngủ nữa trời!”

Miệng than thở nhưng tay vẫn ấn vào xem tin nhắn.

Anh Thơ đã chia sẻ một liên kết.

Anh Thơ: Tao biết ngay con này sẽ bị quả báo mà.

Anh Thơ: Hai anh em nó phải bị quả báo cho tao! Ai cho phép tụi nó sống yên bình!

Anh Thơ: Vừa lòng tao lắm!

Dòng liên kết Thơ chia sẻ dội ngay vào mắt Linh Lan nóng hổi, tiêu đều của bài báo là:

Nữ nghệ sĩ Piano trẻ tuổi Vũ Xuân Đào bị cộng đồng mạng đào lại quá khứ bạo lực ngôn từ bạn học.

Chiều ngày 24/10, Xuân Đào bị hàng loạt tài khoản tố cáo hành vi bạo lực ngôn từ bạn cùng trường năm cấp Ba. Thông tin trên khiến cư dân mạng phẫn nộ tạo thành làn sóng tẩy chay mạnh mẽ. Hiện tại bên phía quản lý của nghệ sĩ Xuân Đào đã đăng bài thông báo ngừng hợp tác với nam ca sĩ Quý Bảo trong dự án âm nhạc sắp tới. Ngoài ra, nhiều nhãn hàng nổi tiếng như SFR, MAYBE, FAS... thông báo chấm dứt hợp đồng với Xuân Đào. Các nhãn hàng này đưa ra quan điểm, họ nó không với bạo lực ngôn từ.

Hiện tại Vũ Xuân Đào đang lao đao trước ảnh hưởng pháp lý và đền bù thiệt hại trong các bản hợp đồng.

Đính kèm bài báo là tấm ảnh toả sáng trên sân khấu của Đào, gương mặt thanh thoát như thiên thần hoà mình trong ánh sáng lẫn tiếng piano du dương. Trước khi chuyện này bị đào lại, khán giả vẫn ưu ái gọi Đào là nữ thần piano. Rồi ngày vật đổi sao dời cũng đến, họ kinh tởm nữ thần miệng đầy chất độc, phun vài lời làm người ta ám ảnh cả đời.

Ai nói người xấu không gặp quả báo? Đến chậm không có nghĩa là không đến, mà là chờ thời điểm đưa người đó đến đỉnh vinh quang rồi lạnh lùng đẩy xuống vực thẳm. Sau đó triệt đường sống, không chừa cơ hội trèo lên lần nữa.

Linh Lan đọc xong bài báo mà Anh Thơ gửi, trái tim cô như được nước mát xoa dịu. Vẫn còn người nhớ ra những chuyện xấu xa Xuân Đào làm, dù bao nhiêu năm trôi qua vẫn có người đứng lên đòi lại công lý.

Tháng ngày đau khổ của Linh Lan đã qua, tháng ngày đoạ đày của Xuân Đào đã đến.

Linh Lan cho phép bản thân được cười, cô ấn gửi cho Anh Thơ sticker con mèo ngoác miệng cười.

Linh Lan: Nghiệp quật.

Cùng lúc đó Hoà Điền gửi tin nhắn đến facebook mới của cô.

Điền Phạm: Mấy hôm nữa anh đưa em đi gặp một người.